Nghiêm Dịch thừ người, thân thể cứng đơ đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Khung cảnh trước mắt bỗng như trắng xóa, khiến anh giựt mình không kịp trở tay.
Quan An Tĩnh gắng sức nhón chân, lỗ chân lông toàn thân dường như mở rộng. Có một thứ gì đó trong cơ thể lan khắp tay chân mình mẩy của cô, một cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có.
Cô làm vậy hoàn toàn xuất phát từ bản năng — thậm chí cô còn chưa rõ hiện tại cô rất dũng cảm, rất kiên định. Quan An Tĩnh chỉ nghĩ đơn thuần: trả lời như thế này, có lẽ nam thần sẽ hiểu… chăng?
Nhận thấy độ ấm trên môi mất dần, nam thần như người vừa choàng tỉnh. Nghiêm Dịch gần đây luôn ôn tồn có lễ ngay tại thời khắc mấu chốt đã trở nên anh dũng: anh đưa một tay nâng khuôn mặt đỏ bừng như trứng gà luộc của Quan An Tĩnh, tay còn lại xiết chặt vòng eo thon thả. Nhìn vẻ kinh ngạc cùng thẹn thùng trên mặt đối phương, não của Nghiêm Dịch càng thấy ngứa. Không cho Quan An Tĩnh lên tiếng phản đối, nam thần đã nhanh chóng cúi thấp đầu, chính xác ngậm lấy môi cô.
Khác với lần đầu tiên, lần này cả hai đều tỉnh táo, cảm giác khi va chạm xác thịt vô cùng mẫn cảm.
Bắt đầu từ khóe môi, nụ hôn của Nghiêm Dịch nhanh chóng lan rộng, dịu dàng khắc lại dấu ấn đánh dấu lãnh địa trên mặt Quan An Tĩnh. Cô thậm chí có thể cảm nhận được sự thay đổi của lực ngón tay ở phần hông cùng từng vết ấn trên môi. Bắt theo tiết tấu của nam vương đại nhân, tay chân Quan An Tĩnh dần dần yên tĩnh lại, từ khẩn trường bất ngờ đến chậm chạp học cách đáp trả… tuy không lưu loát, tuy không thuần thục nhưng cảm giác rất chân thật. Lúc thì ngưa ngứa, lúc thì tê tái — trái tim như đang nhào lộn giữa không trung.
Ngoài cửa sổ, mùa Đông tươi đẹp năm nay đang nghênh đón trận tuyết đầu tiên, nhưng lúc này trong phòng lại ấm áp như ngày xuân. Trong lúc vuốt ve vỗ về nhau, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Khi toàn bộ thế giới bình tĩnh trở lại, Quan An Tĩnh cảm thấy buổi trưa hôm nay dường như rất dài, rất dài… Bởi vì tinh thần bền bỉ cùng sức dai siêu mạnh của nam thần nên Quan An Tĩnh lúc này cảm thấy đầu óc mụ mị thiếu dưỡng khí, mất cả nửa ngày mới toát ra được một câu hoàn chỉnh: “Em phải về trường…” Lúc này tuyết đã ngừng rơi, cảnh đêm đang lặng lẽ buông xuống. Đã tới lúc phải về, tuy rằng cái ôm của nam thần thực sự rất ấm áp.
Nghiêm Dịch ôm cô vào lòng, khoang miệng vẫn còn thoảng lại mùi hương của cô. Chính lúc đó nghe Quan An Tĩnh muốn đi, lòng anh rất không tình nguyện — “Trời lạnh như vậy, hãy ở lại đi… ý anh là, em có thể tiếp tục ngủ ở nhà cô anh.”
Cô đã ra ngoài hai ngày rồi, dù cô anh không chê cô làm phiền nhưng cô cũng muốn trở về đổi quần áo. “Không cần đâu…” Quan An Tĩnh chui rút trong lòng ngực nam thần, muốn tìm một lý do nào thực thích hợp để từ chối khéo, nhưng đến cùng vẫn thành thật đáp: “Phải về đi học nữa.”
“Ngài mai là chủ nhật!” Nghiêm Dịch nhanh chóng đón lời.
Oách… nam thần phản ứng nhanh quá — “Nhưng, tuần sau là tuần thi cử, em còn nhiều thứ chưa ôn lắm.” Khi cô đi mua quần áo, Phạm Di Đình đã thấy cô bất thường rồi. Nếu hai đêm liền không về ngủ mà chạy thẳng tới trường thi, Phạm Di Đình nhất định sẽ phát điên với cô mất thôi!
Lần này Nghiêm Dịch phản ứng còn nhanh hơn hồi nãy, bất thình lình ôm cô lên trước mắt, nhìn cô vui vẻ nói: “Vậy thì hãy ôn tập ở đây đi. Anh có thể phụ đạo miễn phí cho em!” — cái khác Nghiêm Dịch không dám nói chứ thi cử thì anh quá rành!
Quan An Tĩnh quýnh rồi, không phải cô không muốn nam thần phụ đạo nhưng chiếu theo tình huống hiện tại thì nếu như có Nghiêm Dịch ở bên cạnh, đừng nói tới những công thức khô khan, ngay cả bìa sách cô cũng chẳng muốn chạm vào…
Quan An Tĩnh: “Hay là… cho em về đi. Đã hai ngày rồi, nếu không về, Phạm Di Đình sẽ lo lắng cho em đó.”
Nghiêm Dịch nghe xong, nhìn cô thất thần, hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài: “Được rồi, vậy để anh chở em về.” Nói xong, lại ôm Quan An Tĩnh vào lòng, xiết thật chặt. Thân hình gầy yếu mềm mại của cô dựa hết vào người anh, cảm giác thỏa mãn ở sinh vật giống đực cứ thế tự nhiên nảy sinh trong lòng Nghiêm Dịch.
Ài, tiễn em ấy về thôi. Nếu em ấy không về thì chắc… anh cũng hơi lo năng lực tự kiềm chế của bản thân…
*********
Sau khi trở về trường học, cảm xúc của Quan An Tĩnh tăng vọt. Tuy đã tới tuần lễ thi cử cuối kỳ khiến người ta đau đầu nhưng cô vẫn tươi cười cả ngày. Thậm chí, còn dễ nói chuyện hơn cả lúc bình thường. Đến những việc “trời đất khó dung” như xếp hàng mua cơm ở căn tin bị chen ngang, bị chiếm ghế ở thư viện cô đều khoát tay không truy cứu, cuối cùng thành công rước tới một trận sói tru heo hú của Phạm Di Đình: đàn bà khi yêu sẽ khiến chỉ số thông minh bằng không!
Qua vài ngày nữa, lệnh xin miễn học của Nghiêm Dịch sẽ được phê duyệt. Học kỳ này anh chỉ lên lớp một môn tự chọn, bây giờ còn dữ hơn, hoàn toàn không cần tới trường nữa.
Lúc cuối tháng, diễn đàn nghề nghiệp được tổ chức ở thành phố Y. Kỳ Thuật là một công ty trẻ đang phát triển nhanh chóng nên lần đầu được ban tổ chức mời dự. Có thể tham gia diễn đàn không chỉ là cơ hội để học tập mà càng là một lời khẳng định về việc vận hành của công ty trong hai năm qua với bên ngoài. Hoắc Chính cảm thấy rất vui mừng vì chuyện này nên đã triệu tập hết những nguyên lão trong công ty đi dự.
Bởi vì thành phố Y là thành phố nổi tiếng nhờ ngành du lịch nên lần đi này cũng kèm luôn việc phải trả công cho các nhân viên đã cần cù làm việc vì Kỳ Thuật. Vì vậy khi lên danh sách xuất hành, ông chủ lớn Hoắc Chính nghĩ tới Du Hiểu Hạm.
Tuy Du Hiểu Hạm là thực tập sinh đến công ty chưa được bao lâu, tuy cô làm ở bộ nhân sự, chẳng dính líu gì tới bộ phận kỹ thuật quan trọng, nhưng có một số việc Hoắc Chính không thể phủ nhận được — nếu như không có cô ta, chuyện Kỳ Thuật giành được thầu ở bệnh viện thành công hay không vẫn rất khó nói. Tuy kỹ thuật quan trọng nhưng nhân mạch cũng quan trọng không kém.
Nghiêm Dịch nhanh chóng báo chuyện phải chuẩn bị đi thành phố Y với Quan An Tĩnh, đồng hành còn có Hoắc Chính, Mã Chấn Vũ cùng Du Hiểu Hạm. Quan An Tĩnh hơi bất ngờ với việc hoa hậu Du cùng tham gia so tài cũng đi dự diễn đàn nghề nghiệp, thế nhưng, nghĩ trái nghĩ phải — tất cả mọi người đều là bạn đồng nghiệp, cùng đi đến chỗ khác làm việc là chuyện rất bình thường! Huống chi, cô 100% tin tưởng nhân phẩm của nam thần!
Ngày Nghiêm Dịch xuất phát lên máy bay đi thành phố Y, Quan An Tĩnh đang ngồi vật lộn với Toán nâng cao trong phòng thi lạnh lẽo như băng nên hiển nhiên không thể ra sân bay đưa tiễn. Tuy sau đó trong lòng Quan An Tĩnh hơi mất mác nhưng tới tối, khi cô nhận được điện thoại của Nghiêm Dịch thì tất cả những cảm xúc trái chiều đều biến mất không còn bóng dáng đâu hết.
Vài ngày sau, lịch trình của hai người cách nhau thiên sơn vạn thủy đều kín. Mỗi ngày Nghiêm Dịch phải đi cùng với Hoắc Chính tham gia các hội chợ mạng lớn nhỏ, thảo luận phương hướng phát triển diễn đàn với những diễn đàn khác. Còn Quan An Tĩnh thì ngâm mình trong núi sách chất cao ngất, làm bài tập, nhai công thức, đánh từng trận từng trận, bận bịu tối mày tối mặt.
Chỉ khi tới tối, hai người mới có chút ít thời gian nói chuyện.
Vì cuộc gọi quý giá này, có mấy lần Quan An Tĩnh không ngại trời lạnh mà đi tới đi lui trong hành lang, ngốc nghếch cười một mình. Còn nam thần ở thành phố Y thì sao, chẳng hề có bất cứ hứng thú gì với những hoạt động đặc sắc do ủy ban tổ chức mà khi vừa ăn cơm tối xong thì gấp gáp vào phòng ngồi ngốc cả buổi trời.
Sau vài ngày quan sát, Mã Chấn Vũ nghiêm túc tổng kết: “Xem ra, hệ điện tử quản lý rất chặt…”
Hoắc Chính nghe xong thì sửa lại: “Theo anh thấy là do Nghiêm Dịch tự giác cao.”
********
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Khi Quan An Tĩnh hoàn thành cuộc thi chuyên ngành, thoải mái bước ra phòng thi thì cảm thấy trải qua một tuần đen đối, con đường ở tương lai trừ sáng sủa thì là sáng chói — sắp nghỉ đông rồi! Quan trọng hơn nữa là, Nghiêm Dịch sắp về!
Nhưng, tuy Nghiêm Dịch đặt đúng chuyến bay đó về thành phố A nhưng cuối cùng Nghiêm Dịch cũng không đặt chân lên chuyến bay đó. Trong bốn người cùng nhau xuất hành với anh, chỉ có một mình Mã Chấn Vũ trở về.
Sau khi Quan An Tĩnh nhận được tin nhắn phải về muộn từ Nghiêm Dịch, trước tiên là gọi điện thoại đường dài cho anh. Nhưng sau vài tiếng chuông điện thoại thì bên kia đầu dây truyền tới giọng của một cô gái: “A lô, chào bạn.”
Quan An Tĩnh sửng sốt một lát, lập tức giơ điện thoại lên kiểm tra lại số điện thoại, nhưng trên mãn hình hiện rõ bốn chữ “Sư huynh Nghiêm Dịch”, cô tuyệt đối không gọi sai! Lại cầm điện thoại lên, Quan An Tĩnh đành dùng giọng điệu rất kỳ cục hỏi: “Xin chào… cho hỏi, Nghiêm Dịch có ở đó không?”
“Anh ấy đang bận, có chuyện gì không?” Đối phương nói chuyện rất không hề khách khí.
Cô có chuyện gì không… hả? Quan An Tĩnh tự hỏi, thực ra cô cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nghe giọng của nam thần một lát thôi. Thuận tiện nhắn cho anh biết, cô đã thi xong, muốn hỏi anh khi nào trở về…?
“A lô?” Người con gái nọ giục.
“… Tôi có thể nói chuyện với Nghiêm Dịch được không?”
“Bây giờ anh ấy rất bận, không có thời gian nghe điện thoại. Nếu có chuyện thì tối gọi lại!”
“Nhưng…” Quan An Tĩnh còn chưa dứt lời thì đối phương đã vội vàng cúp máy, “Nè? A lô…”
Quan An Tĩnh trong lòng thấy rất lạ, mấy hôm trước còn nói chuyện với nhau vui vẻ mà, còn nói khi trở về muốn đi vào nội thành ăn lẩu, sao bây giờ nói không về thì không về. Để Mã Chấn Vũ tới nhắn một câu, cô cũng không có ý tứ bám theo người ta hỏi này hỏi nọ nên tình hình hiện tại của Nghiêm Dịch ở thành phố Y ra sao cô cũng chả biết.
Không được, cô phải nhắn tin cho anh ấy! Quan An Tĩnh nghĩ như vậy, liền nhắn: xong việc gọi cho em. Nhưng, tới tối, Quan An Tĩnh đợi trái đợi phải cũng chẳng đợi được tin nhắn trả lời của Nghiêm Dịch.
Quan An Tĩnh không rõ có phải Nghiêm Dịch thật sự bận tới nỗi không có thời gian nhìn điện thoại nên không dám gọi lung tung quấy rầy anh. Nhưng chờ mãi, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Nghĩ anh có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghĩ anh có phải đã mất hiện thoại hay không… đã trễ như vậy rồi mà vẫn chưa trả lời, không biết có phải xảy ra chuyện gì bất trắc rồi không nữa? Quan An Tĩnh rất lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc đắn đo, cuối cùng vẫn gọi cho người duy nhất biết chuyện ở chỗ đó là Mã Chấn Vũ.
Hỏi ra mới biết, Kỳ Thuật được một vài xí nghiệp coi trọng nên có một vài công ty cố ý bàn bạc chuyện làm ăn với Kỳ Thuật. Hiện tại, có một nhà đầu tư rất có thành ý đưa ra điều kiện rất động lòng mong muốn hợp tác với họ. Vì bàn bạc vụ làm ăn này, ông chủ lớn mới tạm thời quyết định cùng Nghiêm Dịch nán lại thành phố Y thêm hai ngày.
Nghe tin tốt, Quan An Tĩnh lúc này mới nhẹ lòng. Nhưng nhớ lại cú điện thoại buổi trưa, cô không nhịn được mà suy đoán: “Điện thoại của sư huynh mất rồi hả? Hồi trưa em gọi cho anh ấy thì có cô gái nào đó nhận.”
“Con gái?” Mã Chấn Vũ ở bên kia đầu dây dừng lại một lát, sau đó mới lên tiếng: “Không biết có phải là Du Hiểu Hạm hay không nữa?”
“Hả? Du Hiểu Hạm cũng ở lại đó sao?” Quan An Tĩnh vốn tưởng rằng chị ta cũng trở về với Mã Chấn Vũ.
“Phải, Du Hiểu Hạm vẫn còn ở thành phố Y.”
“Chị ấy… cũng bàn chuyện làm ăn hả?” Chị ta không phải là sinh viên khoa Nhân văn hay sao…
“Ài, không phải bàn chuyện làm ăn. Em không biết đó thôi, lần này cô ta rất thảm, hôm trước vừa rơi xuống nước hôm sau đã phát sốt. Nhiệt độ tới gần 40, phải đi bệnh viện truyền nước biển. Hoắc Chính thấy tình trạng của cô ta không tốt lắm nên dứt khoát để cô ta ở lại nuôi bệnh mấy ngày, sau đó trở về chung với họ luôn.” Mã Chấn Vũ nói.
“Là như vậy à…” Quan An Tĩnh bắt đầu nhớ lại giọng nói trong điện thoại — được Mã Chấn Vũ nhắc, bây giờ nghĩ lại, giọng nói đó hình như có phần giống Du Hiểu Hạm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...