Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Thương Mộc Anh Dã ôm lấy eo Vô Ưu, cười tà mị nói:

"Thế nào hả? Cô cho là tôi không thể bảo vệ được cô sao?"

Dáng vẻ xa lạ này của hắn, cùng với sự thân mật bất thình lình này, làm cho Vô Ưu hốt hoảng nói:

"Này, anh muốn hại cho tôi chết hả."

Bằng trực giác Vô Ưu cho rằng, nhất định Thương Mộc Anh Dã đang đùa giỡn mình. Đúng là cô vừa nghĩ như thế xong, thì cửa phòng bỗng ‘cạch’ một tiếng, bị đá văng ra.

"What are you doing? (các ngươi đang làm gì thế hả?) "

Enica tức giận, gầm thét lên. Vô Ưu nghe thấy thế, cũng sắp bật khóc rồi. Cô nhìn Thương Mộc Anh Dã oán trách nói:

"Tôi với anh không thù không oán, sao anh làm như thế để hại tôi hả!"

Thương Mộc Anh Dã nhìn thấy bộ dạng này của Vô Ưu, cười sảng khoái. Hắn nhận ra, trêu chọc cô ngốc này cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ có điều, thi thoảng còn có thể, chứ mà mỗi ngày đều ở cùng nhau thì khẳng định sẽ bị nội thương mất.

"Các ngươi đang làm cái gì hả?"

Enica thấy không ai để ý đến mình, cô ta bèn dùng tiếng Trung hét lên một lần nữa. Thương Mộc Anh Dã trả lời bằng cách ôm lấy Vô Ưu, đặt một nụ hôn mờ ám lên trên mặt cô, sau đó nói giọng ‘chiều chuộng’:

"Chuẩn bị một chút rồi ăn cơm nha."

Nói xong xoay người đi ra ngoài, cũng không thèm để ý tới Enica, giống như cô ta không hề tồn tại.

Vô Ưu nhìn đôi mắt phẫn nộ nhìn trừng trừng của Erica, có chút sợ hãi. Bộ dáng cô ta sắp phun ra lửa, thật sự rất kinh khủng, có vẻ như bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể đớp cho cô một phát vậy.

"Hắc hắc, là hiểu lầm, hiểu lầm. Ăn cơm, ăn cơm thôi. . ."

Đừng nói là Vô Ưu không có khí phách, chỉ là chẳng có ai chấp nhận vứt bỏ tính mạng của mình vì một trò đùa của người khác cả!

...

Không khí trên bàn ăn rất quỷ dị. Vô Ưu nhìn thức ăn trước mặt có chút sợ sệt. Còn Erica dữ tợn nhìn chằm chằm Vô Ưu. Hai mắt cô ta trợn trừng nhai liền hai món ăn, có vẻ như là nhai cơm cùng rau. Thương Mộc Anh Dã khoái trá ngồi ăn, điệu bộ của hắn lúc này giống như đang rất hưởng thụ vậy.

"Sao cô không ăn gì hả? Đồ ăn không ngon sao?"

"Đúng vậy, nếu không thích ăn những thứ này thì nói với tôi một tiếng. Tôi sẽ nói đầu bếp làm món khác cho cô!"

Thương Mộc Anh Dã và Enica sau khi ăn xong, nói với Vô Ưu như thế. Vô Ưu nhìn hai tên đầu sỏ gây chuyện ‘tốt bụng’ kia, thật muốn hỏi cho rõ, xem là ai đã hại cô không thể nuốt nổi cơm! Chỉ có điều, cô đang trên biển rộng mênh mông, lại không biết bơi, vẫn là nhịn đi. Hừ! Nếu như cô biết bơi, cô… cô… cô vẫn nhịn vậy. Cô muốn ăn cá, chứ không muốn bị cá ăn nha.

Vô Ưu bưng chén cơm lên, vừa cho cơm vào miệng, thì nghe thấy những âm thanh kỳ quái từ bên ngoài truyền vào. Ngay sau đó, có một người chạy vào, nói:

"Đại tiểu thư Enica, có chuyện rồi. Tất cả mọi người..."

Hắn ta còn chưa nói hết, liền ‘ầm’ một tiếng, ngã sấp xuống mặt đất.

Ngã rồi!

Vô Ưu còn chưa kịp nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, thì đã thấy Thương Mộc Anh Dã và Enica không còn sức lực, gục xuống bàn.

Không phải là bị bỏ thuốc mê đi? Chẳng lẽ Phương Đông Dạ đã tới cứu cô rồi sao? Vô Ưu nhìn đồ ăn trước mặt, không biết nên xử lý như thế nào với miếng cơm đang còn trong miệng. Nuốt vào hay phun ra đây? Phun xuống đất thì rất bẩn nha. Cuối cùng, cô quyết định phun vào cái chén đang ăn dở. Sau đó đi qua kiểm tra, thấy Thương Mộc Anh Dã và Enica vẫn còn hơi thở, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hét lớn lên:


"Phương Đông Dạ. Anh ở đâu hả? Phương Đông Dạ! Mọi người đều ngất hết rồi. Bây giờ an toàn rồi."

"Oh, thật thế sao? Đây quả thực là điều tốt nha!"

Giọng nói xa lạ bất thình lình vang lên, khiến trong lòng Vô Ưu run lên. Cảm nhận thấy rõ trong giọng nói lơ lớ này có tà khí. Chuyện xấu sắp đến rồi! Đây chính là cảm giác lúc này của Vô Ưu.

Cạch một tiếng, cửa được mở ra. Một người đàn ông ngoại quốc, mặc bộ vest trắng đi vào, trông vẻ ngoài giống như một con khỉ ốm, mái tóc thật dài, khuôn mặt hốc hác, tái nhợt, làm Vô Ưu liền liên tưởng đến những tên nghiện thuốc phiện, còn có những kẻ suy dinh dưỡng trầm trọng nữa. Chỉ là một kẻ ốm yếu, vô lực. Vô Ưu nhìn chén cơm trên bàn, suy nghĩ, nếu như dùng cái này làm vũ khí, không biết có hạ được cái ‘bộ xương’ này không a. Nhưng rất nhanh sau đó, Vô Ưu đã phải bỏ ngay ý nghĩ trong đầu đi, bởi vì cô nhìn thấy phía sau bộ hài cốt kia, còn có rất nhiều tên đồng bọn to béo, cường tráng.

Một người, hai người, ba người...

Sáu tên a! Người nào nhìn cũng giống như luyện judo vậy!

"Các anh là ai? Định làm gì hả?"

Vô Ưu bỏ qua cách dùng vũ lực, định bụng đàm phán trong hòa bình. Mặc dù điều cô muốn nhất bây giờ là, cũng ngất đi giống như những người khác.

"Cô sẽ được biết ngay thôi."

Tên như con khỉ ốm phát ra thứ tiếng Trung khó nghe nói với Vô Ưu, còn tay thì luồn vào trong túi áo, lấy ra một vật. Một khẩu súng! Khẩu súng đó liền chĩa về phía cô.

Chân Vô Ưu thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra rồi, có chút muốn khóc. Cô nằm mơ cũng không ngờ được, đời này cô sẽ gặp phải loại chuyện như thế này. Nhưng mà, có chết cũng không thể chết một cách không minh bạch được. Cô nuốt mạnh hai ngụm nước miếng, sau đó nắm chặt nắm tay nhìn hắn hỏi:

"Anh là ai? Tại sao anh muốn giết tôi? Tôi với anh không có thù oán gì, anh biết tôi sao? Có phải anh đã nhận lầm người rồi không? Cho dù có phải chết, anh cũng phải để cho tôi chết một cách rõ ràng a!"

Con người sinh ra đều phải chết đi. Có phải mình đã quá mất mặt rồi không?

Tên đàn ông như con khỉ ốm nhìn thấy bộ dáng run rẩy của Vô Ưu, cười một cách ghê sợ. Khẩu súng đang chĩa vào Vô Ưu đột nhiên chuyển hướng, nhắm thẳng vào đầu Thương Mộc Anh Dã! Sau đó hắn lộ ra nụ cười chết chóc. Lúc này Vô Ưu mới biết, thì ra người bọn chúng muốn giết là Thương Mộc Anh Dã.

"Này, anh định làm gì hả? Anh không được làm hại anh ta!"

Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, bước đến chắn trước người Thương Mộc Anh Dã, để khẩu súng không chĩa thẳng vào hắn.

"Hắn ta là gì của cô? Sao cô phải bảo vệ hắn ta?"

Tên khỉ ốm kia rõ ràng rất kinh ngạc trước hành động của Vô Ưu. Rõ ràng mới vừa rồi, dáng vẻ của cô còn đang sợ đến chết khiếp, lúc này đáng lẽ ra cô phải đang mừng thầm trong bụng, vì khẩu súng không chĩa thẳng vào mình chứ? Sao có thể ngược lại, tự xông vào họng súng được. Cô là kẻ ngốc nghếch, hay là mắc chứng đần độn đây hả!

Đối mặt với vấn đề của tên khỉ ốm kia, Vô Ưu nói lớn tiếng:

"Anh ta là ân nhân cứu mạng của bà tôi, hơn nữa, còn là bạn của tôi, là một người tốt, cho nên, tôi sẽ không để cho anh làm tổn thương tới anh ta."

Vô Ưu càng nói càng to. Không phải vì cô thật sự dũng cảm, mà là cô mượn cách nói lớn để cổ vũ cho chính mình không nên sợ hãi.

"Được. Ta đây sẽ thành toàn cho cô. Trước tiên sẽ tiễn cô đi Tây Thiên trước."

Tên khỉ ốm vừa nói, vừa nhắm thẳng khẩu súng vào đầu Vô Ưu. Vô Ưu sợ hãi đến mức, thiếu chút nữa đã kêu lên thảm thiết rồi. Trong lòng không nhịn được kêu lên: Phương Đông Dạ ơi Phương Đông Dạ, sao giờ này anh còn chưa tới cứu tôi hả. Ô ô, Nếu anh còn không đến, thì sẽ phải nhặt xác cho tôi rồi!!! Trong lòng Vô Ưu vừa khóc thét lên, vừa để ý động tĩnh bên ngoài, nhưng ngoài tiếng sóng biển gào thét ra, cô chẳng nghe thấy gì cả. Toi rồi! Lần này xem ra cô sẽ chết chắc rồi.

Vô Ưu lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhắm chặt hai mắt lại.

"Cô không cầu xin tha mạng? Cô thật sự không sợ chết sao?"

Tên khỉ ốm thấy Vô Ưu chỉ nhắm mắt lại, không dám tin hỏi. Vô Ưu tuyệt vọng quát lên:


"Anh bị biến thái hả? Muốn bắn thì bắn nhanh đi. Anh kéo dài thời gian như thế để làm gì? Hành hạ người khác làm anh vui vẻ sao? Tôi cầu xin anh, anh sẽ không giết tôi nữa sao? Giày vò, hành hạ người khác để được vui, anh đúng là một tên biến thái!!!"

Vô Ưu không thể chịu được sự hành hạ này nữa, mắng oang oang. Câu chửi này, làm cho tên khỉ ốm ngơ ngác. Hắn ta mặc dù biết tiếng Trung, nhưng vừa rồi Vô Ưu nói quá nhanh, khiến hắn có chút mù mờ, cho nên hắn nghe thấy, nhưng lại chẳng hiểu gì.

Tên khỉ ốm ngoắc ngoắc tay với tên thủ hạ tinh thông tiếng Trung đang đứng bên cạnh hỏi:

"Cô ta nói gì vậy?"

Tên thủ hạ nghĩ một lát, mới chần chờ trả lời:

"Cô ta sợ hãi. Sợ ngài hành hạ cô ấy! Đối với sự hành hạ của ngài, cô ta vô cùng sợ hãi."

"Oh, very good."

Tên khỉ ốm cười một cách ghê tởm, nhìn Vô Ưu nói:

"Cô biết sợ hãi là tốt rồi. Ta sẽ để cho cô nhìn xem tôi sẽ hành hạ người ta như thế nào!"

Vô Ưu nhìn vẻ đểu cáng của hắn, thật hận không thể tiến đến cắn cho hắn một cái. Nhưng, rất nhanh cô đã phát hiện ra, mình đã sợ đến nỗi không thể cử động được nữa rồi.

Tên khỉ ốm đi tới, nhìn Vô Ưu cười gian ác, nói:

"Thế này đi, cô bắn chết hắn, tôi sẽ tha cho cô, đồng ý không?"

Bộ dáng kia, giống như của một con chó sói, đang lừa gạt một con thỏ con.

Vô Ưu thật sự muốn hỏi xem, có phải hắn ta đã ăn tỏi không, mà sao mồm miệng lại thối đến như vậy, nhưng sau vẫn chỉ nhăn chặt mặt lại, xoay đầu đi hướng khác. Im lặng một lúc lâu, thấy hắn không nói gì nữa, mới quay đầu nhìn hắn nói:

"Cuối cùng vẫn là giết người chứ gì? Có cái gì là tốt đẹp chứ? Có nhất thiết phải dùng đến biện pháp giết người không? Nếu giết người ta, chẳng phải anh cũng không còn đường lui sao. Anh không nghĩ thế sao?"

Vô Ưu rõ ràng ngây thơ đi nói đạo lý với hắn. Trong mắt người khác, đây quả thật là một điều cực kỳ ngu xuẩn, nhưng, tên khỉ ốm này lại thật sự nghe lọt tai, nói:

"Ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta! Theo cách nói của người Trung Quốc, thì đã không còn đường lui nữa rồi!"

Nghe được lời tên khỉ ốm nói xong, Vô Ưu so với trúng số còn cao hứng hơn, nói:

"Sao có thể như thế được chứ. Còn đường, còn đường mà."

Cô thật sự đã nghĩ rằng chính mình đã làm giao động lòng hắn. Thật ra sát khí của người này đối với Thương Mộc Anh Dã khiến cô phải hãi hùng. Vô Ưu chẳng qua chỉ là nói bậy nói bạ mà đánh trúng tâm lý của hắn a. Tên khỉ ốm nhìn cô hỏi:

"Còn đường? Thật thế sao?"

"Thật! Đương nhiên là thật!"

Vô Ưu nghĩ thầm, mình hôm nay sẽ liều mạng. Có giả thì cô cũng nói thành thật nha! Nụ cười đầy mặt, Vô Ưu nói:

"Đại ca, anh hãy nói cho tôi biết. Tại sao anh muốn giết anh ta hả? Vì tiền, vì quyền lực, hay là có thù giết cha, thù sâu oán nặng hả?"

Tóm lại, muốn giết người thì không thể không có nguyên nhân được. Vô Ưu vốn đã chuẩn bị ‘tùy bệnh mà bốc thuốc’ rồi. Nhưng, đối phương lại không để cho cô một chút mặt mũi nào mà lắc đầu. Vô Ưu cả kinh kêu lên:


"Đều không phải là những nguyên nhân đó!"

Tên khỉ ốm gật đầu, ra vẻ khẳng định, rồi nhín về phía Vô Ưu, ánh mặt lộ vẻ nghi ngờ. Xem ra đã ý thức được, không thể tin tưởng vào Vô Ưu rồi.

Vô Ưu nhìn người ta, xấu hổ cười khúc khích, vừa cười vừa nghĩ biện pháp. Giết người còn có thể là có nguyên nhân nào khác nữa đây hả? Ô ô… Nếu có Phương Đông Dạ ở đây thì tốt rồi. Nhất định anh ta sẽ đoán được động cơ của người đàn ông này.

Giết người? Giết người! Chắc chắn là có nguyên nhân rất quan trọng gì đó. Không phải vì tiền thì là vì địa vị, vậy còn vì điều gì nữa hả? Cái đầu Vô Ưu suy nghĩ sắp nổ tung ra rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra được đáp án. Cô thừa lúc không ai chú ý đến mình, lấy chân giẫm lên chân Thương Mộc Anh Dã, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên đó, rồi xoay xoay tròn, hy vọng hắn có thể tỉnh lại. Đáng tiếc là, hắn vẫn không hề nhúc nhích!

Nhất định là đã ăn rất nhiều thức ăn! Vô Ưu lại nhìn về phía Enica, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh dậy.

"Đúng vậy. Chính là vì cô ấy!"

Tên khỉ ốm thấy Vô Ưu nhìn nhìn Thương Mộc Anh Dã, xong lại nhìn nhìn Enica, thì tưởng rằng cô đã đoán ra, nên buông một câu như vậy. Vô Ưu nghe thấy thế, trong lòng mừng rên lên, cao hứng đến nỗi sắp nội thương rồi. Thì ra náo loạn nửa ngày, không phải vì là giang sơn, mà là vì người khác a!

Khụ khụ khụ khụ

Vô Ưu ho khan hai tiếng, cố nín cười, nói:

"Khắp trời đất chỗ nào mà chả có cỏ hoa. Tại sao anh lại cứ yêu đơn phương một loài hoa chứ? Ba nghìn người chết chìm trong nước, tại sao anh vẫn chỉ ôm khư khư một gầu nước? Rừng rậm lớn như vậy, tại sao anh nhất định phải treo cổ trên thân cây này?"

Vô Ưu cảm thấy mình thật tài tình. Cư nhiên lại có thể xuất khẩu thành thơ.

"Cô nói cỏ hoa? Rừng rậm? Nước? Là cái gì hả?"

Tên khỉ ốm nhìn vẻ mặt đầy tâm đắc của Vô Ưu, nhíu nhíu mày, không hiểu rốt cuộc là cô đang nói đến vấn đề gì. Vô Ưu vô cùng kinh ngạc nói:

"Hả? Ngay cả những điều vừa rồi anh cũng không hiểu sao?"

Lúc nói những lời này, đột nhiên cô nhìn thấy, hình như hai vai Thương Mộc Anh Dã hơi rung rung.

Hắn đã tỉnh sao?

Vô Ưu nhìn kỹ lại lần nữa, không phải a? Có thể là cô bị hoa mắt. Cô lại nhìn về phía tên khỉ ốm, đã không còn thấy sợ hãi nữa, mà cảm thấy hắn rất ngu. Ra vẻ bậc thầy nói:

"Ai nha, điều đó có ý là, phụ nữ có rất nhiều, sao anh nhất định cứ phải thích cô ấy chứ?"

Tên khỉ ốm lần này nghe đã hiểu, liền trả lời:

"No, Lian Cee, vợ chưa cưới, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!"

"Cái gì hả? Chỉ vì điều này mà anh muốn giết bọn tôi? Anh có bị điên không hả?"

Vô Ưu sau khi nghe xong, không nhịn được kêu lên. Lại tiếp:

"Vợ chưa cưới của anh thích ai, thì anh sẽ giết luôn người đó sao hả? Anh không cảm thấy như thế là rất ngu ngốc sao? Nếu như cô ấy không yêu anh, anh định sẽ giết toàn bộ người trên thế giới này sao? Nếu như vậy, tôi thấy anh nên đi tự sát đi còn hơn! Anh thật đúng là một tên biến thái!"

Vô Ưu trong lúc nhất thời kích động, không biết sợ hãi là gì, mà chửi như tát nước vào mặt người ta. Tên khỉ ốm vừa mới dỡ xuống sự phòng bị với cô, liền dấy lên tức giận. Vô Ưu của chúng ta bản chất ngây ngô, không biết nguy hiểm đang đến gần, theo lý của mình tiếp tục dạy dỗ người ta:

"Tình cảm là thứ miễn cưỡng không thể có được. Anh thích cô ấy liền theo đuổi cô ấy. Anh có biết theo đuổi cô ấy như thế nào không? Chính là phải cố gắng đối tốt với cô ấy. Làm cho cô ấy biết anh là người tốt. Anh làm cho cô ấy bị cảm động, thì tự nhiên cô ấy sẽ tiếp nhận anh thôi. Anh miễn cưỡng có được, cô ấy sẽ không vui, anh có thể hạnh phúc sao? Cho nên, tôi nói..."

Từ khi biết chuyện đến giờ, Vô Ưu chưa bao giờ nói nhiều đến thế, toàn bộ tinh thần đều hết sức tập trung. Tên khỉ ốm kia thấy cô nói quá nhanh, nghe không hiểu câu gì, lại tưởng rằng cô đang mắng người, cho nên liền phất phất tay về phía thủ hạ, cho đến khi có hai tên to con mặc đồ đen, đeo kính đen đến bên cạnh cô, cô mới ngậm miệng lại.

"Đại ca, anh định làm gì hả? Những điều tôi nói đều là muốn tốt cho anh."

Lúc này Vô Ưu mới nhìn ra vẻ hung ác trên khuôn mặt của tên khỉ ốm. Cô sợ hãi, nghĩ muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng đã không còn đường trốn nữa rồi. Tên khỉ ốm thấy cô bày ra bộ mặt đau khổ, trên mặt liền dịu xuống một chút. Vô Ưu vừa mới tưởng rằng mình lại có đất diễn, thì không ngờ, tên khỉ ốm đã ra lệnh cho thủ hạ:

"Ném xuống biển!"

Hả?! Biển!


"Phải."

Hai tên to con nhấc Vô Ưu lên, mang ra ngoài. Gió biển buổi đêm có chút lạnh làm Vô Ưu không nhịn được rùng mình một cái, sau đó hét lớn lên:

"Cứu tôi với! Tôi bị oan a!"

Tiếng kêu kinh hãi, đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ! Vẻ dũng cảm vừa mới đây đã tan thành mây khói rồi. Tiếng kêu như thế thật không dám khen tặng a. Không biết có phải do cô đã xem quá nhiều phim cổ trang hay không, mà lại hô mình ‘oan’ nha!

...

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha."

Thương Mộc Anh Dã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vô Ưu, không thể nhịn nổi nữa bật cười ra tiếng. Đời này hắn chưa bao giờ thấy vui vẻ như thế này. Vừa rồi hắn và Enica giả bộ bất tỉnh là muốn tùy cơ ứng biến, để xem xem rốt cuộc là ai đã giở trò, lén bỏ thuốc vào đồ ăn là có mục đích gì. Lại không ngờ, Vô Ưu ‘diễn xuất’ thú vị như thế!

Thật ra trước bữa cơm tối, Enica đã nghe thủ hạ bẩm báo với mình là có người lén lút cho thuốc mê vào thức ăn, cho nên, sau khi cô và Thương Mộc Anh Dã thương lượng với nhau, mới quyết định tương kế tựu kế, để xem ai đã đứng sau. Vì vậy, cô đã căn dặn kẻ dưới, sau khi ăn cơm xong, phải giả vờ hôn mê, chờ đến khi kẻ địch xuất hiện, có lệnh, sẽ một lưới bắt hết.

Đúng ra lúc bọn chúng tiến vào, trò chơi đã kết thúc rồi, nhưng lại thật không ngờ biểu hiện của Vô Ưu lại thú vị đến như vậy, cho nên, Thương Mộc Anh Dã và Enica liền quyết định xem nốt vở kịch đặc sắc này. Lúc Vô Ưu dẫm lên chân Thương Mộc Anh Dã, thiếu chút nữa Enica đã cười đến nội thương rồi.

"Ngươi… ngươi… ngươi không bị bất tỉnh?"

Tên khỉ ốm không dám tin hét lên. Thương Mộc Anh Dã bưng chén cơm lên, vừa ăn vừa nói:

"Không có thuốc thì sao có thể bất tỉnh đây?"

Tên khỉ ốm nghe thấy thế, không dám tin nói:

"Không có thuốc? Sao có thể như thế được? Chẳng lẽ…?"

Tên khỉ ốm vừa nói, vừa nhìn về phía tên mới ‘báo cáo’, thì ra, người đó chính là ‘người bỏ thuốc’.

"Không phải. Tôi thực sự đã cho thuốc vào đó. Thật đó!"

Tên kia hốt hoảng nói. Lúc này, Enica đã ngồi thẳng lên, nhìn tên đó cười nói:

"Không phải sợ hãi. Bây giờ ngươi rất an toàn. Sau khi trở về, ta sẽ bẩm báo lại với anh ta. Chuyện ngươi đã thành thật khai báo, anh ta nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi!"

"Hả?"

Tên kia tỏ vẻ không hiểu gì cả, còn tên khỉ ốm cũng đã hiểu ra theo ý của mình, gầm lên:

"Đồ phản bội!"

Sau đó ‘pằng’ một tiếng, giết chết tên kia.

Trên mặt Enica và Thương Mộc Anh Dã nhếch mép cười. Mượn dao giết người! Hai người này thật đúng là hiểu ý!

Rầm rầm rầm

Tiếng súng vừa dứt, trong chớp mắt có mười mấy người từ phía trên nhảy xuống, mỗi người một súng hướng thẳng về phía tên khỉ ốm, và mấy tên to con còn lại!

Vô Ưu bị ném xuống đất, ngồi co quắp, tê liệt dưới đất, ngây ngốc nhìn màn kịch đặc sắc này, không biết nên làm gì, nói gì cho phải. Mà hai người Thương Mộc Anh Dã và Enica đều nhìn cô cười vui vẻ. Không biết tại sao, đột nhiên Vô Ưu có cảm giác bọn họ rất xa cách, rất xa lạ!

...

Tất cả mọi người đều trầm mặc thật lâu, cho đến khi tên khỉ ốm ném khẩu súng trong tay xuống đất, thì mới coi như kết thúc trận giằng co này. Nhưng trò cười cũng không bởi vì vậy mà kết thúc, bên ngoài lại truyền đến hàng loạt tiếng bước chân thần tốc.

Thương Mộc Anh Dã và Enica liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt cả hai đều lộ rõ vẻ bất ngờ và cảnh giác. Xem ra, điều này là nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Bọn họ còn chưa kịp ra lệnh, thì đã có một đám người cầm súng, mặc âu phục màu đen vọt vào, nhìn trang phục, ai cũng có thể biết đó là ‘xã hội đen’, có thể nhận ra nhóm người này tương đối chuyên nghiệp.

Vô Ưu ngồi dưới đất ngây ngốc nhìn tình cảnh càng ngày càng náo nhiệt, không biết rốt cuộc có phải mình đang nằm mơ hay không nữa đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui