Reng reng reng reng reng...
Ngô Động Thiên vừa quay trở lại phòng làm việc, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
"Alo, phòng nhân sự nghe. Xin hỏi ai vậy?"
Giọng nói có chút yếu ớt vô lực. Xem ra hôm nay hắn cũng thật đủ bi thảm. Khổ khổ sở sở phỏng vấn bao lâu. Lúc xong không được một câu khích lệ, ngược lại, hứng đủ cơn lửa giận của tổng giám đốc. Đã thế, ngày mai còn phải muối mặt phỏng vấn lần nữa. Chỉ cần nghĩ đến đây, tâm tình muốn tốt, cũng khó.
"Lập tức qua đây ngay."
Bộp! Vừa mới dứt lời, điện thoại đã ngắt.
Tổng giám đốc có chuyện gì sao? Vừa mới về, như thế nào lại phải qua đó ngay? Dù buồn bực, nhưng hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi tổng giám đốc nói hắn ‘lập tức’, hắn không có quên.
...
"Chú ơi, dừng xe một chút."
Trên đường Về nhà, Nhạc Diễm nhìn qua cửa kính, thấy có một cửa hàng nhỏ, vội vàng yêu cầu tài xế dừng xe. Tài xế tưởng cậu bé muốn mua đồ ăn vặt, mặt lộ ra vẻ chiều chuộng, dừng xe ở ven đường nói:
"Muốn ăn gì? Chú đi mua cho cháu."
"Cảm ơn chú, nhưng cháu tự đi được ạ."
Nhạc Diễm nói xong, tự mở cửa xe đi ra ngoài. Lúc trở về, trên tay đã cầm một cây kem và một túi bỏng:
"Được rồi, chú tài xế, phiền chú lái xe nhanh nhanh một chút."
"Nhanh một chút?"
Tài xế nghĩ cậu bé nói sai, hay là mình nghe lầm chăng. Nếu cậu bé muốn ăn cái kia, thì phải đi chậm một chút mới đúng chứ? Nhạc Diễm thấy tài xế có vẻ nghi ngờ, thì khẳng định nói:
"Vâng. Phiền chú đi nhanh một chút. Nếu không về đến nhà kem chảy hết mất." Cậu bé vừa nhìn cây kem trong tay, vừa tự hỏi, không biết có thể mang được về đến nhà hay không!
"Không phải là cháu muốn ăn kem sao?"
Tài xế vừa nổ máy, vừa tò mò hỏi. Nhạc Diễm nói không chút chần chờ:
"Cho mẹ cháu ăn."
Thật là một đứa bé hiểu chuyện. Tài xế nghe Nhạc Diễm nói xong, đối với cậu bé càng yêu thích hơn. Liền điều chỉnh lại điều hòa trong xe, làm cho nhiệt độ thấp xuống, để kem lâu chảy hơn, đồng thời giẫm chân ga, tăng tốc độ phóng đi.
...
"Tên nhóc kia, con đi chơi đâu đó? Không phải là nói ở nhà nấu cơm tối sao? Cơm đâu rồi?"
Nhạc Diễm vừa bước chân vào cửa, đã thấy Vô Ưu đang đứng trước mặt, hai tay chống nạnh, dáng vẻ đanh đá nói. Cậu bé nhìn mẹ từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, ha ha, không có vẻ gì là buồn bực nha. Xem ra cậu đúng là đánh giá thấp năng lực chịu đả kích của mẹ rồi.
"Cho mẹ nè."
Nhạc Diễm đưa cây kem và túi bỏng giấu ở sau lưng cho mẹ. Vô Ưu vừa rồi đang còn hung hãn, giờ nhìn thấy liền tươi cười, hai tròng mắt cũng díp cả vào.
Cô vừa ăn, vừa cười quyến rũ với Nhạc Diễm, cũng không quên nịnh nọt, nói:
"Bé Diễm, con đối với mẹ thật là tốt nha. Nếu như lần này mẹ phỏng vấn thành công, có lương mẹ sẽ cho con một nửa."
Căn bản không có phỏng vấn, làm sao mà thành công?
Nếu là người khác, chắc chắn là Nhạc Diễm nghĩ mình đang bị lừa. Nhưng, người mẹ đơn thuần này nói như thế, khẳng định có vấn đề rồi.
"Vậy hôm nay mẹ phỏng vấn tốt không?"
Nhạc Diễm hỏi dò xét. Vô Ưu nghe xong hết lắc đầu, rồi lại gật đầu. Sau nhìn Nhạc Diễm một hồi, mới đem sự thật kể cho cậu:
"Mẹ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nên bỏ lỡ phỏng vấn."
Nghe Vô Ưu nói xong, Nhạc Diễm thật muốn cười to. Nhưng, ngủ quên cũng được xem là một chuyện ngoài ý muốn nha. Cậu bé cũng không thèm lấy chuyện này ra để chọc ghẹo mẹ, mà chờ mẹ nói vào trọng điểm.
"Mẹ nói cho con biết ah, ở đó mẹ đã quen một người bạn. Cô ấy tên Tiểu Hạ, lúc mẹ gặp cô ấy, cô ấy đang khóc..."
Nhạc Diễm nhìn mẹ mặt mày hớn hở, kể dông dài mãi không vào trọng tâm, nhưng cậu bé cũng không cắt lời, bởi cậu hiểu tính mẹ. Hơn nữa, qua lời mẹ kể, cậu cũng đã sớm tìm ra được trọng điểm rồi.
25 phút! Vô Ưu nói đúng 25 phút đồng hồ, cuối cùng đã kể xong toàn bộ sự việc. Nhạc Diễm lúc này đã hiểu rõ. Đại thể là, người bạn kia đã giúp mẹ gài hồ sơ vào. Nghĩ đến bộ dạng cha lúc nãy vì lí do này mà tức giận nổi trận lôi đình, lại nhìn mẹ đang cười toe toét, đột nhiên cậu nghĩ đến câu: người định không bằng trời định.
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
Điện thoại của Vô Ưu đột nhiên vang lên. Ai gọi nhỉ? Cô có rất ít người gọi điện thoại.
"Alô, ai đấy ạ?"
Vừa nghe giọng Vô Ưu, đầu bên kia Tiểu Hạ kích động nói:
"Vô Ưu hả, tôi là Tiểu Hạ. Tôi nói cho cô biết ah, cô đã vượt qua vòng sơ khảo rồi, sáng mai 9h đến tham dự vòng hai nha. Không được đi muộn đó. Tôi còn phải gọi điện rất nhiều nữa. Ngày mai gặp. Bai bai."
Vô Ưu cúp điện thoại, ngơ ngác nói: "Bái bái."
"Mẹ làm sao vậy?"
Nhạc Diễm buồn bực hỏi. Vô Ưu quay đầu nhìn cậu bé, nói:
"Mẹ không phải đang nằm mơ chứ?" Nhạc Diễm đi đến, không chút khách khí, vươn cánh tay nhỏ bé nhéo vào khuôn mặt trông hơi trẻ con của mẹ.
"Này, con làm gì vậy. Đau nha." Vô Ưu hất tay Nhạc Diễm ra, ánh mắt nhìn cậu chỉ trích.
Nhạc Diễm nhún nhún vai, nói:
"Chứng minh mẹ không có nằm mơ nha."
"Đúng vậy ah. Ha ha. Mẹ cho con biết, mẹ qua vòng đầu rồi, ngày mai tham gia phỏng vấn đợt hai. Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt. Nhất định là Tiểu Hạ chiếu cố mẹ. Thật là may khi quen biết cô ấy. Ha ha, ha ha. . ."
Vô Ưu nói xong, cười khúc khích không ngừng. Nhạc Diễm nhìn bộ dáng mẹ, đoán chừng trong thời gian ngắn mẹ sẽ chưa dứt cười, nên nói:
"Con đi nấu cơm đây."
Cứ như vậy, mẹ ngồi ở đại sảnh vừa ăn vặt vừa cười khúc khích, không nghĩ tới đứa con nhỏ đang nấu cơm trong bếp. Vã mồ hôi! Đây đúng là chuyện lạ không thể tin được mà!
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
Đột nhiên, điện thoại lại vang lên lần nữa. Vô Ưu lập tức người cười, vẻ mặt rất khoa trương, hoảng sợ. Không phải là điện thoại thông báo với cô là bọn họ đã đổi ý rồi, không cho cô tham gia vòng hai nữa đấy chứ?
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
"Mẹ không nhận điện thoại hả!"
Nhạc Diễm thấy chuông điện thoại vẫn không ngừng kêu, từ phòng bếp đi ra giục mẹ. Vô Ưu thấy con như gặp cứu tinh, hỏi:
"Có phải bọn họ đã đổi ý rồi không?" Nghe Vô Ưu nói, Nhạc Diễm không nhịn được xem thường, nói:
"Tuyệt đối không phải!"
Vô Ưu đưa tay về phía điện thoại, vừa chạm vào, đột nhiên lại dừng lại. Sau đó giở tính con nít nói với Nhạc Diễm:
"Mẹ không nhận đâu, con nhận giúp mẹ."
Có bà mẹ như vậy, cũng không có biện pháp nha? Nhạc Diễm đi đến lấy điện thoại, nhìn đến tên người gọi, vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Vô Ưu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...