Ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ, có thích hợp không nhỉ?
Vô Ưu vừa đi tới công ty, vừa nghĩ ngợi. Mặc dù nói có người quen thì cũng dễ, nhưng tổng giám đốc cũng không phải rất quen. Người ta đã cho cô đi cửa sau để được vào làm việc, đúng ra thì phải cố gắng làm thật tốt để báo đáp người ta. Nhưng, ngày đầu tiên xin nghỉ, hình như không hợp lý lắm.
"Nhạc tiểu thư, cô đã đến rồi? Mời đi bên này."
Bùi Linh nhìn vẻ mặt bối rối của Vô Ưu, không giấu hết được sự đơn thuần, khiến từ đáy lòng cô ta rất thích. Nhưng, cũng không biểu hiện ra ngoài. Công tư rõ ràng, cô là người hiểu rõ. Cô đi theo làm việc cho Phương Đông Dạ cũng không giống như mọi người vẫn nghĩ.
Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng Bùi Linh, xấu hổ gật đầu, sau đó lẽo đẽo đi theo phía sau. Đến khi. . .
"Ah, xin lỗi thư ký trưởng."
Vô Ưu đầu óc vốn không thông minh, nên làm việc gì cũng phải thật chăm chú, không thể suy nghĩ hai việc cùng một lúc. Vì không chuyên tâm, cũng bởi vì đang nghiêm túc suy nghĩ việc xin phép đưa Nhạc Diễm đi khám bệnh, nên không chú ý đụng vào lưng Bùi Linh.
Bùi Linh nhìn bộ dáng Vô Ưu như đứa trẻ làm sai, cúi đầu xin lỗi. Lời phê bình đến miệng, nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể ra vẻ nghiêm khắc nói:
"Vào đi, tổng giám sẽ nói cho cô những việc phải làm. Còn nữa, chú ý một chút." Nói xong, xoay người đi về phòng thư ký.
"Vâng, cám ơn thư ký trưởng. Thư ký trưởng đi ạ."
Vô Ưu khoa trương cúi thấp 90 độ chào. Sau khi người đi rồi, thở dài vô lực, giống như con gà bại trận. Tất cả những điều này, đều lọt vào tầm mắt của Phương Đông Dạ.
Phương Đông Dạ vì chờ Vô Ưu tới làm, lần đầu tiên, sáng sớm đã tới công ty. Nhưng trái ngược với sự hưng phấn của anh, nhìn Vô Ưu có vẻ không tốt lắm. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Sao cô còn chưa vào?"
Phương Đông Dạ lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình. Vô Ưu vội vàng quay đầu lại, ngay sau đó liền khoa trương cúi thấp 90 độ, cung kính chào:
"Chào tổng giám đốc."
Bộ dáng vừa khẩn trương, vừa bối rối của Vô Ưu làm Phương Đông Dạ nhíu mày. Mặc dù Vô Ưu bộ dáng gì anh trông cũng thích, nhưng lại không hy vọng thấy cô thiếu tự tin như vậy.
"Vào đi. Tôi sắp xếp công việc cho cô."
Phương Đông Dạ nói xong, xoay người đi vào phòng làm việc. Anh quyết định cải tạo Vô ưu thật tốt, làm cho cô biến thành một người phụ vì tự tin mà xinh đẹp, chứ không phải lúc nào cũng hoảng hốt, cúi đầu loạn xạ. Người phụ nữ của Phương Đông Dạ không thể cúi đầu trước mặt người khác như vậy, mà là ăn trên ngồi trước, để cho người ta quỳ lạy.
Vô Ưu không biết Phương Đông Dạ đang suy nghĩ gì, chỉ thấy tâm trạng tổng giám đốc hình như không tốt. Cho nên, vội vàng thu hồi suy nghĩ miên man, đi theo anh vào phòng làm việc. Chuyện xin phép nghỉ, hay là để lát nữa vậy. Cô không thể đi làm một ngày đã bị đuổi, bị cười chết là chuyện nhỏ, cùng với con chết đói, mới là chuyện lớn.
...
Oa oa oa
Vô Ưu nhìn phòng làm việc rộng rãi, đôi mắt lóe sáng. Thật đẹp quá. Từ cửa sổ bên kia nhìn xuống, không biết có thể thấy hết Đài Bắc không nhỉ? Làm việc ở đây, tổng giám đốc đúng là biết hưởng thụ.
"Thích thì có thể đi xem một chút."
Đôi mắt đơn thuần của Vô Ưu không lừa được người, Phương Đông Dạ liếc mắt một cái đã thấy được sự háo hức trong đó. Cho nên xoay ghế, ngón tay hướng về phía cửa sổ sát đất. Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói, khuôn mặt tươi cười. Sau đó như xác nhận hỏi:
"Thật sự có thể chứ?"
Phương Đông Dạ gật đầu khẳng định.
Tổng giám đốc nói có thể rồi, vậy cần gì phải khách khí. Vô Ưu nghĩ vậy, nhìn Phương Đông Dạ cười ngây ngô, đi tới chỗ cửa sổ. Đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không nhịn phát ra tiếng kinh hãi:
"Oa, thật xinh đẹp nha. Đứng ở chỗ này, có loại cảm giác mình ở tít trên cao. Cảm thấy mình thật vĩ đại nha."
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, mọi phiền não như ném đi hết, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, mặt tươi cười, không nhịn được nghĩ, trên đời này sao lại có thể, còn lẻ loi một người như thế này, mơ hồ, đáng yêu như vậy.
"Thích không?"
Phương Đông Dạ đứng dậy đi tới, đứng sau lưng Vô Ưu, kẹp cô ở giữa mình và cửa sổ. Anh chỉ cần giơ tay để lên kính, là Vô Ưu đã ở trong lòng rồi. Suy nghĩ này làm anh có cảm giác muốn rục rịch, nhưng, ngay sau đó, anh đã khắc chế lại. Anh không thể mới ngày đầu tiên đã hù cho cô bỏ chạy. Ngày tháng còn dài, cuối cùng sẽ có một ngày, cô ngả vào trong lòng anh. Nhưng, không phải là hôm nay.
Vô Ưu gật đầu, sau đó quay lại nói:
"Rất thích. Ách. . ."
Tổng giám đốc đứng ở phía sau mình từ bao giờ vậy? Nhưng, sao lại đứng gần như vậy. Cảm giác có chút kỳ quái nha. Vô Ưu nghĩ vậy, không nhịn được lùi từng bước về phía sau. Bởi vì cô vừa rồi gần như ở trong lòng Phương Đông Dạ vậy.
"Lại đây ngồi đi. Tôi sẽ nói sắp xếp công việc cụ thể cho cô."
Phương Đông Dạ biết mình không thể nóng vội, không sao, phải từ từ. Dù sao Hoắc Lãng cũng bị sa thải rồi, trong công ty bọn họ sẽ không có khả năng gặp mặt. Về phần sau khi tan việc, anh cũng không cho bọn họ có cơ hội được. Bởi, anh đã thuê căn phòng bên cạnh phòng cô rồi. Nghĩ hôm nay mình sẽ chuyển đến đó, Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười tính toán.
Chỉ cần bọn họ trở thành hàng xóm, sau này cùng đi làm, cùng tan sở. Lâu ngày, tình cảm phát sinh rồi, sẽ phá luôn bức tường ngăn cách hai phòng đi, thế là có thể đoàn tụ một nhà rồi.
Vô Ưu ngồi ở trên ghế, nhìn vẻ mặt tươi cười kỳ quái của Phương Đông Dạ, không biết anh đang nghĩ gì. Càng nhìn, càng có cảm giác bất thường. Sao cô có cảm giác, khuôn mặt xinh đẹp, không có thực này, như đã gặp qua ở đâu rồi? Ngay cả nụ cười nhìn cũng rất quen. Vô Ưu cắn răng, hi hí mắt, cố gắng dùng sức nhớ lại. Rốt cuộc đã gặp ở đâu nhỉ?
"Ah. Tôi nhớ ra rồi."
Vô Ưu như vừa phát hiện ra đại lục mới, kêu lên. Lúc này cũng làm cho Phương Đông Dạ ý thức được sự luống cuống của mình, liền nhìn hai mắt đang lóe sáng của Vô Ưu.
Phương Đông Dạ tự nhiên thấy chột dạ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Vô Ưu, cô nhìn anh chằm chằm nói:
"Tôi rút cuộc đã biết, tại sao nhìn anh rất quen rồi."
Vô Ưu vừa nói xong, trong lòng Phương Đông Dạ không nhịn được liền “lộp cộp” một cái. Trực giá anh mách bảo, Vô Ưu có khả năng đã nhận ra anh rồi.
"Tôi, tôi,. . . Cô, cô. . ."
Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Đông Dạ không biết nói gì cho phải. Nói thích cô sao? Hay là nói mình sẽ chịu trách nhiệm? Nếu như cô đoạn tuyệt thì làm thế nào đây? Phương Đông Dạ luôn thong dong, ưu nhã, bây giờ lại có chút hốt hoảng.
"Thì ra anh. . ."
Lúc Vô Ưu mở miệng, Phương Đông Dạ nhắm hai mắt chịu trận. Kết quả, điều Vô Ưu nói lại là:
"rất giống con trai tôi."
Rất giống con trai cô? Là con của anh giống anh đi.
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, trong lúc nhất thời, không biết nên khóc hay cười. Vô Ưu nhìn vẻ mặt Phương Đông Dạ, nghĩ là người ta không thích mình nói như vậy. Liền cười nói:
"Anh sắp xếp việc cho tôi đi. Hôm nay tôi phải làm gì?"
"Đây."
Phương Đông Dạ đưa một xấp giấy dày cho Vô Ưu, sau đó nghiêm túc nói:
"Đây là việc hôm nay của cô."
Vô Ưu đưa tay, trịnh trọng đón nhận việc đầu tiên trong đời mình. Vốn tưởng là cái gì khó lắm, đến khi nhìn một chút, thật đúng là xem không hiểu được. Đây đều là chữ gì hả? Giống như giun vậy. Sẽ không phải là dịch một tập dày này sang tiếng Trung chứ? Về ngoại ngữ, cô chỉ biết một ít tiếng Anh, cái khác thì một chữ bẻ đôi cũng không biết. Còn về cái này, ngay cả tiếng gì cô cũng không nhận ra được.
Phương Đông Dạ nhìn thấy hết sự bối rối của Vô Ưu, liền ra vẻ nghiêm túc giao nhiệm vụ hôm nay:
"Việc cô phải làm là, sắp xếp lại chỗ này theo đúng số trang đã được đánh dấu."
"Cái gì?"
Vô Ưu không dám tin hỏi lại, sau đó cúi đầu nhìn, quả nhiên số trang được đánh là tiếng Trung, chẳng qua là đang bị lộn xộn. Nhưng, anh ta định trả cho cô mỗi tháng 10 vạn để làm việc này sao? Ánh mắt Vô Ưu ngờ vực, cứ như vậy, lộ rõ, trần trụi đầy hai mắt.
Phương Đông Dạ sớm đã có chuẩn bị, rất trịnh trọng nói với Vô Ưu:
"Tôi trả lương 10 vạn cũng không thể không có điều kiện. Tôi muốn cô làm việc này phải tuyệt đối giữ bí mật. Tài liệu cô sắp xếp đều là bí mật thương mại, hết sức quan trọng. Cho nên, cô không được nói với bất kì ai. Cô hiểu chưa?"
Nói xong vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn Vô Ưu hỏi.
Thì ra là như vậy, thảo nào.
"Được. Anh yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật."
Vô Ưu vừa nói, vừa giơ một tay ra dấu xin thề. Phương Đông Dạ cố nén tiếng cười trong bụng, gật đầu nói:
"Tốt. Vậy cô làm việc đi."
Nói xong vội vàng cúi đầu, không để Vô Ưu thấy nụ cười không nhịn được đã lan đầy trên mặt rồi.
"Việc này, tôi làm việc ở chỗ nào?"
Vô Ưu cẩn thận hỏi Phương Đông Dạ có vẻ như đang cúi đầu làm việc. Phương Đông Dạ ra vẻ ảo não nói:
"Thật là, tôi quên mất không chuẩn bị phòng làm việc cho cô. Phải làm sao bây giờ."
"Không cần đâu, ngồi chỗ nào cũng được mà. Phòng thư ký gần đây, còn chỗ nào không, đặt cái bàn là được rồi."
Vô Ưu tùy tiện nói, cô cũng không nghĩ cô phải có một phòng làm việc riêng. Một người trợ lý có một phòng làm việc riêng, cảm thấy rất quỷ dị đi. Nhưng, Phương Đông Dạ lắc đầu, trực tiếp bác bỏ đề nghị của cô:
"Vô Ưu, sở dĩ tôi chọn cô, là bởi vì tôi biết, cô là người đáng tin."
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói xong, bộ dáng cảm động, ra sức gật đầu. Giống như đang nói, tôi tuyệt đối đáng tin, tuyệt đối sẽ không làm cho anh thất vọng.
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, nghiêm túc nói tiếp:
"Nhưng, tôi không tin những người khác. Tôi đã nói rồi, những thứ cô đang sắp xếp, đều là việc cơ mật số một, chỉ cần lộ ra một chút thôi, hậu quả đã vô cùng, vô cùng nghiêm trọng rồi. Cho nên, cô không thể ngồi cùng với người khác được. Cô hiểu không?”
Phương Đông Dạ nói khá nghiêm túc, cứ như thật. Cứ như là truyện “Hồng Lâu Mộng” được biên dịch, in sang tiếng Ý vậy.
Gật đầu, gật đầu thật mạnh.
Vô Ưu cảm thấy, những điều tổng giám đốc nói, thật có đạo lý. Nhưng, Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ hỏi:
"Vậy, tôi ngồi đâu làm việc được??"
Chỗ nào ta!
Phương Đông Dạ nghĩ nghĩ, nhưng không nói rõ. Bởi anh muốn tự cô nói ra yêu cầu. Trong lòng cười xấu xa, nói:
"Để tôi cho phá phòng thư ký đi, sau đó xây lại thành hai phòng. Như vậy là có chỗ cho cô ngồi làm việc rồi."
Phá đi? Xây lại?
Vô Ưu nghe thấy công trình to lớn này, giống như đoán chắc Phương Đông Dạ sẽ làm, nhíu mày nói:
"Này, như vậy không phải là quá lao lực sao. Không có biện pháp nào nữa sao?"
Ha ha, Phương Đông Dạ chính là chờ cái thời cơ này, cô làm ra vẻ thật khó khăn, nói:
"Trừ chỗ cạnh tôi ra, còn ở đâu tôi cũng thấy lo. Bởi vì, điều này thật sự là rất, rất quan trọng."
Gần như không hề nghĩ ngợi, Vô Ưu đã nói:
"Vậy tôi ngồi làm việc ở đây là được rồi. Phòng anh cũng lớn như thế này."
Đã xong!
Đáp án như mong muốn. Trong lòng Phương Đông Dạ vô cùng vui vẻ, nhưng lại cố làm ra vẻ khó khăn, nói:
"Đây cũng là một biện pháp. Để tôi bảo người mang thêm một cái bàn vào."
Sau đó, ấn điện thoại nói:
"Mang cái bàn vào đây."
Cứ như vậy, Phương Đông Dạ đã làm cho Vô Ưu tự lựa chọn vị trí làm việc của mình ngay trong phòng tổng giám đốc. Bước đầu tiên trong kế hoạch bồi dưỡng tình cảm của anh đã thành công.
Nhìn Vô Ưu chăm chú làm việc, Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười hài lòng. Hắn rất tự tin với chỉ số IQ cao của mình, nhất định, trong thời gian ngắn nhất, sẽ dắt cô bé mơ hồ này tiến vào giáo đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...