Nhạc Diễm ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, nói giống như khẩn cầu:
"Mẹ, ngày mai mẹ ở nhà với con được không?"
Thật ra tạm thời Nhạc Diễm không muốn để Vô Ưu gặp gỡ Nhạc Khải. Nhưng, cậu bé lại không biết nói như thế nào, nên mới hy vọng Vô Ưu có thể ở nhà cùng với cậu.
"Diễm, con làm sao vậy? Không có chuyện gì đó chứ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Con đừng làm mẹ sợ!"
Trong cùng một ngày, Nhạc Diễm lại một lần nữa tỏ ra khác thường, làm lòng Vô Ưu đầy bất an. Đầu tiên là người luôn luôn hiểu chuyện như cậu, sống chết cũng không chịu đến nhà Tiểu Hạ. Rồi kế tiếp, một đứa bé thích ăn đồ ngon như thế, lại có thể thà ở nhà ăn mì, cũng không thèm ra ngoài ăn cơm Nhạc Khải mời. Bây giờ lại ra vẻ đáng thương, bám riết lấy cô, muốn cô ở nhà cùng với cậu. Đây rốt cuộc là thế nào đây?
Nhạc Diễm cũng nhìn ra sự lo lắng của Vô Ưu, nhưng cậu cũng chỉ có thể làm được như thế thôi. Bởi vì, chỉ cần cậu nghĩ đến ánh mắt biết cười của người cậu, khi cậu ấy nhìn mẹ, thì ruột gan đã lập tức nóng lên rồi.
"Mẹ, mẹ ở nhà với con nha, có được không hả?"
"Được. Mẹ ở nhà với con. Bây giờ đi ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt thôi."
Vô Ưu không biết vấn đề ở đâu, cho nên đơn giản hy vọng, cậu sau khi tỉnh dậy sẽ trở lại bình thường.
Từ Paris bay về đến Đài Loan, nhanh nhất cũng phải mất 14 tiếng. Dĩ nhiên, nếu như tình huống lúc đó có chuyến bay luôn. Phương Đông Dạ sau khi nhận được điện thoại của Bé Diễm, không chút chần chờ phóng luôn ra sân bay. Thời điểm đó lại không có chuyến bay nào khởi hành, liền bỏ ra một số tiền khổng lồ, thuê hẳn một chiếc trực thăng, bay về Đài Loan…
Vô Ưu đồng ý ở nhà cả ngày với Nhạc Diễm, lúc này lại đang đi dạo siêu thị cùng cậu. Trong nhà từ đồ uống, hoa quả, đến đồ để nấu ăn đều hết sạch rồi. Cho nên, muốn đi mua một thể.
"Bé Diễm, con xem ở đây đi, mẹ vào khu nội y xem một lát."
Vô Ưu đẩy xe để đồ, nói với Nhạc Diễm đang xem mấy món đồ chơi tại khu vui chơi. Nhạc Diễm gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cô đẩy chiếc xe để đồ đi khỏi khu vui chơi chưa được bao xa, thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
Vô Ưu lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiển thị tên Nhạc Khải, liền tươi cười tiếp điện thoại:
"Alo, em trai, tìm tôi có chuyện gì hả?"
Em trai!
Cách xưng hô này làm Nhạc Khải không vừa lòng chút nào, nhưng, cũng không biết làm thế nào. Ai bảo anh đã quá tự tin cơ. Anh dùng tay vuốt chiếc mũi cao thẳng của mình, sau đó nói:
"Vô Ưu, em không tới công ty làm việc, trong nhà cũng không có ai, em đi đâu vậy?"
Thì ra anh đã gọi điện đến công ty Vô Ưu, biết cô hôm nay xin nghỉ không đi làm, liền đến thẳng nhà cô, không ngờ cô cũng không có ở nhà. Cho nên, lúc này đây anh chính là đang đi đi lại lại, canh giữ trước cửa nhà Vô Ưu.
"Ah, hôm nay tôi xin nghỉ ở nhà với Bé Diễm. Bây giờ đang đi siêu thị. Sao anh lại ở trước cửa nhà tôi? Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Vô Ưu vừa nói điện thoại, vừa đi về phía khu nội y. Nhạc Khải nghe cô nói xong, không tin được hỏi lại:
"Chị hai, ý của em sẽ không phải là, em đã quên chuyện hôm nay rồi?"
"Chuyện gì?"
Câu hỏi của Vô Ưu đã chứng minh cho suy đoán của Nhạc Khải. Anh thở ra một hơi, sau đó nói:
"Nhạc Vô Ưu, em bây giờ ngay lập tức, lập tức, quay về đây cho tôi."
Nhạc Khải đột nhiên nói lớn tiếng, làm Vô Ưu khó hiểu hỏi:
"Để làm gì? Tôi vừa mới tới đây. Có chuyện gì cứ nói đi."
Trước vẻ ‘bình chân như vại’ của Vô Ưu, Nhạc Khải cũng sắp khóc rồi, đành nhắc nhở cô:
"Chị hai à, em đã đồng ý với mẹ tôi là tối nay tới nhà tôi ăn cơm. Không phải là em đã đổi ý đi?"
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên lão phật gia nhiệt tình mời người ta đến ăn như vậy. Nếu như cô không đến, e rằng sau này bọn họ còn muốn tiếp tục làm bạn bè, cũng còn khó hơn cả việc lên trời.
"Hả, tôi quên mất."
Vô Ưu lúc này mới nhớ ra, chỉ có điều cũng chẳng để tâm lắm. Đối với cô mà nói, chẳng phải chỉ là một bữa ăn thôi sao, chẳng có gì to tát cả. Nhạc Khải nghe giọng nói của Vô Ưu như không có chuyện gì, hơi bực mình nói:
"Này, sẽ không phải thật sự đã đổi ý chứ."
Vô Ưu nghe thấy tiếng rít gào của Nhạc Khải, không nhịn được kinh thường một cái, trở mặt nói:
"Tôi nói đổi ý lúc nào? Anh buổi tối đúng giờ đến đón tôi là được."
Đúng giờ tới đón!
Chỉ nói mấy câu ngắn ngủn, Vô Ưu đã ‘tiện thể’ đem luôn chuyện hôm nay đã hứa với Nhạc Diễm, ném lên tận chín từng mây rồi.
Nhạc Khải nghĩ nghĩ, sau đó cười nói:
"Hôm nay công ty có chuyện, tôi phải qua đó xử lý. Lát nữa sẽ cho người liên lạc với em. Bái bai."
Nói xong, không đợi Vô Ưu phản ứng lại, liền cúp máy luôn. Vô Ưu còn lại lẩm bẩm: hấp ta hấp tấp, sau đó lại tiếp tục đi về phía khu nội y, chọn đồ lót, cũng chả thèm để chuyện này trong đầu.
...
Nhạc Khải không phải không muốn chờ Vô Ưu, mà lúc anh đang chờ cô, người công ty đã điện đến, triệu tập anh về ngay, cho nên, liền quyết định không đợi Vô Ưu nữa. Sau khi anh trở lại công ty mới biết được, thì ra chuyên gia công nghệ thông tin đã phát hiện được lỗ hổng của hệ thống máy tính trong công ty.
Nói là lỗ hổng cũng không chuẩn xác lắm. Chính xác mà nói, chẳng qua là lợi dụng một chút thủ đọan đơi giản, để xâm nhập tạo ra dấu vết mà thôi, chứ thật ra, cũng chưa có chính thức xâm vào hệ thống máy tính. Nói cách khác, hắn căn bản chưa hề tạo ra bất kỳ tổn hại nào. Sự thật này, thọat nhìn giống như có một cao thủ muốn giở trò trêu chọc vậy.
Thạch Thiên Kình!
Nhạc Khải cũng không phải là người ngốc, cho nên rất nhanh đã nghĩ ra vấn đề là ở đâu rồi. Nhưng, anh không có bằng chứng, nên không thể tùy tiện nói được. Huống hồ, với thực lực của anh bây giờ không thể đấu lại được với Thạch Thiên Kình. Cho nên, chỉ có thể giả câm giả điếc, ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như là xui xẻo vậy.
"Triệu tập cuộc họp ban giám đốc!"
Biết rõ chuyện này chẳng qua chỉ là một trò đùa, nhưng, anh vẫn phải giải thích chuyện này với thành viên ban giám đốc. Cuộc họp ban giám đốc, thật khiến người ta đau đầu mà. Trước khi bước vào phòng hội nghị, Nhạc Khải gọi điện thọai cho em gái Luky, báo cho cô biết hôm nay lão Phật gia mời khách, lúc này anh đang bận việc, không phân thân ra được, nhờ cô giúp một tay.
Luky vốn rất thân với cha, còn có cả anh trai nữa. Khi cô biết Nhạc Khải giao nhiệm vụ cho mình với cô bạn gái anh thật lòng thích, đương nhiên là vô cùng cao hứng rồi. Cho nên vội vàng hỏi:
"Tên cô ấy là gì? Người ta có được không? Biết nhau như thế nào?"
Đối với người rất có thể sẽ trở thành chị dâu tương, Luky tràn đầy hứng thú. Nhạc Khải nói:
"Anh nghĩ có lẽ hai người biết nhau."
Anh nhớ rõ lúc ở buổi tiệc, Vô Ưu đã nhắc tới tên Luky.
"Biết nhau? Người nào a? Dina Lỗ? Hay là Đan Lộ?"
Luky đoán già đoán non. Nhạc Khải thấy thư ký đang nhìn đồng hồ, cười nhẹ, sau đó nói với Luky:
"Đừng đoán nữa. Anh không có nhiều thời gian như vậy. Cuộc họp ban giám đốc bắt đầu rồi. Những người em đoán đều không phải, cô ấy là Vô Ưu. Em biết không?"
"Vô Ưu?"
Luky nghĩ một chút, sau đó hét to lên:
"Chính là cái cô Vô Ưu có một đứa con vô cùng xinh đẹp?"
Nhạc khải nghe được tiếng hét của cô, cười cười, xem ra bọn họ thật sự biết nhau. Nhạc Khải không nói thêm gì nữa, vừa đi đến phòng họp, vừa căn dặn:
"Đúng vậy. Chính là cô Vô Ưu đó. Em biết nhà cô ấy không? Lát nữa em qua đón cô ấy. Giúp cô ấy chọn trang phục, sau đó đưa cô ấy về nhà mình. Anh cũng chưa biết cuộc họp mấy giờ mới kết thúc được."
"Được. Em biết nhà cô ấy ở đâu. Em sẽ làm tốt. Về chuyện kia, hắc hắc, khi nào anh có thời gian, em sẽ từ từ kể cho."
Luky nói xong, Nhạc Khải cũng vừa đúng lúc đi tới cửa phòng họp. Anh nói xong một câu:
"Được, bái bai."
Liền đưa điện thọai cho thư ký, sau đó đi vào phòng họp, chịu đựng hành hạ.
Luky sau khi cúp điện thoại, nụ cười rạng rỡ liền xuất hiện trên mặt. Cô không ngờ người con gái được mình ‘ra tay hiệp nghĩa’ cứu, lại cư nhiên sẽ trở thành chị dâu mình. Cái này gọi là gì nhỉ? Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ đi!
Luky không gọi điện thọai ngay cho Vô Ưu, mà bắt đầu tìm trang phục thích hợp cho cô. Cuối cùng, nhìn trúng hai cái váy. Váy dài có vẻ ưu nhã. Cô quyết định để Vô Ưu mặc cái này. Mẹ cô thích kiểu con gái thùy mị, thục nữ, cho nên, để Vô Ưu và anh trai bước đầu được suôn sẻ, cô chọn theo kiểu phù hợp với tính cách của mẹ là được rồi. Còn về phần cô, cô mặc cái váy ngắn kia.
Sau khi thay trang phục xong, Luky nhìn mình gương trong. Bộ trang phục vô cùng nóng bỏng, có chút mừng thầm, không biết bà già kia có khỏi bị cô làm cho tức chết hay không đây. Nhưng, dù sao cũng không được hiểu lầm nha, Luky làm như vậy, thật sự cũng không phải để chọc tức bà già, mà là muốn giúp Vô Ưu. Có cô làm nền, khẳng định Vô Ưu sẽ càng thêm tao nhã hơn.
Xem ra cô đã vì Nhạc Khải mà hy sinh không ít a, cũng đã để tâm, hao tốn quá nhiều đi.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng xong hết thảy, Luky cầm cái váy dài, đôi giày, trang sức lên, cũng không thèm gọi điện, liền trực tiếp đến thẳng nhà Vô Ưu. Chuẩn bị mang đến cho cô một bất ngờ.
...
Kính cong kính cong kính cong…
Vô Ưu và Nhạc Diễm sau khi đi dạo hết một vòng siêu thị, ăn cơm ở ngoài xong, mới trở về nhà. Về đến nhà đã sắp 3h chiều rồi. Hai người sau khi đem đồ vật sắp xếp xong, mệt mỏi vô cùng. Vừa mới nói đi nghỉ ngơi một chút, tiếng chuông cửa đã vang lên.
"Để con đi."
Nhạc Diễm sợ là Nhạc Khải, cho nên xung phong đi mở cửa.
"Ch… Chú Phương Đông Dạ đã về rồi sao?"
Nhạc Diễm vừa mở cửa ra, nhìn thấy Phương Đông Dạ, kích động thiếu chút nữa đã hô ‘cha’ rồi. Phương Đông Dạ nói:
"Uh."
Sau đó bế Nhạc Diễm lên, hỏi:
"Thế nào? Mọi người có khỏe không?"
Nhạc Diễm gật đầu, coi như cho đáp án. Cậu vẫn tưởng rằng chính mình rất lợi hại, nhưng sau khi gặp phải chuyện phức tạp kia, mới biết được, mình thật sự còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không thể quản được. Giờ phút này cậu thấy cha đã trở về, hơn nữa chính mình đang trong lòng cha, đột nhiên có cảm giác rất an toàn. Vô Ưu lúc này cũng đã nhìn thấy Phương Đông Dạ, vui mừng chạy tới, tươi cười hỏi:
"Phương Đông Dạ, anh đã về rồi sao? Không phải anh nói sớm nhất cũng phải 7 ngày sao?"
Phương Đông Dạ cười lúng túng, sau đó nói:
"Chuyện xử lý xong trước thời hạn."
Vô Ưu không nghi ngờ gì, nói tự nhiên:
"Anh còn chưa về qua nhà, đã trực tiếp đến đây chào hỏi rồi?"
Phương Đông Dạ nhìn theo tầm mắt Vô Ưu đang nhìn về phía hành lý của mình. Anh cười cười, thong thả nói:
"Tôi muốn đưa quà trước cho hai người, sau đó mới về nhà."
"Oa, có quà a. Mau vào đi."
Thật đúng như một đứa trẻ. Vừa nghe nói có quà, Vô Ưu đã vui mừng quên hết thảy mọi việc rồi. Phương Đông Dạ nhìn nụ cười rạng rỡ như đứa trẻ của Vô Ưu, kích động vô cùng. Mấy ngày xa cô, anh lúc nào cũng nghĩ đến cô. Bây giờ gặp được cô, càng hận không thể ôm chặt cô vào lòng, sau đó cảm thụ nhiệt độ cơ thể cô, sự chân thật của cô. Chỉ có điều, ngẫm lại, anh cũng không muốn hù cho cô bỏ chạy.
Đưa cho Vô Ưu một chiếc lắc tay, ánh sáng lấp lánh tỏa ra khắp nơi, lóa mắt không thôi. Vô Ưu nhìn chiếc lắc tay tinh xảo rất nhỏ, rất nhỏ này, thích vô cùng. Lại đưa cho Nhạc Diễm một chiếc xe đồ chơi.
"Cám ơn chú."
Nhạc Diễm biết, cái này chỉ là tung hỏa mù che mắt người khác thôi, còn món quà chân chính của cậu - chiếc laptop Sony hẳn là đang ở dưới đống quần áo kia. Vô Ưu đưa ly nước cho Phương Đông Dạ, nhưng anh nhẹ nhàng từ chối. Trước khi đi, nháy mắt với Nhạc Diễm một cái. Nhạc Diễm hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Gặp được Phương Đông Dạ, tâm trạng Vô Ưu tốt vô cùng. Có thể là do quà rất đẹp đi? Cô vừa nhìn chiếc lắc tay, vừa nghiên cứu đánh giá. Là kim cương? Hay là thủy tinh? Còn Nhạc Diễm lại đang suy nghĩ, làm thế nào để tranh thủ thời gian, để qua chỗ Phương Đông Dạ đây?
Kính cong kính cong kính cong….
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
"Cha sẽ không phải là quên mang chìa khóa đi?"
Nhạc Diễm vừa nghĩ, vừa đi ra mở cửa. Sau khi nhìn thấy người trước cửa, kinh ngạc nói:
"Chị Luky, sao chị lại tới đây?"
Vô Ưu nghe được tiếng hô, cũng mang vẻ mặt kinh hỉ đi ra. Sau đó nhiệt tình chào mời:
"Luky, mời vào nhà."
Nhạc Diễm cũng gật đầu nói:
"Đúng vậy. Chị nhanh vào đi, mời vào."
Bốp!
Vô Ưu không khách khí, phát một cái lên đầu Nhạc Diễm, ngay sau đó là tiếng than khóc của Nhạc Diễm:
"Mẹ, sao mẹ lại đánh con nữa rồi."
Vô Ưu vừa kéo Luky vào nhà, vừa nói:
"Đã nói con bao lần rồi, gọi dì!"
...
Luky nhìn Vô Ưu và Nhạc Diễm trành chọe nhau lại cười. Cô thích vẻ thân mật này của bọn họ, làm người khác nhìn thật hâm mộ.
"Luky, cô sao lại tới đây? Đi ngang qua sao?"
Vô Ưu nhìn đồ trên tay Luky, tưởng cô đang làm việc. Luky lắc đầu, sau đó nói:
"Em tới để đưa trang phục cho chị. Em nghĩ nhất định sẽ hợp với chị."
Nghe Luky nói xong, Vô Ưu sắp đắc ý đến chết rồi. Thật muốn đi vào nhìn lịch, xem hôm nay là ngày tốt đẹp gì, mà người nào cũng tặng đồ cho cô thế hả.
Nhạc Diễm nhân lúc im lặng này, ngáp một cái, sau đó nói:
"Mẹ, dì Luky. Con mệt, muốn đi ngủ. Hai người trò chuyện nha."
"Mau đi đi."
Vô Ưu phất phất tay, ra hiệu cho cậu đi. Nhạc Diễm đương nhiên là nhân cơ hội tẩu thoát rồi. Sau khi vào phòng, nhìn len lén, thấy Luky dẫn mẹ vào phòng thay đồ, mới khóa trái cửa phòng lại, sau đó đẩy tủ quần áo có bánh xe ra, một cánh cửa liền xuất hiện. Cánh cửa này chính là lúc trước Phương Đông Dạ đặc biệt làm cho cậu, để cậu có thể thuật tiện qua đó ăn cơm.
Nhạc Diễm mở cánh cửa ra, bên kia đã là phòng khách nhà Phương Đông Dạ. Lúc này Phương Đông Dạ đang nhàn nhã vểnh chân lên, cả người lười biếng dựa vào ghế sa lon, vừa nhấm nháp rượu, vừa nhìn cậu cười, nhìn giống như một quý ông ưu nhã vậy. Nhạc Diễm bĩu môi, đi tới, trong lòng rủa thầm: Đắc ý cái gì hả? Trông đẹp không đỡ được sao? Chờ ta trưởng thành rồi, khẳng định còn mê người hơn!
"Trẻ con không được uống rượu!"
Nhạc Diễm tò mò, cầm ly rượu của anh lên đang định nếm thử. Ngay tức khắc, Phương Đông Dạ đã lên tiếng cự tuyệt rồi. Nhạc Diễm lại bĩu môi, nói:
"Cha, vậy lần đầu tiên cha uống rượu là khi nào a?"
Cậu vừa nói ra khỏi miệng, Phương Đông Dạ liền cười, nói:
"Bốn tuổi! Bởi vì tò mò."
"Cho nên mới nói, con so với cha muộn hơn nha."
Nói xong, lại đưa tay ra lấy. Phương Đông Dạ kéo bàn tay nhỏ bé của cậu lại, nói:
"Bởi vì cha là người từng trải, nên biết được, làm như vậy là không đúng!"
Nói được như thế, thật đúng là một người cha tận tụy rồi.
Nhạc Diễm cũng không cố đoạt lấy, mà là lười biếng ngồi im trên ghế sa lon nói:
"Oh, vậy con học cha là được rồi. Uống trộm cũng được lắm."
Nói xong định đứng dậy rời đi. Điều này làm mặt Phương Đông Dạ nhăn tít lại, hỏi:
"Này, con còn chưa đem hết những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày qua kể cho cha nghe đâu?"
Nhạc Diễm đắc ý nói:
"Ha ha, tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’ - Phương Đông Dạ lợi hại như vậy, cái gì chẳng tra tí là ra, không phải thế sao? Sao lại cần một đứa con nít như con giúp đỡ đây?"
Tên nhóc này, sao so với mình hồi nhỏ lại còn khó chơi hơn vậy?
Lúc này Phương Đông Dạ đang sốt ruột muốn nghe cậu kể chuyện, đành thở dài nói:
"Chỉ một hớp thôi."
Đã thỏa hiệp! Phương Đông Dạ lại thỏa hiệp rồi. Bởi vì anh biết, đứa con trai của anh nó đã muốn cái gì, thì phải đạt bằng được. Cậu bé bây giờ muốn uống rượu, nếu như mình còn không đồng ý cho nó, chắc chắn nó sẽ uống lén. Cho nên, nếu đã là như vậy, tốt hơn hết là cho nó uống lúc này, ít nhất còn nhìn thấy, có vẻ yên tâm hơn.
"Con trước hết cứ nếm thử một chút đã."
Nhạc Diễm không những không thấy may mắn vì ván này mình đã thắng, mà còn được voi đòi tiên. Nhưng, cũng không sao đi, bởi vì cậu biết ván này cậu đã chắc chắn thắng. Phương Đông Dạ thở dài, coi như là ngầm đồng ý với lời đề nghị của Nhạc Diễm.
Phương Đông Dạ lấy thêm một cái ly cho Nhạc Diễm, sau đó rót một ít rượu vào ly, lại còn giới thiệu về lịch sử của rượu cho cậu nghe, chỉ có điều, Nhạc Diễm đối với điều này cũng không có hứng thú. Điều duy nhất cậu cảm thấy hứng thú chính là, không biết trong rượu có mùi vị gì, mà sao sách báo đều viết về nó thần kỳ như vậy. Tại sao người ta khi buồn cũng uống rượu, mà vui cũng uống rượu.
Tò mò chỉ là tò mò. Lý tưởng chỉ là lý tưởng. Nhạc Diễm sau khi uống rượu, mặt cũng đen lại rồi, sau đó đẩy cái ly ra, nói:
"Đời này con không uống rượu nữa."
Đối với phản ứng của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ rất chi là cao hứng, cho nên vừa cười vừa nói:
"Được. Cha làm chứng."
Sau đó đi lấy cho Nhạc Diễm một ly nước hoa quả, chờ sắc mặt cậu bé khôi phục lại bình thường mới trầm thấp hỏi thăm:
"Nói cho cha biết, rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra những chuyện gì?"
"Cha thật sự không biết sao?"
Trên mặt Nhạc Diễm, trong mắt cũng tràn ngập nghi ngờ, còn có vẻ hơi khó chịu.
Phương Đông Dạ nói:
"Trừ những việc trước khi đi cha đã nói với con, còn lại cha hoàn toàn không biết gì cả."
Nói xong thản nhiên nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Phương Đông Dạ, liền thở dài, sau đó đem những chuyện phát sinh trong mấy ngày nay kể cho Phương Đông Dạ nghe. Còn cường điệu hóa về chuyện của Nhạc Khải, cho anh trở thành một nhân vật hết sức quan trọng, nào là nhờ cậu giúp để theo đuổi mẹ, vân vân và vân vân…
Trong lúc hai cha con đang chuyện trò với nhau, thì ở bên kia, Luky đang tập trung trang điểm cho Vô Ưu. Sau khi để Vô Ưu thay trang phục vào, vô cùng hài lòng nói:
"Xinh đẹp. Rất xinh đẹp. Tuyệt đối có thể làm cho bà già kia kinh diễm rồi."
"Bà già?"
Vô Ưu nhìn Luky nghi ngờ, Luky liền vội vàng cười nói:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Đi thôi, nếu không sẽ muộn mất."
Cô không có nói thật về lão phật gia nhà mình, bởi vì, cô cũng không muốn, chưa về gặp mặt đã hù cho chị dâu tương lai chạy mất rồi. Vô Ưu có vẻ khó hiểu hỏi:
"Đi chỗ nào a?"
"Đi ăn cơm a."
Luky vừa nói xong, Vô Ưu liền vội vàng cự tuyệt:
"Không được rồi. Tôi đã có hẹn với Khải rồi, hôm nay đến nhà hắn ăn cơm. Cho nên…"
Luky sửng sốt, sau đó cười nói:
"Em là em gái của Khải, lúc nãy em chưa nói với chị sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...