Trải qua mấy ngày đau khổ, hôm nay rốt cuộc mây đen cũng tan, trời xanh đã xuất hiện. Đối với cả nhà Tiểu Hạ, hôm nay thật đúng là một ngày vui đáng để ăn mừng.
"Phó tổng giám đốc Nhạc, anh là đại ân nhân của nhà chúng tôi. Chúng tôi kính anh một ly!"
Cha Tiểu Hạ hô hào cả nhà nâng chén chúc Nhạc Khải. Nhạc Khải cảm thấy rất xấu hổ, anh chưa làm được gì, căn bản cũng chưa giúp đỡ được gì cả. Nhưng, không uống cũng không được. Bởi vì để cho người nhà yên tâm, Tiểu Hạ đã nói số tiền trên đã trả được hết, là do anh giúp đỡ. Tiểu Hạ đối với người nhà một mảnh tâm ý như thế, anh làm sao có thể không phối hợp đây.
Nhạc Khải bưng ly rượu lên, nói:
"Bác trai, bác gái, không cần khách sáo. Sau này gọi cháu là Nhạc Khải được rồi. Cháu với Tiểu Hạ là bạn tốt, giúp đỡ nhau là điều nên làm."
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Tiểu Hạ à, Vô Ưu như thế nào sao còn chưa tới hả? Con gọi điện thử xem."
Lời cha Tiểu Hạ đánh trúng tâm lý Nhạc Khải. Anh cũng cảm thấy rất tò mò, nghi ngờ có phải cái cô Vô Ưu này, nếu một ngày không đến muộn, thì cả người sẽ bứt rứt khó chịu hay không. Rõ ràng đã hẹn thời gian như thế, nhưng trễ gần một tiếng cô vẫn chưa đến, gọi điện đến, cô chỉ nói, bọn họ cứ ăn trước, sau đó liền cúp điện thoại luôn. Tính toán thời gian đến lúc này, cô cũng đã trễ hai tiếng đồng hồ rồi. Thật sự rất khó để làm người khác không lo lắng nha.
Tiểu Hạ đứng lên, gọi điện thoại qua đó…
....
Lúc này, không khí trong nhà Vô Ưu có chút không bình thường.
Vô Ưu và Nhạc Diễm ngồi cách nhau một bàn trà. Mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sa lon. Không nói một câu nào, giống như là đang ở hai chiến tuyến đối lập vậy.
“Rút cuộc con có đi hay không?"
Cuối cùng Vô Ưu cũng mở miệng rồi. Nhạc Diễm im lặng để biểu đạt sự kiên định của mình.
Chuyện là như thế này. Sau khi Vô Ưu trở về, đem chuyện hôm nay ở ‘Thạch Môn’ kể cho Nhạc Diễm nghe. Vô Ưu nói còn chưa hiểu hết, nhưng, Nhạc Diễm lại nghe được rất rõ ràng. Sau khi nghe xong, ngẫm lại cách làm của cha, còn mình lại chính là đồng lõa chân thực, trong lòng Nhạc Diễm cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cho nên, khi Vô Ưu nói hôm nay ở nhà Tiểu Hạ tổ chức tiệc chúc mừng, cậu bé đã cự tuyệt luôn.
Tiểu Hạ đã thay đổi. Nhạc Diễm mặc dù không tận mắt thấy. Nhưng, qua lời Vô Ưu kể, còn có cảm giác lúc nghe điện thoại, Nhạc Diễm đã cảm nhận được rõ ràng. Đối với một người phụ nữ xấu xa ức hiếp mẹ cậu, cậu có thể không thèm thương xót, nhưng, người ta đã trở thành người tốt, làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cậu còn mặt mũi nào mà đi chứ.
Không đi, đánh chết cũng không đi!
Nhạc Diễm nghĩ như vậy. Vô Ưu làm sao biết được nhiều như vậy. Liền cho rằng cậu giận dỗi, cho nên không muốn đi. Nhạc Diễm ‘không hiểu chuyện’ như vậy, làm cô tức giận nổi trận lôi đình. Đúng vậy, lần này là tức giận thật sự.
"Nhạc Diễm, mẹ hỏi con một lần nữa. Con rốt cuộc có đi hay không?"
Giọng Vô Ưu rất nghiêm khắc, nước mắt cũng thi nhau chảy ra rồi. Thật là, Tiểu Hạ là bạn tốt nhất của cô. Người ta mời bọn họ đến ăn cơm, Bé Diễm sao lại không hiểu chuyện như thế chứ?
"Mẹ, xin mẹ đó. Đừng ép buộc con. Con thật sự không muốn đi."
Vô Ưu khổ sở, Nhạc Diễm nhìn thấy rõ ràng. Nhưng, cậu thật sự không muốn đi. Cha làm chuyện ghê tởm như vậy đối với người ta, nếu như cậu không biết thì có thể giống như mẹ, tiếp tục gần gũi với người ta. Nhưng đã biết rồi, làm sao còn mặt mũi qua đó đây. Đừng nói là Nhạc Diễm, nếu như Vô Ưu biết sự thật rồi, chắc chắn cũng không còn mặt mũi nào làm bạn với người ta nữa.
"Nhạc Diễm, con thật sự là quá mức. . ."
Reng reng reng reng reng
Điện thoại đột nhiên vang lên. Nhạc Diễm đoán biết là Tiểu Hạ gọi, nên ngồi yên không nhúc nhích, tỏ rõ mình sẽ không đi nhận điện thoại. Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm hôm nay hục hặc muốn chết, đứng lên nhận điện thoại.
"Vô Ưu, cô như thế nào còn đang ở nhà vậy? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Giọng nói quan tâm của Tiểu Hạ làm cho Vô Ưu không nhịn được, hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Diễm một cái, sau đó nói:
"Bé Diễm không thoải mái, chúng tôi không đi được. Mọi người ăn tự nhiên đi. Hôm nào Nhạc Diễm khỏe, tôi sẽ dẫn nó qua đó chào hỏi."
Vô Ưu nói như thế, thái độ thỏa đáng đến khác thường, nhưng cũng bởi vì thỏa đáng, mà giọng nói cũng quá âm u rồi, cho nên khiến người khác có cảm giác bất an.
"Không thoải mái? Làm sao vậy? Không có chuyện gì đó chứ? Có nghiêm trọng không? Có phải đưa đi bệnh viện không?"
Giọng nói căng thẳng, lo lắng của Tiểu Hạ, liền khiến tất cả người trong nhà đều chú ý. Cha mẹ Tiểu Hạ, Nhạc Khải cũng đều buông đũa xuống, rời khỏi bàn ăn, nhích lại gần Tiểu Hạ.
Vô Ưu đầu bên kia, bị sự hốt hoảng của Tiểu Hạ làm cho muốn bật khóc rồi. Cô không nhịn được trừng mắt nhìn Nhạc Diễm, trong lòng thầm mắng: tiểu tử thúi, người ta quan tâm ngươi như vậy, ngươi cư nhiên cũng không muốn qua đó chào hỏi một chút. Thật đúng là không có lương tâm.
Nhạc Diễm vẫn dùng sự im lặng mà chống đỡ. Đối với Nhạc Diễm mà nói, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy áy náy, cho nên, kỳ thật, tâm trạng lúc này so với Vô Ưu cũng không thoải mái hơn.
"Vô Ưu, nói chuyện đi, đừng dọa tôi, nói. . ."
Tiểu Hạ không nghe thấy Vô Ưu nói thì rất sốt ruột, nên vội vàng nói. Nói được một nửa đã bị Nhạc Khải đoạt lấy điện thoại, sau đó lo lắng hỏi:
"Vô Ưu, em rốt cuộc làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
"Tôi không có chuyện gì. Tôi bây giờ muốn đi ngủ. Ngày mai liên lạc!"
Vô Ưu thật sự nghe không nổi nữa rồi, càng nghe, trong lòng càng khó tiếp thụ. Cho nên, ‘cộp' một tiếng, cúp luôn điện thoại. Chỉ vì trong lòng muốn được yên tĩnh một lúc, lại không ngờ, cô làm như vậy, càng làm cho bạn bè quan tâm cô sốt ruột xiết bao, làm cho họ bối rối đến mức nào. Nhưng, cô không có tâm trạng nghĩ được nhiều như vậy. Cô muốn cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế. Cô bây giờ chỉ muốn quay về phòng, chùm kín chăn khóc một lúc.
Vô Ưu sau khi cúp máy, không thèm liếc mắt nhìn Nhạc Diễm lấy một cái, liền đi vào phòng mình. Nhạc Diễm lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Vô Ưu, ánh mắt cậu bé đầy khổ sở.
Làm tổn thương Tiểu Hạ cậu khó chịu. Làm Vô Ưu đau lòng, thất vọng, cậu càng khó chịu hơn.
Vô Ưu lần này mặc dù rất tức giận, nhưng lại không hề đánh cậu cái nào. Điều này đối với người khác có lẽ là chuyện tốt nhất. Nhưng, Nhạc Diễm thì không phải. Cậu rất hiểu mẹ. Mẹ bình thường có thể vì chuyện nhỏ như cái lông gà mà đánh cậu, đó chính là một cách thể hiện tình cảm của bọn họ. Nhưng, bây giờ mẹ không nhìn cậu, không đánh cậu, đây là hiện tượng chưa bao giờ có. Nhạc Diễm cảm giác được, lần này chính là mẹ rất thất vọng vì cậu.
Reng reng reng reng reng
Điện thoại lại vang lên, Vô Ưu nằm trong phòng chẳng muốn động đậy. Nhạc Diễm đi tới, nhìn điện thoại báo số của Phương Đông Dạ, trong lòng tức giận không hề nghĩ ngợi liền đem điện thoại chặt đứt luôn. Sau đó, lại quay về ghế salon ngồi thu mình, tự kiểm điểm! Vừa xem xét lại việc mình tàn nhẫn ‘nối giáo cho giặc’, vừa suy tính xem sau này mình phải bồi thường lại cho Tiểu Hạ như thế nào…
…
"Sắp đến chưa?"
Sự khác thường của Vô Ưu làm cho tất cả mọi người đều lo lắng. Nhạc Khải lái xe chở Tiểu Hạ đi xem tình hình của Vô Ưu. Tiểu Hạ nói:
"Sắp rồi. Quẹo vào con đường phía trước là tới."
Nhạc Khải vừa lái xe theo chỉ dẫn của Tiểu Hạ, vừa suy nghĩ về một vấn đề, rốt cuộc có nên hỏi hay không. Anh cảm thấy hiện tại không nên làm tăng thêm bất kỳ gánh nặng nào cho Tiểu Hạ nữa, nhưng, trong lòng bởi vì bị đè nén lâu, mà vô cùng khó chịu. Tiểu Hạ thấy Nhạc Khải định nói gì đó lại thôi, nên hỏi:
"Có phải anh có điều gì muốn nói với tôi không?"
Nhạc Khải vừa lái xe, vừa gật đầu nhẹ, sau đó nói:
"Tiểu Hạ, hôm nay ở ‘Thạch Môn’, cô nói với Vô Ưu như thế, có phải muốn ám chỉ điều gì đó? Có điều gì không đúng sao?"
Tiểu Hạ biết chuyện đã đến nước này, giấy không thể gói được lửa. Với lại nếu cô không nói, lát nữa Nhạc Khải tận mắt chứng kiến, có lẽ đối với anh mà nói, chuyện đột ngột như vậy, ngược lại càng làm anh khó có thể tiếp nhận, càng làm anh bị đả kích hơn. Nói không chừng, còn có thể vì vậy mà hiểu lầm Vô Ưu cố tình lừa gạt tình cảm của anh.
Sau một hồi suy nghĩ liên tục, Tiểu Hạ quyết định hé mở một chút tình hình cho Nhạc Khải, để anh có một chút chuẩn bị, tránh cho lát nữa anh sẽ không chịu nổi đả kích bởi sự thật tàn khốc đó.
"Nhạc Khải, Vô Ưu bao nhiêu tuổi, anh biết không?"
Tiểu Hạ chọn cách vòng vo, thận trọng hỏi dò. Nhạc Khải nghe thấy cô nhắc tới vấn đề này, liền vừa cười vừa nói:
"Cô ấy nói sắp 30 tuổi rồi. Ha ha, ha ha. . ."
Vừa nói vừa cười. Giống như đây là chuyện nực cười nhất thiên hạ vậy.
Tiểu Hạ thở dài, sau đó hỏi:
"Anh cảm thấy điều này rất buồn cười sao?"
Nhạc Khải cảm thấy giọng nói Tiểu Hạ có chút không bình thường, anh lợi dụng đúng lúc đèn đỏ, bèn quay đầu nhìn Tiểu Hạ, tươi cười nói:
"Cô có ý gì? Sẽ không phải là muốn nói cho tôi biết. Cô ấy thật sự đã 29 tuổi rồi đi? Ha ha, đừng đùa tôi nữa. Hôm nay tôi còn nói với Vô Ưu, nếu như cô ấy thật sự 29 tuổi, tôi sẽ gọi cô ấy là chị."
Tiểu Hạ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nụ cười rất sáng lạn của Nhạc Khải.
Một giây, hai giây, ba giây. . .
Nụ cười trên mặt Nhạc Khải, theo thời gian, càng lúc càng cứng ngắc. Năm giây đồng hồ trôi qua, nụ cười đã biến mất không còn gì. Cổ cũng đã cứng ngắc như rỉ sắt, nhìn Tiểu Hạ nói:
"Cô nói thật? Cô ấy thật sự đã 29 tuổi, sắp 30 tuổi rồi?"
Tiểu Hạ kiên định gật đầu một cái, động tác rất nhẹ nhàng.
Nhạc Khải gãi gãi đầu, có điểm khó có thể tiếp nhận. 30 tuổi, sao có thể như thế? Vô Ưu nhìn thế nào cũng không giống như đã 30 tuổi? Nhìn cô chẳng khác nào một cô bé!
"Anh vẫn ổn chứ?"
Tiểu Hạ lo lắng hỏi. Nhạc Khải lắc đầu. Lúc này đã chuyển sang đèn xanh, xe phía sau ra sức ấn còi ‘tin tin tin’ thúc giục. Nhạc Khải liền khởi động xe tiếp tục chạy. Vừa lái xe, vừa nói:
"Ha ha, thật sự là khó tin a! Cô ấy cư nhiên sắp 30 tuổi rồi. Thật sự nhìn thế nào cũng không giống. Ha ha, chuyện khó tin này thật sự làm cho người ta nhất thời khó có thể tiếp nhận. Thật sự thế sao?"
Nhạc Khải vừa lái xe, vừa lẩm ba lẩm bẩm. Tiểu Hạ nhìn anh, chần chờ hỏi:
"Anh có ổn không?"
"Tốt. Đương nhiên tốt. Chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi!"
Nhạc Khải đem suy nghĩ trong lòng nói ra, sau đó giống như là tâm sự với Tiểu Hạ, lại giống như là cam đoan nói:
"Tôi thích chính con người của cô ấy, tuổi tác không quan trọng. Cho nên, tôi sẽ không thay đổi. Từng tuổi này rồi mà cô ấy vẫn giữ được tâm tư thuần khiết như vậy, càng khó có được không phải sao? Yên tâm đi, tôi không những không để ý, ngược lại càng quý trọng cô ấy gấp bội!"
Nhạc Khải đột nhiên thổ lộ tình cảm của mình với Vô Ưu cho Tiểu Hạ nghe, nhất thời làm Tiểu Hạ không biết xử trí như thế nào cho phải. Nhà Vô Ưu sắp tới rồi. Cô có nên nói cho anh nghe chuyện Bé Diễm không? Hay là để anh tự mình chứng kiến đây? Tiểu Hạ ngay tức thời không có cách nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...