Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Phương Đông Dạ sau khi gặp được Nhạc Diễm, đem hết mọi chuyện kể lại cho cậu bé nghe, nhờ cậu bé nghĩ biện pháp giúp mình.

"Mẹ đi đâu rồi?"

Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Người cha này của cậu thật biết gây chuyện mà, hơn nữa, đã mắc lỗi không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn có thể gây ra loại chuyện nghiêm trọng như thế này. Làm ra những việc khiến cho tập đoàn “Tử Thần” sụp đổ, cũng không thèm để ý đến cảm nhận của người khác như thế nào. Nói là để xả giận cho người ta đấy, nhưng cũng có bao giờ thử suy nghĩ lại xem, người ta có thực sự muốn như vậy hay không đâu.

Đi đâu nha?

Phương Đông Dạ không hề nghĩ ngợi, lấy điện thọai ra gọi cho Thạch Thiên Kình. Thạch Thiên Kình nhìn thấy là số của Phương Đông Dạ, cảm giác vô cùng tốt, cười hỏi:

"Anh thật sự là nôn nóng muốn đem tập đoàn “Trụ” sang tên luôn cho tôi rồi sao?"

Phương Đông Dạ không thèm quan tâm đến giọng điệu của hắn, hỏi:

"Tôi đã nói rồi, muốn thì lấy luôn đi. Bây giờ nói cho tôi biết, Vô Ưu đang ở đâu?"

"Khách sạn Quốc tế Khải Hoàn, phòng 3105. Anh phải nhanh chân lên a, thông tin này vẫn miễn phí."

Thạch Thiên Kình nói xong, bật cười cúp điện thoại. Phương Đông Dạ không nói thêm lời nào, liền bế thốc con lên, chạy thẳng về phía bãi gửi xe. Vừa ngồi vào xe, phóng như tên lửa, chạy về phía ‘Khách sạn Quốc tế Khải Hoàn’. Tốc độ vô cùng nhanh, nhưng mà không phải là vì anh không nỡ bỏ ‘Trụ’, mà vì khi nghe thấy tin Vô Ưu đang cùng cái tên kia ở cùng một phòng trong khách sạn, anh thật sự hận không thể bay luôn đến đó!!!

Bảy phút!

Phương Đông Dạ đã đỗ xe trước cửa ‘Khải Hoàn’.

"Chào mừng quý khách! Xin hỏi, có thể giúp được gì cho ngài ạ?"

Vừa mới bước vào, cô tiếp tân đã lễ phép hỏi. Cô ta không ngờ trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy. Phương Đông Dạ không thèm để ý đến vẻ ngẩn ngơ của cô ta, đi thẳng về phía thang máy.

Vừa đi, vừa lấy điện thọai ra gọi cho Triết. Khách sạn này là của nhà hắn.

"Triết! Phòng 3105, khách sạn ‘Khải Hoàn’, gần ‘bệnh viện Bạch cầu Nhị Ân’, cậu cho ngắt hết điện cho tôi, nếu có thể, cho nổ tung cái phòng đó được thì tốt nhất. Dù sao tôi cũng không muốn để cho người trong phòng đó còn sống sót. Còn nữa, nói bảo vệ mở cửa cho tôi. Tối muốn đi lên đó.”

Phương Đông Dạ nói oang oang, Nhạc Diễm nghe thấy thế trợn mắt lên nhìn anh. Còn cô tiếp tân đang đi theo sau bọn họ, lại còn tưởng anh bị mắc chứng hoang tưởng, nhưng khi nhìn thấy người quản lý chạy nhanh tới mở cửa cho anh, cô ta mới biết được, người đàn ông này thật sự có thể làm được những chuyện khó tin như thế.

...

"Oa!"

Trên người Vô Ưu đầy sữa tắm, cô thét to lên. Sao tự nhiên lại không có nước thế này? Thương Mộc Anh Dã nghe thấy tiếng kêu của Vô Ưu, vội vàng chạy tới hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Vô Ưu gào khóc lên:

"Không có nước. Sao tự nhiên lại không có nước thế này?"

Không có nước?

Thương Mộc Anh Dã chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Chỉ có điều, hắn thật sự rất lo cho Vô Ưu, vội đi nhanh về phía điện thoại bàn, nhưng điện thọai cư nhiên không gọi được! Ấn tượng của Thương Mộc Anh Dã đối với khách sạn này tự nhiên suy giảm hẳn. Hắn không hề nghĩ ngợi, liền lôi điện thọai di động ra gọi, lớn tiếng nói:

"Phòng 3105, trong vòng một phút không làm cho có nước lại, các ngươi tự gánh lấy hậu quả."

Sau khi nói xong, cúp luôn máy, đi tới trước cửa phòng Vô Ưu nói:

"Nước sẽ có ngay thôi."

Một phút! Hai phút! Ba phút vẫn không có nước!

Mặt Thương Mộc Anh Dã trở nên đen xì. Hắn ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Mà Vô Ưu thật ra cũng đã gần tắm xong, chỉ có điều, trên đầu vẫn còn dính chút dầu gội chưa xả sạch. Thấy nước vẫn không có, cô dùng khăn bông quấn quanh đầu, sau đó khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.

"Người ta nói đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên không có nước?"

Thương Mộc Anh Dã nhìn thấy Vô Ưu mặc như thế, vuốt vuốt lông mày, ra vẻ cũng không biết tại sao. Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.


Kính cong… kính cong… kính cong…

Kính cong… kính cong… kính cong…

...

Xem ra có vẻ rất cấp bách. Thương Mộc Anh Dã đi nhanh về phía cửa, trong đầu suy nghĩ chắc là nhân viên phục vụ của khách sạn tới xử lý vấn đề, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Phương Đông Dạ.

Chẳng cần nghĩ nhiều, Thương Mộc Anh Dã cũng đã biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Vô Ưu đâu?"

Phương Đông Dạ vừa nói, vừa định xông vào. Thương Mộc Anh Dã liền chặn cửa lại, sau đó cười nói:

"Chờ một chút, Vô Ưu đương nhiên đang ở đây. Nhưng mà, trước tiên anh phải giải thích cho tôi biết rõ. Tại sao phòng tôi không có nước, còn nữa, điện thọai cũng không gọi được!"

Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng nói của Phương Đông Dạ, tò mò đi ra, nhưng vừa nghe thấy Thương Mộc Anh Dã nói như thế, thì dừng lại. Điều này quả thực là rất khó tin. Vô Ưu không thể tin được là Phương Đông Dạ có thể làm ra chuyện này. Mà Phương Đông Dạ lại vẫn như trước đây, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vô Ưu, liền trở nên kích động. Lúc này lại vì kích động, mà không nhìn ra Thương Mộc Anh Dã đang cố tình nói như thế, thành thật nói:

"Nếu không muốn để Vô Ưu chú ý, thì đưa cô ấy ra đây. Nếu không tôi sẽ làm cho anh hối hận không kịp!"

Đối với sự uy hiếp của Phương Đông Dạ, Thương Mộc Anh Dã khiêu khích nói:

"Hối hận như thế nào đây? Vẫn là cách cũ sao? Lại làm cho công ty tôi bị phá sản? Để cho tôi trắng tay? Hay là anh còn có thủ đoạn nào mới nữa?"

"Ngươi!"

Phương Đông Dạ kích động túm lấy cổ áo Thương Mộc Anh Dã, nhưng hắn ta vẫn không nhúc nhích, chỉ mỉm cười, bởi vì hắn biết, sẽ có người ra ‘cứu hắn’.

Quả nhiên, Vô Ưu nhìn thấy bộ dạng ‘hành hung’ của Phương Đông Dạ, liền vọt tới, quát to:

"Phương Đông Dạ, anh làm gì đó? Còn không buông tay ra."

Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, liền vội vàng buông cổ áo Thương Mộc Anh Dã ra. Thương Mộc Anh Dã cũng rất ‘phối hợp’, tránh sang một bên. Cứ như vậy, Vô Ưu trên người mặc áo choàng tắm, đứng đối diện với Phương Đông Dạ đang nổi giận đùng đùng.

"Chết tiệt! Ta giết chết ngươi!"

Phương Đông Dạ sau khi nhìn thấy ‘tình trạng’ của Vô Ưu, mắt hằn ra tia máu tức giận lao về phía Thương Mộc Anh Dã. Vô Ưu vội vàng chặn anh lại, quát lên:

"Anh định làm gì hả? Tôi biết có thể là anh muốn tốt cho tôi, nhưng anh không cảm thấy mình đã hơi quá phận rồi sao?"

Quá phận?

Phương Đông Dạ bị tổn thương, cúi đầu nhìn Vô Ưu đang đứng trước mặt. Còn Vô Ưu đem hết những suy nghĩ thật trong lòng nói ra:

"Bạn bè với nhau không phải là như thế này. Tôi giận cha ruột của mình, nhưng tại sao anh lại làm cho tập đoàn ‘Tử Thần’ của ông ta phải phá sản? Là anh giúp bạn bè báo thù sao? Anh biết đó là điều bạn anh muốn sao? Bạn bè không phải như thế. Bạn bè với nhau, muốn biểu đạt sự quan tâm của mình, thì trong lúc người kia gặp khó khăn, chật vật, chỉ cần ở bên cạnh họ là tốt rồi."

Bạn bè?!

Mỗi một lần Vô Ưu nhắc tới từ này, đều giống như một lần lấy dao cứa vào lòng Phương Đông Dạ. Anh không ngờ được, mình đã cố gắng bao lâu như vậy, mà trong mắt cô, bọn họ chẳng qua vẫn chỉ đơn giản là bạn bè như thế!

Lòng tự ái của Phương Đông Dạ bị tổn thương, nhưng lúc này, Vô Ưu lại vẫn tiếp tục thuyết giáo:

"Còn nữa, hiện tại anh đang làm cái gì hả? Tôi chỉ muốn đền ơn Thương Mộc Anh Dã đã cứu mạng bà nội, anh lại cho cắt nước, rồi bấm chuông ầm ầm. Anh muốn làm gì đây hả?"

Đền ơn cứu mạng? Lấy thân đền đáp sao?!!

Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, quát đến khàn cả giọng:

"Tôi làm gì sao? Em có biết chính mình đang làm gì hay không hả? Đền ơn? Đền ơn phải dùng đến phương thức này sao? Được. Em đền ơn ân nhân của em đi. Coi như tôi đã xen vào chuyện của người khác!"

Sau khi nói xong, quay đầu định rời đi, nhưng lại nhình thấy Nhạc Diễm phía sau, không hề nghĩ ngợi gì, liền quát:


"Nhạc Diễm, chúng ta đi!"

"Bé Diễm?"

Vô Ưu không hiểu tại sao Phương Đông Dạ lại giận như thế, đến khi nhìn thấy Nhạc Diễm càng khó hiểu hơn. Thằng bé sao cũng tới đây chứ? Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm đứng bất động, liền lôi cậu bé đi về phía thang máy...

Sau khi vào thang máy, Nhạc Diễm nhìn thấy cha đang tức giận hừng hực, bất đắc dĩ hỏi:

"Cha, cha tức giận thật sao?"

Phương Đông Dạ nghe thấy Nhạc Diễm hỏi thế, tức giận nói:

"Nói cái thế hả? Đương nhiên là tức giận rồi! Con không tức giận?"

Anh không tin, cậu bé nhìn thấy mẹ đẻ của mình, ‘thuê phòng’ trong khách sạn ở cùng với người đàn ông khác, lại không tức giận. Nhưng Nhạc Diễm thật đúng là không để chừa chút mặt mũi nào cho anh, nói:

"Không tức giận a!"

"Không tức giận? Sao con có thể không tức giận chứ?"

Phương Đông Dạ nhình Nhạc Diễm không dám tin hỏi. Nhạc Diễm cười nói:

"Bởi vì con biết mẹ không phải là loại người như vậy a!"

Không phải là loại người như vậy?!

Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt thản nhiên, tràn đầy tin tưởng của Nhạc Diễm, cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Anh vốn là người có trí tuệ hơn người, chỉ khi gặp phải những chuyện có liên quan đến Vô Ưu, thì không thể kiềm chế được thôi. Bây giờ tỉnh táo lại rồi, anh mới phát hiện ra, nhất định mình đã bị cái tên Thương Mộc Anh Dã kia lừa rồi.

Tinh!

Lúc này, thang máy cũng xuống đến tầng 1. Không chút chần chờ, Phương Đông Dạ lại một lần nữa ấn nút lên tầng 31.

...

"Đều sao thế nhỉ?"

Vô Ưu lẩm bẩm khó hiểu. Đột nhiên có cảm giác đầu hơi choáng, cả người cô ngã xuống. Thương Mộc Anh Dã cảm thấy có chuyện gì đó, rất nhanh đã đỡ được cô lại. Mùi thơm trên người cô khiến hắn không hỏi nhăn mày.

Chết tiệt! Đã bị người khác phát hiện ra hành tung rồi! Sữa tắm và dầu gội đã bị người ta trộn thuốc mê vào. Không suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng chạy đến ghế salon lấy khẩu súng lục trong chiếc áo khoác, nhưng, đã chậm một bước, tay vừa mới chạm vào khẩu súng, đã nghe thấy giọng nói lơ lớ của một người ngoại quốc:

"Không được nhúc nhích! Nếu không cô ta sẽ chết!"

Thương Mộc Anh Dã không thể làm gì khác hơn là buông tay ra khỏi khẩu súng, hơn nữa, còn bị bọn họ lục soát khắp người. Trong lòng hắn cảm giác được xui xẻo đã đến rồi. Hắn quay đầu nhìn ‘cô gái vàng’, xinh đẹp đang chĩa súng về phía Vô Ưu nói:

"Enica, rốt cuộc cô muốn thế nào hả?"

Xem ra đã biết nhau. Cô gái xinh đẹp được gọi là Enica trên người mặc một bộ vest, đi đôi giày da giống như một nhân sĩ, vừa chỉ huy thuộc hạ lấy ga trải giường cuốn Vô Ưu lại, vừa nói với Thương Mộc Anh Dã:

"Em đã nói rồi. Anh là của em!"

Một người đàn ông cuồng vọng, duy ngã độc tôn, tốt rồi, bây giờ đã đụng phải một người phụ nữ, chỉ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Thật đúng là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’!

"Enica, trước hết thả cô ấy ra đã. Cô ấy không phải là người của tôi."

Nếu như là bình thường, thì Thương Mộc Anh Dã cũng chẳng thèm nhiều lời với người phụ nữ này. Nhưng bây giờ, hắn thấy lo lắng cho Vô Ưu. Cái người phụ nữ tên Enica điên khùng này, chuyện gì cũng có thể làm được. Kể từ khi hắn chấp nhận lời mời của tổ chức mafia Italia, đi tham dự một hội nghị của bọn họ, gặp mặt người em gái Enica của ông trùm tổ chức mafia Alaton, thì cuộc đời của hắn đã không còn ngày nào yên ổn nữa rồi.

Đến bây giờ Thương Mộc Anh Dã cũng không thể nhớ nổi, đã có bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh mình đã bị ‘giải’ đi nữa, nghe nói bọn họ còn bị đưa đến một hòn đảo trên Thái Bình Dương! Hắn đối với điều này cũng chẳng bận tâm, hay nói gì, dù sao thì hắn cũng không cho rằng, chỉ vì mấy người đàn bà nhỏ bé kia, mà trở thành địch thủ với tổ chức mafia Italy. Không phải là hắn không dám, mà là hắn cảm thấy không cần thiết, không đáng để làm như vậy!

"Tiểu thư Enica, có người đang lên đây."


Một tên thuộc hạ phát hiện ra thang máy đang đi lên tầng này, nói:

"Đi thôi. Đi bằng một thang máy khác."

"Được."

Một tên vác lên Vô Ưu, một tên áp sát bên cạnh hắn. Còn Enica đi tới bên cạnh Thương Mộc Anh Dã, nhét khẩu súng ngắn vào túi ở hông của hắn, vừa đi vừa nói:

"Anh yêu, em biết anh rất lợi hại, nhưng chớ có làm bừa nha. Trên người bọn họ đều có gắn bom đó. Chỉ cần anh dám có manh động, thì rất có thể, bọn họ và người phụ nữ của anh đều sẽ tan tành."

Lần đầu tiên Thương Mộc Anh Dã bị một người phụ nữ bức bách, phải nhẫn nhịn, uất ức đến như vậy!

...

Sau khi thang máy lên tới tầng 31, Phương Đông Dạ vội vàng chạy tới phòng Thương Mộc Anh Dã. Nhạc Diễm đi sau liếc nhìn sang thang máy bên cạnh, thấy thang máy hiện lên tầng 23, vẫn còn đang đi xuống. Cậu bé cũng không suy nghĩ nhiều, chạy về phía phòng Thương Mộc Anh Dã.

Nhạc Diễm vừa tới cửa, đã phát hiện ra có điều gì đó không bình thường. Cậu bé không hề nghe thấy cha bấm chuông cửa, như thế nào đã ở bên trong rồi đây? Chưa kịp suy nghĩ đã nhìn thấy Phương Đông Dạ ở bên trong, đẩy mạnh một cánh cửa ra, sau đó kêu to:

"Vô Ưu, Vô Ưu!"

Nhạc Diễm nhìn chiếc giường trong phòng ngủ không có ga trải gường, hơn nữa, trong căn phòng ngăn nắp lại có chút lộn xộn, liền lo lắng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Đông Dạ luống cuống, kêu lên:

"Đáng chết! Không có ai!"

Xảy ra chuyện rồi! Thang máy!

Nhạc Diễm rất nhanh chạy về phía thang máy, đến khi cậu bé chạy tới nơi, thì thang máy đã chỉ đến tầng 1.

"Chuyện gì xảy ra vậy."

Phương Đông Dạ phát hiện Nhạc Diễm có điểm khác thường, liền chạy đuổi theo cậu bé. Nhạc Diễm nói:

"Có thể không kịp nữa rồi. Mau cho người giữ bọn họ lại."

Nhạc Diễm nói xong, kiễng chân ấn cửa thang máy mở ra. Đầu óc Phương Đông Dạ lúc này đã đặc sệt, không thể phân tích được gì, anh bị động nghe theo chỉ thị của con, gọi điện thoại cho Triết.

Mà Triết còn lại là nói cho anh biết, đã bị chậm mất. Hắn vừa mới nhận được điện thoại của người quản lý báo, vừa có mấy người kỳ quái đi ra khỏi khách sạn.

...

"Khốn kiếp! Người phụ nữ đó là ai?"

Trong giới bạch đạo, trên thương trường Phương Đông Dạ vốn là một nhân vật hô mưa gọi gió. Nhưng đối với bọn người kia, có thể anh không phải là một người xa lạ, đã biết được đến chín phần mười, chỉ có điều, đối với anh, một chữ bẻ đôi về họ cũng không biết!!!

"Tôi cũng không biết người đó."

Triết thành thật trả lời. Nhạc Diễm nói:

"Người đàn ông tên Thương Mộc Anh Dã kia con đã thấy qua. Hình như hắn ta là bang chủ của bang ‘Thiên Hoàng’. Người phụ nữ kia thì không nhận ra."

Nhạc Diễm vừa nói xong, Triết không nhịn được hô lên kinh ngạc:

"Đại ca, con trai anh không phải là một người bình thường nha. Đưa cậu bé đi kiểm tra IQ đi. Nói không chừng, cậu bé là một thiên tài có một không hai đó."

"Triết!"

Trong lúc này rồi mà Triết vẫn còn có tâm trạng nói ra điều này, làm cho Phương Đông Dạ tương đối khó chịu. Triết nói:

"Yên tâm đi. Người không bị trực tiếp giết chết mà mang đi, thì chứng tỏ còn có mục đích gì đó, tính mạng sẽ không bị nguy hiểm đâu!"

Triết nói không sai, tuy nói như thế, nhưng Phương Đông Dạ vẫn không thể chịu được, khi giờ phút này Vô Ưu đang trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Hắc đạo! Bọn hắc đạo chết tiệt!

Thạch Thiên Kình!

Phương Đông Dạ vội vàng rút điện thọai di động trong túi ra, gọi cho Thạch Thiên Kình. Điện thoại vừa có người nhận máy, Phương Đông Dạ đã rống lên:

"Vô Ưu ở đâu?"


Thạch Thiên Kình nghe nói thế, cười hỏi:

"Phương Đông Dạ, tôi là bảo mẫu của Nhạc Vô Ưu sao?"

Thạch Thiên Kình nhạo báng hỏi, Phương Đông Dạ lạnh lùng nói:

"Đừng nghĩ là tôi không biết. Tôi khẳng định anh đã phái người theo dõi Vô Ưu, nếu không, anh đã không thể có được tin tức của cô ấy bất cứ lúc nào được. Mau nói cho tôi biết, cô ấy bây giờ đang ở chỗ người nào?"

Đối với lời nói của Phương Đông Dạ, Thạch Thiên Kình cảm thấy rất phấn khích, cười nói:

"Phương Đông Dạ, anh cho rằng Vô Ưu là người có giá trị gì, để tôi phải phái người theo dõi cô ta đây? Thuộc hạ của tôi là những tên ăn không ngồi rồi đến thế sao? Còn nữa, Nhạc Vô Ưu có thể đối với anh là bảo vật vô giá, nhưng đối với tôi, không đáng giá một xu!"

Câu nói của Thạch Thiên Kình, không giống như là nói xạo, làm Phương Đông Dạ không nhịn được hỏi:

"Vậy sao anh có thể biết được tin tức của Vô Ưu cặn cẽ đến như thế?"

Xem ra rốt cuộc anh cũng bình tĩnh hơn một chút rồi. Thạch Thiên Kình lúc này mới trả lời thành thật:

"Bởi vì tôi cho người theo dõi Thương Mộc Anh Dã, mà người phụ nữ đó lúc ấy lại đều ở chung với hắn ta, thế thôi!"

Theo dõi Thương Mộc Anh Dã!

Hai mắt Phương Đông Dạ sáng lên hỏi:

"Vậy, Thương Mộc Anh Dã bây giờ đang ở đâu?"

Dù sao hai người đó cũng ở chung một chỗ, tìm được Thương Mộc Anh Dã không phải là đã tìm thấy Vô Ưu rồi sao. Suy nghĩ của Phương Đông Dạ cũng không sai đi, nhưng lần này Thạch Thiên Kình lại không phối hợp như anh nghĩ, gây khó dễ nói:

"Tại sao tôi nhất định cứ phải hết lần này đến lần khác giúp đỡ anh đây?"

"Muốn bao nhiêu tiền, tùy anh ra giá."

Phương Đông Dạ nói không quanh co. Thạch Thiên Kình còn lại nói:

"Anh là người buôn bán, quy tắc trên thương trường của các anh, chính là dùng tiền để nói chuyện. Nhưng, tôi là người của hắc đạo. Giới hắc đạo chúng tôi cũng có quy tắc của giới hắc đạo!"

Thạch Thiên Kình giải thích rõ ràng như thế, chính là muốn gây khó khăn cho anh, không biết, Phương Đông Dạ đã đắc tội gì với người này rồi đây.

"Quy tắc gì?"

Phương Đông Dạ lúc này vốn không còn sự chọn lựa khác, chỉ có thể để tùy ý cho Thạch Thiên Kình dẫn dắt. Thạch Thiên Kình nói:

"Hôm nay tôi không vui, không muốn nói chuyện. Ai da, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa rồi sao, đi ăn cơm thôi. Bái bái."

Nói xong, ngắt luôn điện thoại.

Ngươi đi chết đi!

Phương Đông Dạ không hề nghĩ ngợi, liền ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà lát đã cẩm thạch! Cả đời này anh chưa bao giời phải chịu uất ức đến như vậy!

"Thế nào rồi? Hắn ta không chịu giúp anh sao? Anh đã từng đắc tội với hắn?"

Triết nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ mang vẻ mặt phần nộ nghĩ, đắc tội? Anh đã đắc tội với hắn lúc nào hả! Nguyên tắc của anh là: người không động đến mình thì mình cũng không động đến người. Thạch Thiên Kình chưa từng đắc tội với anh, anh sao có thể đắc tội với hắn ta đây. Anh cũng không phải là người ăn no rửng mỡ, rồi tự rước phiền toái đến cho mình.

"Con nghĩ, có thể là có liên quan đến dì Tiểu Hạ!"

Lúc bọn họ ầm ĩ ở chỗ này, thì tên nhóc Nhạc Diễm kia cũng không hề nhàn rỗi. Cái đầu nhỏ bé của cậu không ngừng manh động. Câu nói của cậu vừa thốt ra khỏi miệng, đổi lại là ánh mắt khó hiểu của Phương Đông Dạ:

"Tiểu Hạ? Sẽ không phải là cô ta định trả thù Vô Ưu chứ?"

Nhạc Diễm dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phương Đông Dạ. Cha như thế nào càng ngày càng ngốc rồi đây?

Triết nói:

"Đại ca, sẽ không phải là người nhà của người phụ nữ đã mê hoặc anh đi nha?"

"Có thể nói như thế!"

Phương Đông Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Triết một cái. Chỉ có điều, ngay tức khắc, hai mắt đã sáng lên nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm còn lại là gật đầu. Đông Dạ vội vàng ngồi xổm người xuống, nhặt ‘xác’ chiếc điện thoại đang tơi tả dưới đất, sau đó đứng lên, tháo chiếc sim ra, giằng lấy điện thoại di động của Triết, lắp sim của mình vào, tìm số điện thoại của Tiểu Hạ nhờ cô giúp đỡ!

Đúng là vận mệnh thay đổi mà! Anh hôm nay cũng phải cầu cạnh đến Tiểu Hạ - người phụ nữ anh đã từng hãm hại. Đây đúng là số mệnh đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui