"Tuy trong này đã bật máy sưởi nhưng căn bản vẫn lạnh lắm, sao em lại ra nhiều mồ hôi như vậy?" Hạo Hiên để Chu Cẩm ngồi trên bệ rửa tay, đi lấy một ít khăn giấy lau đi phần cổ ướt nhẹp.
Cậu run lẩy bẩy vò miếng vải, mồ hôi túa ra càng nhiều, các ngón tay lạnh lẽo muốn đông cứng. Lớp phấn theo đó mà trôi đi, hiện ra vết tích chướng mắt trên da thịt. Hạo Hiên định lấy hộp phấn dặm cho cậu, mới nhớ ra mình để quên túi xách ở bàn.
"Anh đi lấy đồ. Em ngoan ngoãn ở yên đây nhé." Nói xong liền xoay người chạy đi.
Tiếng bước chân rời đi chưa được bao lâu, đã có người bước vào. Chu Cẩm giật mình ngẩng đầu lên, thắc mắc vì sao hắn quay lại sớm vậy, nhưng khi thấy được thân ảnh quen thuộc trước mặt, hai mắt lập tức mở to.
Tử Văn? Tại sao anh Tử Văn lại xuất hiện ở đây? Là cậu đang mơ sao?
Chu Cẩm nhìn chằm chằm, cho đến khi nam nhân nở nụ cười đau thương, giống như trước kia dịu dàng gọi tên cậu.
"Tiểu Cẩm à... là anh đây."
"Không!" Chu Cẩm sực tỉnh, bỗng dưng la lên, từ bệ rửa tay nhảy xuống, muốn nhanh chân trốn vô buồng vệ sinh gần đó.
Cậu sợ hãi, nhiều hơn là cảm giác xấu hổ cùng khó xử. Những ngày tháng qua người cậu nhớ nhất là anh, nhưng anh cũng cũng chính là người cậu không muốn gặp nhất.
Bây giờ bản thân thành ra như vậy, còn mặt mũi nào đối mặt với đối phương chứ.
"Tiểu Cẩm." Tử Văn bước tới bắt lấy tay cậu, mặc cho Chu Cẩm vùng vẫy vẫn nhất quyết ôm chặt cậu vào lòng.
Nhớ nhung và khổ đau trong suốt thời gian qua như giọt nước tràn ly, ngay lập tức khiến cho nước mắt thi nhau rơi xuống, thấm ướt mảng áo trước ngực Tử Văn.
"Anh...em... em... đừng mà..." Chu Cẩm khóc đến rối tinh rối mù, lắp bắp nói chả thành câu. Sự xuất hiện của anh xoa dịu trái tim khô cằn của cậu, giống như trước kia khi chưa có gì xảy ra, cuối cùng cũng tìm thấy anh để trút hết mọi đau khổ buồn bã, sẽ lại được anh vỗ lên lưng an ủi.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, nam nhân hôn lên mái tóc người thương, liên tục trấn an.
"Không sao rồi, anh ở đây. Tiểu Cẩm à."
Cậu cứ thế dựa vào người anh, khóc cho thoả hết sự mệt mỏi trong lòng. Khóc đến mặt mũi đỏ bừng, vừa hạnh phúc vừa tủi thân cảm nhận ngón tay Tử Văn vuốt ve vết bầm trên má.
"Ư hức... anh ơi... em đau lắm... bị đánh... rất đau."
2
Mặc dù đã biết nhưng khi chính tai nghe cậu uất ức lên án, anh vẫn không nhịn được toàn thân run rẩy, hô hấp khó khăn như bị tảng đá lớn đè lên, đau xót thiếu niên tội nghiệp, đồng thời căm hận gã khốn kia đã tổn thương cậu. Còn nhiều thứ khác, không cần cậu nói anh cũng tự hiểu.
Cưỡng hiếp và đánh đập, những điều Chu Cẩm phải chịu đựng thật sự khủng khiếp. Tử Văn không nhịn được nữa, ngay lập tức muốn đưa cậu ra khỏi nơi dơ bẩn này.
Nhưng Chu Cẩm một mực không đi, cậu hoảng loạn lắc đầu. Cậu đã mang thai, cậu không muốn để Tử Văn biết, một khi đi theo anh rồi, sớm muộn gì việc này sẽ bị lộ ra, lúc đó Tử Văn sẽ nhìn cậu với ánh mắt gì đây. Còn tên ác ma kia, Chu Cẩm sợ lắm, hắn sẽ không tha cho cậu, hắn sẽ hành hạ cậu đến chết.
Quả thực Hạo Hiên đã khiến Chu Cẩm có muốn chạy cũng không được.
"Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian." Tử Văn sốt ruột, kéo cậu hướng ra cửa.
"Không... không được... em sợ..." Quá nhiều nhiều nỗi lo như xiềng xích giữ chân cậu, hai người cứ thế dùng dằng qua lại.
"Tiểu Cẩm." Đúng lúc này, giọng của gã đàn ông vang lên.
Chu Cẩm hoảng hốt "A!" một tiếng, vội vàng đẩy Tử Văn vào buồng vệ sinh. Tuy anh không muốn, nhưng biết tình huống này nếu ra mặt sẽ không giải quyết được vấn đề gì, đành phải im lặng trốn vào một góc.
Hạo Hiên cầm hộp phấn trên tay, thấy Chu Cẩm đã leo xuống từ lúc nào, mặt mũi toàn là nước mắt, hắn nhíu lông mày hỏi.
"Sao lại khóc, hồi nãy anh nghe thấy em hét lên, có chuyện gì?"
Gã đàn ông đi tới nhìn khuôn mặt đỏ bừng, lo lắng sờ trán cậu, lẽ nào lại sốt rồi? Chu Cẩm hay ốm vặt, bây giờ còn đang mang thai, uống thuốc lung tung liền không tốt.
Cậu lắc lắc đầu nhưng nước mắt không chịu ngừng rơi, chỉ có thể nấc nghẹn nói rằng không biết tại sao mình khóc.
Hạo Hiên lo đến mặt mày cau có, nghĩ rằng cậu đang mang thai nên tâm tình không tốt, lập tức cúi xuống bế người lên đặt lại chỗ cũ.
"Xem mặt em kìa, lem luốc như mèo." Đang tính dắt cậu vào phòng tiệc, nhưng xem ra với tình hình này thật không ổn rồi. Hắn gọi điện thoại nói với đầu bên kia một chút. Sau đó chống tay hai bên người Chu Cẩm thở dài.
"Về thôi, cho em nghỉ ngơi, hôm nay vậy là đủ rồi." Bàn tay luồn vô váy xoa cái bụng bằng phẳng. Hạo Hiên không nhịn được hôn cậu mấy cái.
"Con của chúng ta cũng cần nghỉ ngơi nữa.
Hạt đậu nhỏ, con thấy ba có nói đúng không?" Chu Cẩm muốn ngăn lại đã không kịp, mi mắt run rẩy nhắm chặt.
Vậy là hết rồi.
Tử Văn bên này nghe xong liền chết lặng, cái gì cơ? Anh ngỡ tưởng mình nghe lầm. Nhưng câu nói tiếp theo của Hạo Hiên như cái búa lớn gõ vào đầu.
"Bụng to rất dễ bị rạn da, lúc đó anh sẽ bôi kem dưỡng giúp em, Tiểu Cẩm vất vả rồi, ông xã yêu em nhất, đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp như Tiểu Cẩm vậy."
1
"Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa." Chu Cẩm ôm mặt thất thanh cầu xin.
Nhưng gã không tha, vạch ra cặp vú mềm mại, hưng phấn bóp chặt lấy nó, nhìn da thịt trắng nõn tràn qua kẽ tay, gã đàn ông thoả mãn vân vê.
"Lúc đó vú cũng bự lên, bên trong chứa đầy sữa. Hạt đậu nhỏ uỷ khuất, tại sữa là cho ba ba uống đó nha."
Mới nghĩ tới đó thôi, đũng quần của hắn độn lên một khối, ba tháng đầu kiêng đủ thứ, tuy chỉ mới nhịn mấy ngày nhưng hắn muốn cậu không chịu nổi. Mút núm vú hồng hào, tiếng "chụt chụt" vang vọng khắp phòng, Chu Cẩm quẫy đạp đánh vào vai hắn, Hạo Hiên mới chịu nhả ra.
"Về nhà đi mà, đây là nơi công cộng, tôi xin anh." Mặt cậu tái nhợt, luống cuống kéo váy lên che ngực, đáng thương co rúm người. Tử Văn còn ở trong đây, cậu không muốn anh nghe những lời lẽ ghê tởm này.
Hạo Hiên ôm cậu, hít ngửi hõm cổ thơm ngát, say mê liếm láp bắt đầu lên cơn văng tục.
"Muốn chịch lắm sao? Dâm quá, lúc nào cũng câu dẫn ông xã. Lồn nhỏ bây giờ đang chảy nước ròng ròng đi, nứng muốn cặc bự đâm sướng, anh nói đúng không, hả? Ưmm, em thơm quá, ông xã ngửi hoài chưa đã thèm." Chu Cẩm muốn bịt cái miệng nói bậy, lập tức bị đối phương ngậm ngón tay liếm láp.
Tử Văn bàn tay nắm chặt, gân xanh dữ tợn nổi lên. Đầu óc nạp một đống thông tin khiến anh có phần ngợp thở. Chu Cẩm mang thai, bằng cách nào chứ? Tử Văn sốc không biết phản ứng làm sao. Bên tai là giọng gã đàn ông đang dâm loạn trêu chọc, cùng với tiếng thiếu niên van nài gã hãy mau dừng lại, nhục nhã và tuyệt vọng, giống như tâm trạng của Tử Văn lúc này vậy. Rất nhanh cảm giác tức giận xâm chiếm cơ thể. Ánh mắt chưa bao giờ bộc lộ sự phẫn nộ, bây giờ đỏ ngầu sắp nứt ra.
Chu Cẩm mà anh gìn giữ trân trọng bao lâu qua, chỉ dám hôn một lần, vậy mà bị tên khốn kia hoàn toàn nhúng chàm rồi, thậm chí còn phải mang cốt nhục của gã.
1
Tiếng điện thoại reo inh ỏi phá tan bầu không khí kì quặc này, Hạo Hiên nghe máy, bà nội cho gọi hắn gấp. Hắn muốn đưa Chu Cẩm theo cùng, nhưng vì hưng phấn mà lỡ tay xé rách váy, nên đành phải cởi áo khoác bọc cậu lại dắt vô phòng chờ, dặn dò cẩn thận.
"Anh sẽ sớm quay về, thức ăn cùng nước uống đều có đủ cả, nếu em mệt thì cứ ngủ một giấc." Sau đó không quên khoá cửa rồi mới rời đi.
Hạo Hiên chủ quan nghĩ rằng cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi, hắn biết Chu Cẩm nghĩ gì, với tình trạng đó cậu sẽ không dám chạy đi đâu, nhưng khi trở lại thì trong phòng đã không còn bóng người, áo khoác của hắn bị ném vào góc phòng.
19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...