Mê Muội

Cúp điện thoại, Hàn Phái nhìn thấy tin nhắn của Tần Thư, liền nhắn lại: [Ừ, anh ở cổng trường chờ em.] Anh không tiếp tục chạy nữa mà đi đến xe ô tô lấy áo gió mặc vào, rồi đi đến cổng trường chờ Tần Thư.

Đợi gần 10 phút, Tần Thư mới đến.

Thứ đầu tiên mà Hàn Phái nhìn thấy chính là chân của cô, hôm nay biết nghe lời rồi, đã đi tất.

“Sao anh đến nhanh thế?” Tần Thư cầm theo túi máy tính đi nhanh tới.

Hàn Phái nhìn cái túi ‘HP’, hai tay anh nâng mặt, ủ ấm hai má cô.

Gò má lạnh lẽo của cô, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay anh.

Hàn Phái nhìn vào hai mắt Tần Thư, “Anh nhìn thấy hình đại diện Wechat của em rồi.” Hình của cô khác cách anh làm nhưng hiệu quả như nhau, tạo thành một cặp hình đại diện.

Tần Thư không thừa nhận ngay mà ra vẻ nghiêm trang nói: “Ừ, bạn em bán máy tính của hãng này, nên em quảng cáo hộ cậu ta, anh biết đấy, bây giờ kinh tế khó khăn mà.”

Nói năng như thật.

Hàn Phái cười, cố ý hùa theo cô: “Đưa số điện thoại của bạn em cho anh, để anh bảo bộ phận hành chính đi mua.”

Tần Thư: “…”

Thấy cô bị bắt nạt, Hàn Phái cười, anh biết kế tiếp thế nào cô cũng tức giận, liền buông tay từ trên mặt cô xuống, ôm chặt cô vào lòng.

Tần Thư cũng không nổi giận thật, chỉ liếc xéo anh một cái, chờ cô bắt được anh rồi, để xem cô trị anh thế nào.

“Hôm nay đi làm thế nào?” Hàn Phái buông cô ra, nắm tay cô đi vào trường học.

Tần Thư báo cáo ngắn gọn: “Cũng được ạ, lãnh đạo là người em từng quen trước đây, đồ ăn ở nhà ăn rất ngon.” Sau đó nói đến công việc, “Dự án em đang làm là của công ty AC.”

“Trùng hợp thật.” Hàn Phái biết sơ qua quy trình làm việc của công ty các cô, liền nói: “Về sau lúc nào đi thẩm tra có thể đến tìm anh.”

“Ngày mai, anh không có ở công ty, phải đi Thiên Tân một chuyến, hai ba ngày sau mới về.” Lần này anh đi để thăm mấy đối tác kinh doanh, còn phải tham gia một buổi tiệc rượu cuối năm, thứ bảy mới về.

Đi tới bên sân tập, Hàn Phái cởi áo gió ra, vẫn là bộ dáng ấy, buộc áo gió vào eo Tần Thư, vừa khéo chùm cả chân cô.

Tần Thư nói không cần: “Hôm nay, em đi tất rồi.” Sợ anh không nhìn thấy, cô còn cố ý nâng chân lên, “Anh nhìn đi, em có đi tất thật mà.” Thật ra cô muốn cho anh biết, cô có đi tất.

Hàn Phái nhìn chằm chằm vào mắt cô vài giây, đưa ra quyết định, gỡ áo gió ra, “Nếu không lạnh, vậy em chạy với anh nhé.”

Tần Thư chớp mắt, thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Có thể không yêu đương, nhưng không thể không chạy bộ, đúng là đòi mạng mà.


Cô chỉ đầu gối: “Vừa nãy nhấc chân lên bị trẹo rồi, hơi đau.”

Hàn Phái nhìn cô một lúc, cuối cùng vứt áo gió lên đầu cô: “Tự mặc.”

Cất bước chạy đi.

Tần Thư mặc áo gió vào, ngay lập tức được bao bọc bởi mùi hương trên người anh, tựa như được anh ôm vào trong lòng.

Mặc hai cái áo khoác khiến thân thể ấm hơn, cô chậm rãi từ từ đi xung quanh sân tập.

Tối nay quá lạnh, thời gian cũng đã muộn, trên sân tập chỉ còn hai người bọn họ.

Đợi đến khi Hàn Phái vòng qua khúc quanh chạy đến đằng sau cô, cô liền xoay người đi lùi, anh chạy bao nhiều vòng thì cô nhìn chằm chằm anh bấy nhiêu vòng.

Sáng sớm hôm sau.

Tần Thư dậy sớm hơn mọi ngày, nhìn bản thân mình trong gương trang điểm, môi hơi sưng, tối qua bị Hàn Phái hôn rất lâu.

Anh đưa cô về nhà, ở trước cửa hai người lại quấn lấy nhau, hôn đến lúc mệt rồi mới tách ra.

Tối qua, cô đã đắp túi chườm đá mấy lần, nếu không thì hôm nay không thể đi làm được rồi.

Trang điểm xong mới 6 rưỡi, nhớ đến việc Hàn Phái đi công tác, buổi sáng nay sẽ rời Bắc Kinh, có thể ba bốn ngày tới cô sẽ không được nhìn thấy anh, nhắn tin: [Anh ăn sáng chưa?]

Hàn Phái đang ngồi trước bàn ăn, lúc di động rung, anh đúng lúc gác đũa.

“Không ăn nữa à?” Ông nội Hàn hỏi.

“Vâng, cháu no rồi.” Hàn Phái đứng dậy đi súc miệng.

Ông nội Hàn không ăn, lúc nào ông cũng ăn sáng vào khoảng 8 rưỡi, buổi trưa ăn một ít rau và trái cây, ăn cơm tối lúc bốn rưỡi, nhưng mỗi buổi sáng, ông đều ngồi ở bàn ăn xem báo, nhìn Hàn Phái ăn sáng.

Đã xem xong một nửa quyển báo, ông nội Hàn mở trang tin tức quan trọng ném lên trên bàn, Hàn Phái ngồi lại, “Tin gì vậy ông?”

Ông nội Hàn: “Tin tức của công ty chúng ta, nửa năm nay, cháu gây ra động tĩnh không nhỏ, cháu ứng phó với mấy kẻ ở hội đồng quản trị thế nào?”

Ông rất ít khi hỏi đến chuyện công ty, Hàn Phái cũng rất ít nói.

Hàn Phái quét mắt nhìn tin tức trên tờ báo, là tin tức về nhiệm kỳ mới của hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Hòa bọn họ, trong tin tức còn liệt kê danh sách những người được đề cử vào hội đồng quản trị lần này.

Ông nội Hàn hỏi: “Hầu như cháu đã đổi hết thành người của mình rồi, mấy cổ đông khác có thể không có ý kiến sao?”


Hàn Phái: “Cháu giúp bọn họ kiếm tiền rồi thì còn có thể có ý kiến gì nữa?” Có ý kiến gì cũng phải giữ lại.

Ông nội Hàn quá hiểu Hàn Phái, từ trước đến nay, anh làm việc luôn quyết đoán, không để cho ai lối thoát, chẳng có cái gì gọi là tình người cả, ông dặn dò: “Việc gì cũng phải chừa cho mình đường lui.”

Hàn Phái “Vâng’ một tiếng, “Trong lòng cháu biết rõ.”

Ông nội Hàn không hỏi nhiều nữa: “Tiếp theo, cháu có tính toán gì không?”

Anh khá hài lòng với cơ cấu sản nghiệp công ty hiện nay, mô hình hoạt động chặt chẽ, mấy năm gần đây không có dự định tái cơ cấu hay điều chỉnh gì, tài sản nên tách thì cũng đã tách, trước mắt chỉ còn lại công ty AC.

Hàn Phái nói: “Tiếp theo đây cháu muốn tham gia vào ngành sản xuất mà trước đây cháu chưa động đến.”

Ông nội Hàn: “Ngành sản xuất gì?”

“Một loại hình sản xuất bảo vệ môi trường.”

“Bảo vệ môi trường?” Ông lão có chút kinh ngạc.

Hàn Phái ‘Vâng’ một tiếng, chính là cái xí nghiệp bảo vệ môi trường mà Thu Lam đề nghị muốn đầu tư.

Trụ sở chính của xí nghiệp đó ở Thiên Tân, bây giờ anh qua đó chính là để giao lưu trước với mấy nhân vật cấp cao của bọn họ.

Ông lão càng tò mò hơn: “Rồi sao nữa?”

Hàn Phái: “Ngành điều chế thuốc.”

“Điều chế thuốc?” Lúc này, ông nội Hàn càng buồn bực hơn, tập đoàn Phương Hòa bọn họ chưa bao giờ dính dáng đền cái ngành này, dù là bảo vệ môi trường nhưng vẫn liên quan đến chế thuốc.

Hàn Phái: “Vâng, chủ yếu nghiên cứu điều chế thuốc chữa tật ở mắt.” Về lí do tại sao anh lại muốn đầu tư vào ngành y dược, cũng là ý tưởng đột nhiên nảy ra mà thôi.

Điều ông cụ lo lắng chính là: “Cháu có nhiều tinh lực như vậy hả? Trước mắt còn chưa đâu vào đâu, cứ cho là có tinh lực thì sợ rằng cũng không có kinh nghiệm.” Mấu chốt ở chỗ không có tổ nhóm nào có kinh nghiệm đi làm, bây giờ thành lập một tổ thì tốn thời gian tốn sức lực, mà hiệu quả thì không ai có thể bảo đảm được.

Hàn Phái giải thích: “Dự án bảo vệ môi trường đó cháu tất có chỗ dùng, cháu muốn tự mình làm điều chế thuốc, không có kinh nghiệm thì bây giờ học.”

Vừa rồi chỉ lo nói chuyện, lúc này anh mới nhớ tới xem điện thoại.

Tần Thư gửi tin nhắn, hỏi anh ăn sáng chưa?

Hàn Phái không đáp mà hỏi lại: [Sao vậy?]


Tần Thư: [Hôm nay ngủ dậy sớm, có thời gian làm bữa sáng, nếu anh chưa ăn, em sẽ làm cho anh một phần.]

Hàn Phái trước nay chưa từng nói dối, hôm nay phá lệ: [Anh chưa ăn.]

Tần Thư: [Vậy em sẽ làm cho anh một phần nhé.] Rồi hẹn địa điểm gặp mặt tại con đường mà cả hai người bọn họ đều phải đi qua, chỉ là anh hướng tây còn cô hướng đông.

Đến địa điểm đã hẹn, Hàn Phái nhìn thấy cột mốc, bảo tài xế dừng lại bên đường đợi một chút.

Tài xế rất tò mò mới sáng sớm, sếp dừng ở đây làm gì, đến tận nửa tiếng sau, bên kia đường có một chiếc xe dừng lại, ấn còi, anh ta nhìn qua, hóa ra là Tần tiểu thư.

Sếp của anh ta đối với những người mà bản thân không có cảm tình đều lấy cớ công việc bận rộn từ chối, bây giờ anh ta cảm thấy không có tí logic nào, bạn xem sếp của bọn họ bình thường bận thế nào, bận đến nỗi một ngày làm việc mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ.

Mà Tần tiểu thư làm ở ngân hàng, công việc lại càng không có giới hạn.

Thật ra dù có bận đến mấy đi chăng nữa, nhưng chỉ cần có tâm, vẫn có thể bỏ thời gian gặp mặt nhau.

Hàn Phái đang xem văn kiện, nghe thấy tiếng động không nhịn được liếc mắt nhìn, nhìn thấy biển số xe quen thuộc, anh bỏ máy tính sang một bên, đẩy cửa xuống xe.

Tần Thư hạ cửa sổ xe xuống, đưa cho anh một cái túi giữ ấm, “Ăn xong nhớ để lại bình luận tốt.” Cô cười nói.

Hàn Phái ‘Ừ’ một tiếng, dặn dò: “Lái xe cẩn thận một chút.” 

Tần Thư gật đầu, khởi động xe lái đi.

Nhìn theo ô tô của cô hòa vào dòng xe cộ, đến lúc không thể nhìn rõ được nữa, Hàn Phái mới quay đầu đi.

Vì muốn gặp mặt nhau, anh đợi nửa tiếng đồng hồ, cô bận rộn cả một buổi sáng.

Sau đó mỗi người nói một câu, lại vội vàng chia tay.

Lúc Tần Thư đến công ty còn chưa đến 8 giờ, đỗ xe xong, xách túi giữ ấm xuống xe. Buổi sáng, cô chưa kịp ăn, chỉ có thể đến công ty giải quyết bữa sáng.

Trong lúc vô tình liếc đến chếc ô tô bên cạnh, là của Hạ Cánh Nam, hóa ra anh ta đến sớm vậy.

Hạ Cánh Nam cũng vừa mới đến, chỉ sớm hơn cô có hai phút, lúc cô lái xe vào, anh ta vừa lúc tiến vào tòa nhà, gặp Doãn Nhất Kiều đang đợi thang máy.

“Chào buổi sáng.” Doãn Nhất Kiều chào hỏi anh ta một tiếng.

Lúc không có người ngoài, cô ta nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.

Hạ Cánh Nam gật nhẹ đầu: “Chào buổi sáng.”

Anh ta đi đến thang máy chuyên dụng, nhập mật mã.

Doãn Nhất Kiều cứ nhìn chằm chằm bàn phím, lặng lẽ nhớ kỹ mật mã, lần sau cô ta sẽ trực tiếp đi thang máy của anh ta, đỡ phải chen chúc giờ tan tầm.

Cô ta nói: “Mật mã của anh có ý nghĩa thật đấy, 520520 (520 – gần giống âm với ‘wo ai ni’ có nghĩa là anh yêu em trong tiếng Trung), người đàn ông đang yêu có khác ha, đến mật mã thang máy cũng lộ hương vị tình yêu.”


Hạ Cánh Nam liếc mắt nhìn cô ta, lười phản ứng.

Cửa thang máy mở ra, Doãn Nhất Kiều đi vào cùng anh ta, “Cảm ơn nhé.”

Doãn Nhất Kiều ấn số tầng, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lúc sắp khép lại, Hạ Cánh Nam từ khe cửa thấy có người đi tới, anh ta lại ấn mở ra.

“Sao thế?” Doãn Nhất Kiều hỏi.

Hạ Cánh Nam không đáp lại, mà hô to với người ngoài cửa: “Em không thể đi nhanh lên được hả!” Tần Thư vẫn không nhanh không chậm đi đến.

“Cô bé học trò này rất có cá tính.” Doãn Nhất Kiều nói nhỏ một câu.

Tần Thư đến cửa thang máy mới nhìn thấy Doãn Nhất Kiều cũng ở bên trong, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Doãn tổng.”

Doãn Nhất Kiều cười đáp lại: “Chào buổi sáng.” Liếc đến chiếc túi giữ ấm trong tay cô, “Chưa ăn sáng à?”

Tần Thư gật đầu: “Mới sáng sớm nên không đói lắm ạ.”

Doãn Nhất Kiều nhìn cô đầy ý tứ, “Công ty chúng ta có quy định.” Cố ý cường điệu lên: “Là gần đây mới có quy định, tất cả mọi người không ai được ăn trong văn phòng, bao gồm cả trà chiều.”

Tần Thư hiểu ánh mắt ấy của Doãn Nhất Kiều, chắc sau khi Hạ Cánh Nam tới mới có quy định này, cô cười nhẹ với Doãn Nhất Kiều: “Cảm ơn Doãn tổng đã nhắc nhở, nếu đã quy định không được ăn cái gì trong văn phòng, vậy chốc nữa em sẽ đứng trước cửa văn phòng ăn.”

Hạ Cánh Nam: “…”

Doãn Nhất Kiều không nhịn được, bật cười.

Tần Thư tới văn phòng, có rất nhiều đồng nghiệp đã đến rồi, trên bàn cô xuất hiện mấy viên chocolate.

“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi anh chàng ngồi bên cạnh – Hà Phi.

Một bên má Hà Phi phồng lên vì đang ăn chocolate, anh ta nói: “Hôm nay sinh nhật tiểu Phùng, tối qua bạn trai mua cho cô ấy một túi chocolate to đùng, buổi sáng cô ấy vừa đến đã rải thức ăn cho chó, mỗi người mấy viên.” Còn nói với cô: “Hạ tổng không cho phép chúng ta ăn uống lúc làm việc, đừng để anh ấy nhìn thấy, nếu không sẽ phải viết bản kiểm điểm đấy.”

Tần Thư gật đầu, lại nói một tiếng cảm ơn, cầm chocolate lên. 

Hà Phi nói với cô: “Đúng rồi, trưa nay, tiểu Phùng mời chúng ta ăn cơm ở nhà ăn dưới tầng, hết giờ cùng nhau đi xuống nhé.” 

“Được.” Lúc sau, Tần Thư mới nhớ ra: “Tôi còn chưa chuẩn bị quà.”

Hà Phi xua tay: “Từ trước đến nay, chúng ta không có thói quen tặng quà, sinh nhật ai thì người ấy mời cơm một bữa, bình thường bận rộn muốn chết, nào còn có thời gian chuẩn bị quà tặng.”

Anh ta lại hỏi Tần Thư: “Đúng rồi, sinh nhật cô vào ngày nào?”

Tần Thư: “Vẫn còn sớm, tháng năm cơ.”

Hàn Phi gật đầu, “Nói sớm cũng không còn sớm nữa đâu, làm dự án chớp mắt là đến.”

Tần Thư cười, bắt đầu ăn bữa sáng.

Hàn Phái gửi tin nhắn đến: [Ăn sáng rồi, cho điểm tuyệt đối. Chờ anh công tác về sẽ làm cơm cho em ăn.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận