Cuối cùng Tiểu Hạ cũng không thể nói ra được, vì cô nhận được cuộc gọi của Thạch Thiên Kình. Kể từ giây phút cô gặp Thạch Thiên Kình, cuộc sống của cô đã không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa. Hắn yêu cầu cô phải đối mặt với ‘cuộc sống của mình’. Trước lúc đi, cô chỉ nói với Nhạc Khải hai câu, thứ nhất là số nhà Vô Ưu, còn câu thứ hai là: cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, thì cũng phải nhớ kỹ một điều, Vô Ưu không cố ý làm tổn thương anh, chỉ là cô ấy quá đơn thuần!
Đơn thuần!
Nhạc Khải đương nhiên biết Vô Ưu rất đơn thuần. Anh thích Vô Ưu cũng chính vì sự đơn thuần. Nhưng, tổn thương là có ý gì? Anh cảm thấy việc này không thể có khả năng. Vô Ưu không có khả năng làm tổn thương anh. Chính xác mà nói, trong mắt Nhạc Khải, Vô Ưu không có khả năng làm tổn thương bất kỳ người nào. Chỉ có điều, tất cả những suy nghĩ này, đều là trước khi nhìn thấy Nhạc Diễm.
Kính cong…kính cong…kính cong…
Nhạc Khải đứng ở cửa chờ Vô Ưu ra mở, nhưng, khi cánh cửa mở ra, lại là một cậu bé xinh đẹp trông có chút quen quen. Nhạc Khải sững sờ, nghi ngờ có khi nào mình đã tìm nhầm nhà. Cho nên, khi Nhạc Diễm hỏi anh tìm ai, anh hơi lúng túng cười hỏi, đây có phải là nhà Vô Ưu không.
"Đúng vậy!"
Câu trả lời của Nhạc Diễm khiến Nhạc Khải lộ ra nụ cười yên lòng. Nhưng, câu tiếp theo của cậu bé, lại làm cho anh đứng đần ra rồi. Bởi vì, Nhạc Diễm nhìn vào phía trong mà hô to:
"Mẹ ơi, có người tìm."
Mẹ?
Chẳng lẽ đây chính là điều Tiểu Hạ ám chỉ? Kể rõ! Kể rõ! Ám chỉ chuyện quan trọng!
"Người nào a?"
Vô Ưu đi dép lê, mặc áo ngủ lười biếng xuất hiện trước mặt Nhạc Khải. Ngay tức khắc, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Nhạc Khải cũng tan tành. Bởi vì, hàng xóm dù có thể trùng tên, cũng không thể có khả năng lại giống nhau đến thế!
"Khải, sao anh lại tới đây? Bé Diễm, sao con không lễ phép chút nào vậy. Cũng không biết mời khách vào nhà ngồi sao?"
Vô Ưu nhân cơ hội báo thù con luôn. Vô Ưu tỏ ra khó chịu làm Nhạc Diễm có chút cao hứng. Bởi vì, cậu hiểu mẹ rất rõ. Chỉ cần mẹ lên cơn giận, chứng tỏ đã sắp hết giận rồi. Cho nên, cậu bé chẳng những không ngại Vô Ưu quát tháo, mà còn có chút chờ mong cơ.
"Mời chú vào ạ!"
Cậu nhóc nhìn Nhạc Khải lễ phép. Nụ cười vô cùng đáng yêu, vạn người thích, nhưng, Nhạc Khải lại không cười nổi, mà là muốn khóc. Vô Ưu nhìn Nhạc Khải đứng bất động, không hiểu tại sao lại như thế, sau nói:
"Khải, sẽ không phải là vì tôi có đứa con lớn như vậy, mà dọa đến anh đấy chứ?"
Lần này Nhạc Khải cũng không phản bác. Bởi vì sự thật đúng là như thế.
Đối với sự im lặng của anh, Vô Ưu không những không lo lắng, mà còn đắc ý nói:
"Hừ, tôi đã nói từ trước, tôi 29 tuổi, sắp 30 rồi, bây giờ anh tin rồi chứ?"
Không tin!
Không tin có được không? Nhân chứng vật chứng đều ở trước mắt đây. Nhạc Khải nghĩ vậy, nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm còn lại đi tới ghế sa lon ngồi xuống, chờ xem náo nhiệt. Chờ xem anh có giống như Hoắc Lãng, không chịu nổi đả kích, đến cuối cùng chạy trối chết không.
"Uống gì nào?"
Vô Ưu sau khi mời Nhạc Khải ngồi xuống, nhìn hắn hỏi. Nhạc Khải như không có chuyện gì, trả lời:
"Cái gì cũng được."
Lúc Vô Ưu đi đến tủ lạnh lấy đồ uống, vẻ mặt Nhạc Khải tràn đầy thê lương, nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô. Uống gì ư? Bây giờ cho dù là cho anh uống ‘quỳnh tương ngọc lộ’, hương vị khẳng định cũng chỉ có đắng chát mà thôi.
(‘quỳnh tương ngọc lộ’ - có nghĩa rượu làm bằng ngọc đẹp. Thời xưa người ta cho rằng, rượu làm từ ngọc khi uống có thể trở thành tiên. Còn bây giờ, đại ý là nói về rượu hay đồ uống ngon. Cái này là ta hỏi anh Google, ảnh ý nói thế nha. ^^)
Từ lúc Nhạc Khải bước vào nhà, Nhạc Diễm đã có luôn một nhận định, đó là, người đàn ông này có ý với mẹ cậu. Bây giờ chứng kiến bộ dạng nửa sống nửa chết của anh, sau khi biết sự tồn tại của mình, cậu bé lại càng khẳng định điều này hơn! Người đàn ông này đích thị có tình ý với mẹ. Hơn nữa, cậu còn nhìn ra, từ trang phục, đến động tác nhấc tay nhấc chân của anh, cũng đều rất đúng mực, có khí chất. Có thể nhận định luôn, người này nhất định là một người có tiền.
"Chú ơi, chú tên là gì ạ? Chú làm việc ở đâu?"
Ách?
Nhạc Khải có chút kinh ngạc nhìn Nhạc Diễm. Anh còn chưa hỏi cậu bé tên gì, cậu bé đã cư nhiên mở miệng hỏi trước rồi. Điều làm Nhạc Khải cảm thấy khó tin chính là, anh thế nhưng lại không hề tức giận, hay là gai mắt như mình đã tưởng. Có lẽ, bởi vì Bé Diễm quá mức xinh đẹp đi. Lần đầu tiên Nhạc Khải nhìn thấy, đã tràn đầy thiện cảm rồi. Cũng có thể là, do ở nước ngoài khá lâu, nên tư tưởng của anh rất thoáng.
Ha ha, điều quan trọng lớn nhất chính là, anh đã nhìn quét qua một lượt căn phòng, nhưng lại không thấy một chút dấu vết nào cho thấy có sự tồn tại của đàn ông cả!
"Bé Diễm, con trước tiên nói cho chú biết, cha con đâu?"
Quả nhiên Nhạc Khải nảy sinh nghi ngờ với vấn đề này. Nhạc Diễm cười nói:
"Cháu không có cha."
Quả nhiên là như vậy! Bé Diễm vừa thốt ra câu trên, một nụ cười thật to đã xuất hiện trên mặt Nhạc Khải.
Nhạc Khải cười, ngược lại làm Nhạc Diễm cảm thấy choáng váng. Nghi ngờ có phải chính mình đã nghĩ sai. Người này không phải thích mẹ cậu sao. Cậu bé đang khó chịu, càng thấy giật mình vì chuyện xảy ra, thì Nhạc Khải đã cười rạng rỡ, đi tới bên cạnh cậu, sau đó rất thân mật đưa hai tay ôm cậu nói:
"Bé con, nếu như chú theo đuổi mẹ con, con có ý kiến gì không? Có ủng hộ không?"
Ách?
Nhạc Diễm thật sự có chút đần độn rồi. Nhạc Khải là người đầu tiên khiến cậu cảm giác được có một số điểm giống Vô Ưu. Cùng không hề che đậy bản thân, cùng hết lòng vì một chuyện, không biết bất thình lình sẽ xuất hiện biểu tình gì, vân vân... Nhưng mà, điều quan trọng chính là, Nhạc Diễm thế nhưng lại không hề bài xích anh, ngược lại, còn rất thích tích cách phóng khoáng của anh.
"Mẹ cháu không dễ bắt nạt như vậy đâu."
Mặc dù cảm giác của Nhạc Diễm đối với Nhạc Khải không tệ, nhưng, vẻ mặt Nhạc Khải lúc trước vừa mới đau khổ, đến bây giờ, thoáng cái đã tiêu tan hết rồi, hơn nữa, lại còn tươi cười vui vẻ, chuyển biến thật sự rất lớn. Nếu như thích một người, sao có thể chuyển biến nhanh như vậy chứ? Trừ phi, trừ phi là hắn căn bản không có nghĩ tới chuyện kết hôn với mẹ, mà chỉ đơn giản muốn chơi đùa thôi.
Bất kể là có bao nhiêu thiện cảm, chỉ cần hắn muốn làm tổn thương mẹ, đều không đáng được tha thứ.
"Con yên tâm, chú sẽ không bắt nạt cô ấy. Nếu như có thể, chú muốn nhờ con giúp theo đuổi cô ấy."
Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi cùng bất an của Nhạc Diễm, anh cười nói:
"Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết!"
Những lời này được nói ra, không chỉ có Nhạc Diễm, mà ngay cả Nhạc Khải cũng cảm giác được có chút giật mình. Anh là kiểu người hiện đại sùng bái tự do, chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề kết hôn, chứ đừng nói đến lấy một người ‘phụ nữ già’ đã có con rồi. Chỉ có điều, sau khi nói ra, thế nhưng, lần đầu tiên lại cảm thấy không hề tệ. Cho nên, anh lại tiếp tục nói:
"Chính là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết! Con có đồng ý giúp chú không?"
Không muốn!
Nhạc Diễm biết lúc này, cậu phải nên nghĩ biện pháp bảo vệ giúp cha, giúp cha đánh lui kẻ địch này. Nhưng, không biết tại sao, nhìn hai tròng mắt trong veo, không vẩn đục của Nhạc Khải, cậu lại không thốt lên câu từ chối. Cứ cảm thấy ánh mắt anh rất quen thuộc, nhìn rất có thiện cảm, có cảm giác rất thân thiết.
Nhạc Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Diễm, bộ dáng suy nghĩ sâu xa giống như người lớn, cảm nhận đầu tiên của anh chính là, đây nhất định là một đứa bé thông minh, có chính kiến. Hoàn toàn không giống với cậu bé con học trưởng, chỉ biết đem tiền ra nói kia. Cho nên, anh nhìn Nhạc Diễm, trên mặt lại thêm mấy phần vui vẻ.
Nếu mình có một đứa con như vậy, thật không tệ!
Người hiện đại so với người truyền thống có điểm gì khác nhau?
Trinh tiết đối với người truyền thống mà nói, chính là sinh mạng. Còn đối với người hiện đại, trinh tiết có đôi khi lại chính là gánh nặng. Mà người tên Nhạc Khải này, chính là một kiểu người hiện đại. Chớ nhìn anh tuổi không nhiều lắm nhá, thế nhưng, bạn gái đã sớm qua tay một hàng dài rồi. Anh đơn giản là thuận theo cảm giác. Có cảm giác thì ở với nhau, không còn cảm giác thì chia tay, thế thôi.
Có lẽ, có liên quan đến việc ở nước ngoài. Anh cũng không cho rằng, trong tình cảm có điều gì đó là cấm kỵ. Thế nên, anh có thể làm bạn cùng với người đồng tính luyến ái, cũng sẽ không để ý đến những tập quán đời thường, để rồi sinh ra sự bài xích đối với những chuyện ‘cấm yêu’ hay ‘chuyện tình loạn luân’.
Vô Ưu đối với anh mà nói, là một chuyện ngoài ý muốn. Lần đầu tiên gặp cô anh cũng có một chút cảm giác, nhưng, không hề nghĩ tới sẽ qua lại. Bởi vì, anh rất rõ, mình không thích hợp với loại người ngây thơ như Vô Ưu. Nhưng, sau một thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, phát hiện ra, cảm giác đối với cô càng ngày càng tốt, hơn nữa, cư nhiên lại không còn hứng thú đùa giỡn với những cô gái khác nữa.
Một loạt phản ứng đều là lần đầu tiên. Cho nên, anh đã ý thức được, Vô Ưu đối với anh là đặc biệt.
Vô Ưu 29 tuổi, lại còn có con trai. Đây thật sự là điều mà trước đó anh chưa từng gặp phải, nhưng mà, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sự đau khổ trong lòng anh đã biến mất. Anh không còn thấy đau khổ nữa là vì, Vô Ưu đã không hề coi anh là đối tượng để gặp gỡ, nếu không đã sớm nói với anh chuyện này rồi.
"Suy nghĩ của chú thật kỳ quái, giống hệt mẹ cháu. Suy nghĩ thật kỳ cục!"
Nhạc Diễm không chút khách khí nói ra suy nghĩ trong lòng. Nói xong, cậu đẩy Nhạc Khải đang ôm mình ra, nhảy xuống khỏi ghế salon đi vào bếp. Cậu bé đột nhiên nhớ ra, trong tủ lạnh không còn đồ uống. Mà mẹ hồi lâu rồi chưa thấy ra, tám phần là đang ở trong bếp đun nước. Trận hỏa hoạn lần trước cậu vẫn còn kinh hãi đây. Cho nên, đành đi xem một chút cho yên tâm vậy.
Nhạc Khải tò mò nên cũng đi theo Nhạc Diễm vào bếp. Cảnh hai người nhìn thấy chính là, Vô Ưu đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ấm nước đang đun.
"Vô Ưu, em đang làm gì đó?"
Nhạc Khải khó hiểu hỏi. Vô Ưu vẫn như trước nhìn chằm chằm ấm nước, cũng không quay đầu lại, trả lời nghiêm túc:
"Đun nước a."
Nhạc Khải lại hỏi:
"Vậy em đang chăm chú nhìn gì thế?"
Vô Ưu đương nhiên mà trả lời:
"Ấm nước a!"
Nhạc Khải đi tới bên cạnh Vô Ưu, cũng nhìn chằm chằm ấm nước, sau đó không ngại phiền toái lại hỏi:
"Em đun nước, tại sao cứ nhìn chằm chằm không nhúc nhích vậy?"
Vô Ưu thẳng thắn, rất thành thật nói:
"Dĩ nhiên phải tập trung toàn bộ tinh thần rồi. Phòng bếp là khắc tinh của tôi nha. Tôi cũng không muốn, không cẩn thận lại thiêu cả phòng bếp a."
"Oh, thì ra là như vậy hả."
Nhạc Khải gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
. . .
Nhạc Diễm nghe bọn họ nói chuyện với nhau, đột nhiên cảm thấy bọn họ rất xứng đôi. Nếu như là những người khác, khi nghe mẹ nói như vậy, nhất định sẽ mắng mẹ ‘ngốc nghếch’. Nhưng, Nhạc Khải lại tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ bằng việc nhỏ này, không những làm cho Nhạc Diễm cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, mà đối với Nhạc Khải, còn sinh ra cảm tình.
"Oa, nước sôi rồi."
Vô Ưu nghe thấy tiếng nước sôi, đưa tay qua. Nhạc Diễm vừa định ngăn lại, thì Nhạc Khải đã nhanh hơn, ngay lập tức kéo tay Vô Ưu lại, sau đó tiện tay cầm một miếng nhắc nồi bằng vải bông, nói:
"Cẩn thận nóng."
Sau đó giúp Vô Ưu nhấc ấm nước xuống. . .
Nhạc Diễm nhìn hình ảnh thân mật, tự nhiên của hai người, đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với Phương Đông Dạ. Cha cậu đang ở nước ngoài, thế nhưng, người làm con như cậu, lại cho rằng mẹ và người đàn ông khác xứng đôi. Nghĩ vậy, cậu vội vàng chạy về phòng khách, cầm điện thoại Vô Ưu chạy vọt vào phòng ngủ của mình, sau đó gọi điện thoại sang Pháp cho Phương Đông Dạ.
"Bé Diễm, Đài Loan bây giờ đang là buổi tối, sao muộn như thế này còn gọi điện? Có việc gấp sao?"
Phương Đông Dạ vừa nhận điện thoại, đã suy đoán không e dè. Nhạc Diễm còn lại nói:
"Có hai việc. Thứ nhất, đối với chuyện cha ức hiếp dì Tiểu Hạ, con cực kỳ bất mãn với cha. Tuy rằng trước đó con cũng đã biết rõ tình tiết việc này, nhưng bây giờ con cảm thấy cha thực sự quá đáng; thứ hai, lúc này đang có một người đàn ông ở trong bếp cùng mẹ. Con đối với hắn có cảm giác không tệ, nhưng cũng không hy vọng mẹ bị người ta đưa vào giáo đường, mà cha lại không biết gì. Cho nên, thông báo cho cha một tiếng."
Để cho bọn họ cạnh tranh công bằng đi!
Đây là biện pháp Nhạc Diễm cho là thật tốt. Dù sao hai người này, cậu đều có thể tiếp nhận.
"Nhạc Diễm! Con nói cái gì?"
Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm nói xong, thiếu chút nữa đã nổ tung rồi! Đây là con của anh sao? Mới một ngày không liên lạc, nó đã tạo phản?! Đối với sự phẫn nộ của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm ‘ăn ngay nói thẳng’ hối lỗi:
"Xin lỗi cha. Con cũng không biết con bị sao nữa? Con nhìn chú ấy thật sự cảm thấy rất thân thiết."
Giọng nói Nhạc Diễm có điểm hỗn loạn, còn Phương Đông Dạ lại đang cố sức kiềm chế, giữ cho mình được bình tĩnh. Nhưng, cuối cùng vẫn không chịu được, gầm lên giận dữ, sau đó hất phăng đồ vật trên bàn đi, căm phẫn hỏi:
"Hắn ta là ai, tên là gì?"
Nói cho cha, người kia nhất định sẽ chết!
Nhạc Diễm nghĩ như vậy, song lại nghĩ lại. Nếu không nói, thì sớm muộn gì cha cũng biết, cho nên cậu bé nói:
"Mẹ gọi người đó là ‘Khải’."
Khải?!
Xưng hô mới thân mật làm sao! Phương Đông Dạ nghĩ thế, nắm chặt điện thoại lại, hy vọng mượn cách này đè xuống cơn tức giận, nhưng cuối cùng, tức giận vẫn đánh bật lý trí, điện thoại trong tay đã bị ném ra ngoài, phát ra tiếng rất lớn. Nhạc Diễm cũng ý thức được, cha có lẽ bây giờ đã phóng tới sân bay rồi.
Quả táo. Quả táo. Quả quả quả quả quả quả. . .
"Alo."
Điện thoại vừa mới đổ chuông được một tiếng, Nhạc Diễm liền vội vàng nhận máy, bởi vì, trực giác nói với cậu, đó là của Phương Đông Dạ.
"Bé Diễm, người tên Khải kia có phải khoảng 24 tuổi, trông không xấu?"
Không xấu?! Là rất đẹp trai có được không. Nhưng, lúc này Nhạc Diễm cũng không muốn đôi co, bởi vì cậu bé rất hiểu cha. Để cha nói ra từ ‘không xấu’, thì đã là giới hạn cực độ rồi. Chỉ có điều, quan trọng là, giọng nói của cha rất sâu lắng, làm cậu bé cảm thấy bất an. Cho nên, trả lời không chút nào chần chờ:
"Đúng vậy. Cha biết sao?"
Phương Đông Dạ lạnh lùng nói:
"Biết. Cha lập tức về ngay. Nhạc Diễm, nghe kỹ đây, trong lúc đó, tuyệt đối không thể để cho hai người họ phát sinh chyện gì."
"Tại sao?"
Từ giọng nói của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cảm giác được sự nghiêm trọng của việc này. Mà Phương Đông Dạ chỉ nói ra bốn chữ, sau đó liền cúp điện thoại. Điều cha nói chính là:
"Hắn tên Nhạc Khải!"
Nhạc Khải?
Nhạc Diễm cầm điện thoại, tự hỏi những lời này có ý gì. Đột nhiên hai mắt sáng lên, một ý nghĩ lớn mật liền xuất hiện trong đầu cậu. Không nghĩ ngợi gì, rất nhanh, liền lôi chiếc laptop nhỏ của mình ra, truy cập vào trang ‘trong suốt’, sau đó đánh vào mấy chữ, liền thấy được tư liệu cậu muốn tìm.
Nhạc Khải, nam, 25 năm trước, sinh ra tại Pháp.
Mẹ là đại tiểu thư của tập đoàn ‘Tử Thần’ – Hạ Mỹ Hà, cha không rõ. Sau khi sinh ra, sống tại nhà tổng giám đốc tập đoàn ‘Thiên Hạ’ Tề Bách Hằng. Được hơn 1 tuổi, mẹ kết hôn với một người trong cùng công ty, tên Nhạc Thiên Hàng. Nhạc Thiên Hàng được nghi ngờ chính là cha ruột của Nhạc Khải.
24 năm trước, kinh tế khủng hoảng, tập đoàn ‘Tử Thần’ để tranh thủ lợi ích, kéo giá cổ phiếu lên, mới truyền tin ra ngoài, báo tin vui về người kế nghiệp tập đoàn. Đó là lí do mà tất mọi người đều cho rằng, Nhạc Khải bây giờ chưa tới 24 tuổi!
Tiểu học Nhạc Khải học …
Căn cứ các báo cáo…
...
"Bé Diễm, con đâu rồi? Mau ra đây, Khải mời hai mẹ con mình ra ngoài ăn cơm!"
Gọng nói Vô Ưu đột nhiên truyền vào. Nhạc Diễm nhanh nhẹn lấy chiếc chăn mỏng trùm kín chiếc laptop, sau đó nhảy xuống giường, rất nhanh đi ra ngoài. Tới phòng khách, nhìn mẹ đang trò chuyện vui vẻ với Nhạc Khải, trong lòng có cảm giác rất kỳ quái, nhất là lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nhạc Khải.
Giờ phút này, Nhạc Diễm rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao cậu bé lại có cảm giác hắn có vẻ rất giống mẹ, tại sao cậu bài xích với Hoắc Lãng, nhưng lại có thể tiếp nhận hắn. Thì ra, tất cả đều có nguyên nhân. Hóa ra, hắn là em cùng cha khác mẹ với mẹ. Nói cách khác, chính là cậu của cậu. Cậu lại có thêm một người thân nữa. Nhạc Diễm đúng ra là phải vui mừng đi, nhưng, cậu lại cười không nổi. Bởi vì, cậu bé không dám tưởng tượng, nếu như Nhạc Khải phát hiện được, người cậu thích chính là chị ruột, thì sẽ đau khổ đến mức nào.
"Bé con, con làm sao vậy? Làm gì mà nhìn chú như thế? Bị khuôn mặt đẹp trai của chú mê hoặc rồi sao?"
Nhạc Khải thấy Nhạc Diễm nhìn mình, không nhịn được trêu đùa. Giọng nói dịu dàng, ánh mắt thương yêu. Ngay cả Vô Ưu cũng nhìn ra được, anh rất thích Bé Diễm. Cho nên nói:
"Bé Diễm lại đây nào. Mẹ nói cho con biết a. Con không được vì Khải thích con, mà hạ thủ lưu tình đó. Lát nữa gọi đồ ăn, nhất định phải nhớ kỹ, không những phải gọi món ngon nhất, mà còn phải gọi món đắt tiền nhất nữa nha. Con yên tâm, hắn là tên có tiền, ăn sẽ không phá sản đâu!"
Vô Ưu và Nhạc Khải nói chuyện với nhau, rất nhẹ nhàng, tự nhiên mà thân mật. Trên mặt còn tươi cười, làm Nhạc Diễm không nhịn được mắng mình ngốc nghếch. Vẻ tự nhiên, thân mật này của bọn họ, vốn là rất không bình thường đi!
"Nấu mì ăn đi, con buồn ngủ."
Lúc này, Nhạc Diễm không biết phải làm thế nào, hơn nữa, chuyện này rất phức tạp, cậu bé muốn cũng không làm được. Cho nên, chỉ còn cách chờ cha về xử lý thôi. Điều duy nhất bây giờ cậu có thể làm đó là, hạn chế thời gian gần gũi giữa hai người. Bởi vì, hiện tại mới chỉ có Nhạc Khải thích mẹ, nếu như ngay cả mẹ cũng thích Nhạc Khải, thì tình huống nhất định sẽ hỗn loạn chết mất.
Nhạc Diễm cứ khăng khăng ý kiến, nên Nhạc Khải liền xuống bếp nấu mì. Nhạc Diễm ăn mì không còn biết vị gì nữa, rất nhanh đã ăn xong. Sau đó lại ra vẻ rất mệt mỏi, lừa Vô Ưu dỗ cậu đi ngủ.
Mặc dù Vô Ưu cảm thấy Nhạc Diễm rất kỳ quái, nhưng trước mặt Nhạc Khải cũng không có vạch trần cậu. Mà Nhạc Khải cũng đã nhìn ra Nhạc Diễm có gì đó không bình thường, cho nên chủ động cáo từ. Trước khi đi, còn nói với Nhạc Diễm:
"Chú không muốn vừa mới bắt đầu đã bị bài xích. Chú rất nghiêm túc, con hãy suy nghĩ thêm một chút nhé."
Trời ạ!
Nhạc Diễm cảm giác đầu cũng to ra rồi, bụng đầy tâm sự thất thểu về phòng, thu dọn laptop trên giường, sau đó ỉu xìu nằm xuống.
"Cục cưng, con làm sao vậy?"
Vô Ưu tiễn Nhạc Khải xong, đi vào phòng Nhạc Diễm, sau đó lấy tay lay cậu hỏi. Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu nói:
"Mẹ, mẹ lên giường ôm con ngủ đi."
Nhạc Diễm cũng đã từng làm nũng, nhưng cái bộ dạng này của cậu, là lần đầu tiên Vô Ưu thấy. Cô phối hợp nằm lên giường. Nhạc Diễm rất tự nhiên nằm xích lại gần cô, chôn chặt vào lòng cô.
"Diễm, con sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vô Ưu có một loại cảm giác bất an vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...