Mê Muội Vì Em

Nói đến chuyện yêu đương, Quan An Tĩnh cảm thấy nó cách cô rất xa.

So với các bạn nữ cùng tuổi thì cô tương đối lớn muộn. Bởi vì khi học phổ thông thầy cô dặn di dặn lại nghiêm trị yêu đương sớm. Thế nhưng Quan An Tĩnh chưa từng có khái niệm về “yêu”, hơn nữa lớp ban tự nhiên cạnh tranh với nhau rất kịch liệt nên cô căn bản chỉ xem các bạn nam xung quanh là đối thủ cạnh tranh, không hơn.

Sau này Quan An Tĩnh vào đại học, tuy nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh thay đổi từ học sinh cấp 3 sang sinh viên đại học nhưng vẫn được xếp vào hàng cô gái nhỏ ngây thơ.

Nhưng mà nha, ở trong trường đại học lòng xuân nhộn nhạo kiểu này, dù cô không nhớ thương người ta nhưng không có nghĩa không ai nhớ thương cô, huống chi còn ở khoa điện tử có còn hơn không!

Khi cuộc thi lễ nghi năm hai vừa kết thúc, Quan An Tĩnh giành được giải á quân lập nên thành tích tốt nhất trong lịch sử của khoa điện tử đã trở thành mục tiêu trong mắt của một số bạn nam. Có điều, đối với sự nhiệt tình của những người theo đuổi đó, Quan An Tĩnh luôn rất lãnh đạm, rất tỉnh táo… Đến cuối cùng khiến cho bọn họ mất hết kiên nhẫn cùng hứng thú nên vội vả rút lui. Vậy nên ngoại hiệu “núi băng” của Quan An Tĩnh cũng xuất hiện từ đó.

Nói thực, điều kiện của lớp trưởng không tệ lắm, xét chất lượng của cả đám bạn nam trong lớp thì cậu tuyệt đối xếp vào hàng đầu. [Đương nhiên vẫn so kém nam thần rất nhiều] Thế nhưng Quan An Tĩnh chỉ có tình bạn với Mập, về việc này thì lòng nàng hiểu rất rõ, cũng rất bình thản. Có điều chuyện đại thần muốn tác hợp cô với Mập khiến trong lòng cô thấy hơi gai.

Thì ra, tất cả đều vì Mập…

Đại thần, anh quá trượng nghĩa rồi…

Tuy nhiên nghĩ lại, Quan An Tĩnh đã thông suốt: không phải sao? Chẳng lẽ nam thần làm nhiều chuyện như vậy là vì thích mày hay sao!? Du Hiểu Hạm xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ còn không hơn cái đầu gỗ như mày? Nếu như đổi ngược là cô… đương nhiên cô cũng chọn đại mĩ nữ Du Hiểu Hạm!

Quan An Tĩnh không nhiều ưu điểm lắm thế nhưng việc tự hiểu lấy mình là bẩm sinh. Nhận rõ sự thật, cô cũng không oán trách được ai.


Chẳng qua khiến Quan An Tĩnh bất ngờ đó là — hai ngày sau, nam thần đang nằm viện lại nhắn tin tới.

“Hôm nay lại không tới lớp tự chọn được, đơn xin nghỉ bệnh anh gửi cho Mập rồi, có thể xin phép giúp anh được không?”

Quan An Tĩnh nhìn điện thoại mà đổ mồ hôi ròng ròng. Ặc… lại là Mập. Nam thần, sao anh lại tận lực như vậy làm gì?

Xin phép chỉ là việc nhỏ, thế nhưng đã biết “ý đồ” của bọn họ. Bảo cô đi gặp lớp trưởng, trong lòng cô thấy hơi mất tự nhiên.

Trả lời trước rồi tính sau: “OK, không thành vấn đề.”

Lát sau lại có thêm một tin nhắn gửi tới: “Có thể đưa vở ghi chép của môn học tự chọn cho Mập mang tới đây cho anh mượn được không?”

Nhìn tin nhắn, vẻ mặt Quan An Tĩnh: cô, thực, sự, phục, rồi! Nam thần, anh cũng biết viện cớ quá rồi! Nếu làm như vậy thì chẳng phải tăng thêm cơ hội gặp mặt giữa cô cùng Mập hay sao!?

Cô thực sự rất muốn tìm đến nói thẳng với Nghiêm Dịch: đối với việc tác hợp của anh, em rất cảm kích, nhưng cự tuyệt!

Hiển nhiên, Quan An Tĩnh chỉ suy nghĩ thoáng một chút thôi chứ sao dám tìm nam thần được? Liên tục đắn đo, cuối cùng Quan An Tĩnh gồng hết sức trả lời tin nhắn cho nam thần: “Sáng mai không lên lớp, để em mang vở ghi chép qua cho anh!”

Cô có chân tay chứ bộ, cô mới không thèm tìm Mập!

**

Ngày hôm sau, xe buýt chạy rất thuận bánh nên gần 8 giờ thì Quan An Tĩnh đã tới bệnh viện. Vốn còn nghĩ rằng cô có tới sớm quá hay không nhưng khi đẩy cửa phòng 308 ra thì đã thấy Nghiêm Dịch mặc một bộ quần áo thể thao nằm nghỉ.

“Sư huynh, chào buổi sáng.”

Từ sau khi “đoán được” tâm tư của đại thần thì khi đối mặt cô cũng tự do, an tâm hơn rất nhiều. Giống như trong lòng đang nảy sinh suy nghĩ: “Anh ở ngoài sáng còn tôi ở trong tối”.

Nghiêm Dịch nhìn thấy người tới thì có hơi ngoài ý muốn, thế nhưng nhanh chóng cười nhẹ: “Em tới sớm quá.”

An Tĩnh chỉ cười mà không đáp, thoải mái tới gần. Vẫn giống lần trước, lấy ra một hộp cháo được bọc túi nhựa rất kỹ từ trong túi xách: “Ăn sáng chưa? Em có mang cho anh một ít cháo.” Cô nhớ đại thần từng nói thức ăn trong bệnh viện rất khó nuốt, đi tay không tới thì cũng thấy kỳ kỳ nên hôm nay lại mua tới một hộp cháo.


Nghiêm Dịch cũng không nói chuyện mà nhận lấy hộp cháo thịt nạc trứng muối còn đang bốc hơi nóng, trực tiếp dùng hành động để trả lời. Quan An Tĩnh vui vẻ trong lòng, lại lấy ra vở ghi chép đưa tới trước mặt anh: “Bài hôm qua về nhạc soạn của Oskar Schindler. Ghi chép hồi đầu tuần cũng có trong đó, không nhiều lắm.”

Nghiêm Dịch vừa ăn vừa lấy một tay lật vở ghi chép của Quan An Tĩnh. Bìa tập màu đen rất giản dị, không có trang trí thừa thải, hoàn toàn khác so với những bìa màu sặc sỡ hoa văn trang trí mà con gái yêu thích. Bên trong là nét chữ tinh tế, xinh đẹp của Quan An Tĩnh, mỗi nét đều rất rõ ràng, khiến cho người đọc thấy rất rõ, giống như bản thân cô vậy.

“Cám ơn, anh sẽ nhanh chóng trả lại cho em.” Ngón tay vuốt lên mặt giấy phẳng phiu thô kệt, có chút cảm giác lưu luyến khác thường.

Quan An Tĩnh: “Không vội, anh coi từ từ, khi nào cần thì em sẽ tới lấy.” Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Phải rồi, hôm nào anh xuất viện?”

Nghiêm Dịch vừa húp cháo vừa vô cùng chân thành đọc vở ghi chép, hờ hững nói: “Hôm nay.”

“…?!” Quan An Tĩnh lại bất ngờ thêm một lần nữa, giống như ở đại thần luôn có việc khiến người ta bất ngờ. Chẳng qua, cô còn chưa kịp hỏi thì bên tai vang lên một giọng nói xa lạ.

“Tiểu Dịch, đã làm xong thủ tục xuất viện rồi. Cháu…” Người bước vào là một phụ nữ ăn vận thành thục, váy ôm mông liền áo, phong tình vạn dặm. Nhìn thấy cạnh Nghiêm Dịch bỗng xuất hiện thêm một cô gái làm cô đang nói được nửa câu thì khựng lại.

Trái lại đại thần thì mặt vẫn không đổi sắc: “Rồi hả cô. Vậy cô đi về trước đi.”

Quan An Tĩnh nghe một chữ “cô” thì lập tức như bị định thân. Chuyến đi lần này, nội dung thiệt phong phú… không ngờ lại gặp được người nhà của đại thần!

Quan An Tĩnh vẫn cung kính đứng vững, cúi đầu góc 45 độ: “Chào dì.”

“Phụt phụt —” Người cô ở đằng kia đang nghiêm túc thì bị tiếng dì cung kính làm phụt cười: “Đừng khách sáo như vậy, gọi cô là cô được rồi, gọi dì nghe rất già.” Lại chuyển hướng sang Nghiêm Dịch: “Bạn học của cháu à?”


Đại Thần tiếp tục húp cháo, bĩu môi nói: “Phải, sư muội.”

Cô ngầm hiểu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi: “OK, nhiệm vụ của cô hoàn thành, cô đi làm trước đây. Em gái, phiền em chăm sóc tiểu Dịch nhà bọn cô!”

Quan An Tĩnh hơi khẩn trương, là con ngoan từ nhỏ nên khi nghe trưởng bối sai bảo thì giống như phản xạ có điều kiện mà đồng ý: “Dạ được, dì cứ yên tâm đi. Dì đi thong thả ạ!”

“Được rồi, khỏi tiền, bái bai!”

Mặt mày cô hớn hở ra khỏi cửa, lén nghĩ: quả thật là một đứa trẻ ngoan, thoạt nhìn hình như rất đơn thuần, rơi vào tay của thằng oắt đó có gặp nguy hiểm không nhỉ…?

Ra ngoài xong thì mới nhớ tới chuyện nào đó, cô bỗng dưng xông ngựa giết về —

Đứng cách không xa, cô cười tủm tỉm chỉ chỉ hộp cháo trong tay Nghiêm Dịch: “Tình bạn nhắc nhở: đừng quá liều mạng, cháu vừa mới ăn sáng xong đó!”

Sau đó, tươi cười, hài lòng nghênh ngang rời đi. Đáng đời thằng cháu gấu, ai bảo lúc cháo cần tiền mới chịu nhớ tới cô chứ!

Ở phía sau, nam thần đang húp một miếng cháo. Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Quan An Tĩnh thì nuốt không được mà nhả ra cũng không xong, nét mặt lúng ta lúng túng hiếm khi thấy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui