Sau khi Nghiêm Dịch trở lại học thì những tin tức bát quái, nghị luận về anh trên forum diễn ra không ngừng, nhưng sinh hoạt của Quan An Tĩnh thật giống như bình thường trở lại. Một mặt là cô không cần cách năm ba ngày chạy tới bệnh viện, mặt khác thì, Quan An Tĩnh dường như đã bị nam thần ảnh hưởng – trân quý tánh mạng, tránh xa bát quái. Nhất là những tin bát quái chẳng chút thật trên forum!
Thực ra loại những bài viết bát quái khiến người ta đau đầu ấy thì diễn đàn đại học F cũng rất hòa bình. Ví dụ như box “Học hải vô nhai” mà Quan An Tĩnh hồi trước hay xem là một nơi rất tốt. Trả lời câu hỏi, giải thích những chỗ thắc mắc, cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, có đôi khi còn lẹ hơn đi tìm giáo sư thỉnh giáo. Có điều bởi vì một nguyên nhân mà ai nấy đều biết, sau này cô từ từ rời xa chỗ đó…
Nhưng, khi chương trình học chuyên sâu hơn, tiết chuyên ngành của hệ điện tử hôm nay quả thực có thể dùng hai chữ tàn bạo để hình dung. Đối mặt với toán nâng cao cùng ngôn ngữ C+ tra tấn, vào một ngày nào đó, Quan An Tĩnh đang giải câu hỏi về mạch điện ăn quả bí thì chợt nhớ tới “Học hải vô nhai” từng khiến cô hiểu đề vô số lần…
Mở trang web, Quan An Tĩnh vui mừng phát hiện – những bài viết tò mò đã bị xóa, chỉ còn lại những bài viết xin giúp đỡ bài tập được xếp hàng chỉnh tề khiến người muốn vào đó học hỏi có cảm giác như gió mát úp vào mặt. Hay quá, “Học hải vô nhai” lại khôi phục lại trật tự khi xưa.
“Tàng Kinh các” là một box con của Học hải vô nhai, trong đó có không ít ghi chép cùng ví dụ điển hình của đàn anh đàn chị mấy năm trước lưu lại, Quan An Tĩnh nhanh chóng tìm được tài liệu mình muốn. Đang lúc hưng phấn click download thì lại phát hiện liên kết erros… Hài!
Câu hỏi về mạch điện ấy khiến cô sắp điên rồi, vất vả lắm mới có chút hi vọng thế mà… Quan An Tĩnh không cam lòng, vì vậy nhanh chóng đăng bài xin giúp đỡ: giang hồ cứu cấp! Liên kết erros, xin hỏi có ai có lòng tốt nén tài liệu gửi qua cho mình không? ?
Lượng truy cập vào Học hải vô nhai không nhiều lắm, Quan An Tĩnh cũng không trực tuyến mà sau khi gửi bài viết xong thì lại gặm sách, một hồi lâu sau mới mò lên xem.
Nhưng khiến Quan An Tĩnh thất vọng đó là, bài viết của cô không có bất cứ câu trả lời nào cả mà trở thành chỗ tám nhảm —
Tầng 54: Hi! Quan MM, đã lâu không gặp.
Tầng 55: Có bá vương học tập rồi mà sao không chịu hấp diêm, lại tới Tàng Kinh các gửi bài viết xin giúp đỡ? Thiệt hay không vậy?
Tầng 56 trả lời tầng 55: LS, có câu nói chuyện như thế nào thì con người như thế đó…
Tầng 57 trả lời tầng 56: CAO, bà đây nói chuyện như vậy mày có ý kiến gì hả?
Tầng 58 trả lời tầng 55: Chó điên lại chạy ra nhảy nhót, không biết đã tim vác xin ngừa bệnh chưa nữa.
…
Quan An Tĩnh nhìn lướt rồi im lặng, vì tránh tâm trạng bị ảnh hưởng nên lập tức rời khỏi bài viết. Đang định rời khỏi forum thì góc trên bên phải trên màn hình chớp nháy “bạn có tin nanh mới”. Quan An Tĩnh may mắn mình không nhanh tay tắt web, nhưng khi mở tin nanh ra thì nó có nội dung như thế này —
Anh có một tập ghi chép tổng kết của bản thân. Tối mai rãnh không? Đến phòng 311 tìm anh.
Trái tim Quan An Tĩnh hơi run rẩy, ánh mắt chậm chạp nhìn lên phía trên. Quả nhiên, ba chữ “Hồng ma quỷ” nằm im trên khung người gửi.
Là đại thần, anh ấy nhìn thấy bài viết của mình! Nghĩ vậy, chút ít khó chịu ban nãy lập tức tan biến, trong lòng Quan An Tĩnh chợt thấy chút chút ngọt ngào lạ thường: trong biển bài viết mênh mông như vậy mà bọn họ cũng có thể gặp gỡ nhau, như thế có được gọi là… cục cứt (*)? Chỉ nghĩ chút chút thôi mà chính Quan An Tĩnh cũng cảm thấy buồn nôn. Lời kịch máu chó gì vậy nè, đây là thế kỷ 21 đấy!
(*) nguyên văn là viên phẩn, hài âm với duyên phận.
Ngồi trước bàn phím nghĩ ngợi cả buổi, thậm chí Quan An Tĩnh cũng không chú ý tới việc đã đến giờ tắt đèn. Châu Châu vừa đánh răng xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy ánh sáng máy tính trên giường.
Châu Châu thề, cô tuyệt đối không cố ý nhìn lén tin nanh trên forum của Quan An Tĩnh! Có điều hiện tại máy tính là nguồn sáng duy nhất trong phòng nên cô mới không cẩn thận nhìn thấy — “Woa! Đàn chị, nam thần nanh…” Hồng ma quỷ chính là nam thần, nam thần chính là Hồng ma quỷ, đây là bí mật mà ai trong trường đại học F đều biết.
Ai ngờ Châu Châu vừa nói được nửa câu thì đã bị Quan An Tĩnh mới nãy còn ngẩn ngơ trước máy tính gập laptop lại kêu vang “ba”!
Trong lòng có quỷ, trong long có quỷ nha!
“Ai ui! An Tĩnh! Cậu làm gì vậy?” Đến Phạm Di Đình nằm nửa tỉnh nửa mê trên giường cũng bị tiếng vang ấy làm giật mình.
Quan An Tĩnh ngồi im trong căn phòng tối hù, lúc này mới ý thức được đã tới thời gian tắt đèn nên có hơi quýnh. Thành thật xin lỗi: “Thật xin lỗi… ngại quá…”
Châu Châu đang leo thang bị câu nói bất thình lình của An Tĩnh dọa không ít. Nhìn sàn nhà đen thui, Châu Châu hỏi khẽ: “Đàn chị… chị có thể mở laptop chút nữa được không? Hình như điện thoại của em rớt xuống sàn rồi…”
O (╯□╰ )o Quan An Tĩnh phi thân xuống giúp đỡ tìm điện thoại.
Ai bảo mày thích ăn cứt heo chứ, ai bảo mày có tật giật mình chứ! Khóc ròng!!
**
Tối ngày hôm sau, Quan An Tĩnh tới dãy lầu 5 đúng giờ. Nhưng, cô lại phát hiện mình tìm không được phòng 311.
Thật lạ!
Vòng quanh một vòng, từ 301 tới 310 đều thấy nhưng lại chẳng thấy 311 đâu! Thấy thời gian ngày càng sát, bởi vì dãy lầu 5 cách xa ký túc xá, thời tiết lại lạnh nên có rất ít sinh viên đến nên muốn tìm người hỏi cũng không được.
Bản thân từng có tiền sử thả bồ câu nam thần nên Quan An Tĩnh đã có kinh nghiệm, chủ động gọi điện hỏi. Nghiêm Dịch chỉ đường qua điện thoại nên Quan An Tĩnh nhanh chóng tìm đúng hướng.
Đứng ở cửa ra vào phòng 311, Quan An Tinh đã hiểu tại sao mình không tìm được phòng học này. Bởi vì, phòng 311 dãy lầu 5 không phải phòng học mà là phòng… giáo viên…
Nam thần, ngài làm chuyện gì cũng trâu bò như vậy hả…?
“Sư huynh.” Khi Quan An Tĩnh đẩy cửa đi vào thì Nghiêm Dịch đã có mặt ở đó. Văn phòng giáo viên quả nhiên vừa lớn vừa sang trọng, đầu này đặt một cái bàn làm việc, đầu kia chất một đống dụng cụ cao cấp. Hiện tại nam thần đang đức trước đống dụng cụ cao cấp ấy, thấy Quan An Tĩnh thở dốc đi tới, thành thạo trả dụng cụ về chỗ cũ, sau đó nghiêng người mời cô vào.
Quan An Tĩnh nhìn tư thế của Nghiêm Dịch thì biết anh đợi đã lâu, vì thế vừa buông túi xách vừa áy náy: “Có phải em lại tới muộn nữa không…? Thực có lỗi, hình như em luôn trễ hẹn.” Để nam thần chờ cô, hơn nữa tới hai lần! Như thế thật không tốt lắm!
Nghiêm Dịch tới gần Quan An Tĩnh, nụ cười trên mặt vẫn đẹp trai ngời ngợi: “Không có, do anh tới sớm, buổi chiều anh đã ở đây rồi.”
“Chiều?”
“Phải.” Nghiêm Dịch thấy cô không hiểu, kiên nhẫn giải thích: “Anh đang giúp giáo sư trong trường làm một chuyên đề. Ông ấy có một công ty trong thành phố nên không thể tới trường thường xuyên được, cho nên văn phòng này bây giờ do anh sử dụng.”
Giúp giáo sư làm chuyên đề không phải chuyện gì lạ, nhưng hình như không phải tới kỳ thực tập mới phải làm sao? Nam thần vừa phải học, vừa làm việc lại vừa giúp giáo sư làm chuyên đề… tinh thần đó, sức khỏe đó, trí thông minh đó… quả nhiên không phải người thường có thể sánh bằng.
Nghĩ tới đó, Quan An Tĩnh cất lại những quyển sách bài tập vừa lấy ra.
“Sao vậy?” Nam thần hơi hoảng, không ngờ Quan An Tĩnh cầm túi xách có vẻ muốn đi, “Sao vừa tới đã đi?”
“Sư huynh, anh đưa vở ghi chép cho em đi!”
“Buổi tối em bận việc gì hả?” Thấy dáng vẻ của cô như thế, Nghiêm Dịch hơi nóng nảy.
Quan An Tĩnh lắc đầu.
Nghiêm Dịch: “Vậy sao còn muốn đi?”
Quan An Tĩnh “khéo hiểu lòng người” nhìn anh: “Anh làm việc của anh đi! Em về tự nghiên cứu là được!”
Nam thần bận rộn như vậy, khổ cực như vậy! Sao cô có thể chai mặt chiếm dụng thời gian quý báu của anh được chứ? So với những việc mà Nghiêm Dịch đang làm thì dạy kiến thức toán cao cấp cho cô chẳng khác gì việc vặt vãnh?! Không đúng, chuyện của cô căn bản không thể so sánh với chuyện của nam thần được!
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quan An Tĩnh, Nghiêm Dịch im lặng, lặng lẽ thở dài.
Quan An Tĩnh lại thúc giục: “Sư huynh, mau đưa cho em! Anh tiếp tục làm việc của anh đi! Em không ảnh hưởng tới anh đâu!”
Lời nói của cô giống như từng cây phi đao vô hình ghim “bụp bụp” lên mình Nghiêm Dịch.
Vất vả lắm mới có cơ hội ở chung với nhau, nhưng cô lại… làm trái tim ai đó tan nát…
Nếu để cô rời khỏi như vậy thì anh cũng quá thất bại rồi.
Mặc kệ cô nói gì, Nghiêm Dịch đi qua đó, đưa tay giành lấy túi của Quan An Tĩnh. Chìa ngón tay trỏ ra, tiêu sái chỉ vào đầu mình: “Vở ghi chép ở trong này, sao đưa cho em được?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...