Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, "Cha nào con nấy, trò học từ thầy mà trò thường giỏi hơn thầy mà. . . . . ."
Trình lão cắn răng.
Đêm 13 ôm chặt Trữ Trữ, chuẩn bị bóp cò, Trình Quân Hạo ngăn cản, "Đừng nổ súng ở chỗ này. . . . . ."
Đêm 13 cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi hạ súng xuống, "Mẹ nó, cũng đúng, làm dính máu lên người Trữ Trữ Lẳng Lặng sẽ không tốt. . . . . ." Hắn cười hắc hắc, "Trữ Trữ, trước tiên cứ bắt lại đi, chúng ta dùng người thực chơi phi tiêu nha. . . . . ."
Trình Quân Hạo cực kỳ đau đầu, mẹ nó, tên Đêm 13 này, hắn một mặt thì sợ tâm hồn hai đứa bé bị ô nhiễm, một mặt lại trực tiếp dạy hư đứa bé, sao câu trước lại mâu thuẩn với câu sau vậy. Cài con người này. . . . . .
Trình lão cắn răng nghiến lợi, bị Con Muỗi vừa xô vừa đẩy đẩy vào trong xe.
An Tâm Á trực tiếp chạy tới, khóc, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng, hai con có bị thương không, ô ô, bảo bối của mẹ, hồn của mẹ cũng bị hù dọa bay mất rồi. . . . . ."
An Bình An Tĩnh muôn an ủi cô, ôm chặt lấy cô, dịu dàng vuốt lưng của cô, "Mẹ, ngoan a, bảo bối không có việc gì rồi. . . . . ."
Chỉ là trên hàm răng Trữ Trữ có vết máu, lúc đó vì cứu Lẳng Lặng cậu đã dùng hết sức cắn đến chảy máu, cậu phun phun hai cái, ghét bỏ nói, "Mẹ nó, thật bẩn. . . . . ."
Cặp sinh đôi ôm An Tâm Á che mặt mà khóc, lần này thật là kinh hiểm.
Trình Quân Hạo ở phía sau có chút rối rắm, cho đến khi ba mẹ con ôm nhau đủ rồi, An Bình An Tĩnh mới cùng Trình Quân Hạo dương ánh mắt nhìn nhau, trong nhất thời ánh mắt có chút mất hồn, Trình Quân Hạo cứng họng, thậm chí không biết mở miệng như thế nào.
"Chết tiệt, có một người cha như ông thật đúng là xui xẻo, cứ bị bắt cóc liên miên. . . . . ." An Bình oán trách, trừng anh. Anh đã tới cứu các cậu, hiển nhiên là anh nhất định cũng biết bọn họ là con trai mình rồi, không cần giấu diếm nửa, cái đó không phù hợp tác phong cửa cậu.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Trình Quân Hạo thật lòng nói, đau lòng không dứt.
An Tâm Á bên này hóa đá, nói như vậy, Trình Quân Hạo biết, mẹ nó, ngay cả hai anh em nó cũng biết, mẹ nó, vậy là chỉ có một mình cô là người không biết gì, tâm loạn như ma.
Đêm 13 không nhịn được vứt bỏ cái mặt nạ tươi cười đang mang, "Muốn nói cái gì trước tiên đổi địa điểm rồi nói có được hay không? Nơi này thật ngột ngạt. . . . . ."
An Bình liếc một cái, trừng mắt nhìn hắn, "Cách thức cứu người này cửa người thật chả hay ho chút nào. . . . . ."
Đêm 13 buồn bã, "Đây là biện pháp tốt nhất mà người ta nghĩ ra được rồi đó, nếu không căn bản không biện pháp mang hai người các cậu ra ngoài nha, Trữ Trữ, kêu một tiếng sư phụ nghe một chút đi mà. . . . . ."
An Bình không thuận theo, Đêm 13 cưỡng bách nói: "Cho cậu một món quà coi như bồi thường lỗi lầm lần này, về sau đừng tức giận, phải gọi sư phụ nửa. . . . . ." Hắn đưa cho cậu một cái nút.
An Bình ghét bỏ, bĩu môi, "Thứ quỷ gì? Không cần. . . . ." Cậu nhấn xuống một cái.
Rầm. . . . . .
Vừa nhần xuống thì mấy tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa liên tục vang lên, An Bình ngẩn người một hồi, mặc dù hiện tại cách Hổ Bang có xa một chút, nhưng những âm thanh này vẫn có lực chấn động tương đối.
An Bình 囧 nghiêm mặt nhìn Đêm 13, Đêm 13 gian xảo cười một tiếng, "Ai bảo cái tên Bang chủ đó dám bắt cóc các cậu, ta nổ tung hang ổ của hắn coi là tiện nghi lắm rồi. . . . . . Mẹ nó, chưa đã ghiền, nếu còn có lần sau nữa, lấy luôn con mắt của hắn cho bỏ ghét . . . . ."
An Bình giơ ngón tay cái lên, kéo Lẳng Lặng, "Sư phụ, về sau liền kêu ngươi một tiếng sư phụ . . . . ." Lẳng Lặng cũng gọi một tiếng, rất thuận theo. Đêm 13 sờ sờ đầu của bọn họ hạnh phúc.
Trình Quân Hạo khiếp sợ, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Đêm 13, người này là ai? ! Cùng An Bình An Tĩnh quan hệ thế nào, thân thiết như vậy, hai đứa bé này cũng bị hắn làm cho không thuần khiết nửa rồi. ( Con anh sẳn không thuần khiết rồi =.=!)
". . . . . ." An Tâm Á hóa đá, "Trữ Trữ, hắn không phải là thầy giáo ở vườn trẻ của các con sao. . . . . ."
An Bình lập tức giả bộ đáng thương, lộ hàm răng tràn đầy máu, đáng thương mà nói: "Mẹ đừng nóng giận, hắn a, tên là Đêm 13, không phải là thầy giáo, từ từ con sẽ giải thích với mẹ. . . . . ."
"Mẹ nó. . . . . ." An Tâm Á giận, "Đến bây giờ mới nói với mẹ, rốt cuộc có bao nhiều chuyện con gạt mẹ? !
Trình Quân Hạo khiếp sợ không thôi, bọn họ làm sao lại có quan hệ với Đêm 13? ! Chuyện này. . . . . . Trình Quân Hạo cuối cùng cũng bị làm cho ngây ngốc. . . . . .
*
"Mẹ nó. . . . . ." Phó Vũ Hoàng mặt xám mày tro, nhìn hang ổ của mình biến thành phế tích, tức giận muốn xanh mặt vàng tóc, cắn răng nghiến lợi, "Rốt cuộc là ai làm? ! Có phải cái lão già Trình lão đó hay không, muốn cùng lão tử ngọc đá cùng vỡ phải không? ! Lão tử lần sau gặp được nhất định giết hắn, còn có Trình Quân Hạo, cái tên ôn vật này. . . . . ."
Thực lực Hổ Môn giảm xuống rất nhiều, vụ nổ này làm cho hắn tổn thất nghiêm trọng, nhưng tài liệu quan trọng, còn có một vài người tinh anh cũng bị vụ nổ làm bị thương, hắn cũng tạm thời cũng không lấy đầu ra tinh lực nửa để đấu cùng Trình Quân Hạo.
Trình Quân Hạo cũng có chút hả giận, cái tên họ Phó này là không biết tự lượng sức muốn đấu với anh, uy hiếp anh, rất muốn đập luôn cái hang ổ của hắn, tốt nhất giết quách hắn cho xong.
Trình Quân Hạo thầm dễ chịu đồng thời đối với cái người Đêm 13 này cũng đề cao cảnh giác.
Phân phó Con Muỗi phái người Ưng Môn đi trước, anh chuẩn bị một mình thẩm vấn Trình lão, cũng không muốn để An Bình An Tĩnh dùng người thật chơi phi tiêu, anh cũng không muốn bọn nhỏ trên tay dính vào máu tanh.
Anh là cùng với An Bình An Tĩnh An Tâm Á, còn có Đêm 13, tựa hồ có không ít lời muốn nói.
An Tâm Á bây giờ bắt đầu có chút thấp thỏm.
Trình Quân Hạo lái xe, ngồi kế bên ghế tài xế là Đêm 13, ngồi phía sau là An Bình An Tĩnh, tình cảnh này có chút quỷ dị, Trình Quân Hạo trước tiên mở miệng, "Đầu đầy bụi đất, hay là trước tiên đến nha anh tắm rửa một chút, chúng ta nói một chút chuyện. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á im lặng, nghe trong giọng nói của Trình Quân Hạo có chút giận, có chút lo lắng, trợn mắt nhìn An Bình An Tĩnh một cái.
An Bình An Tĩnh không bày tỏ gì, Đêm 13 lại càng thêm lặng yên.
Trình Quân Hạo đối với Đêm 13 tức giận: "Anh ở đâu vậy? Muốn đưa tôi anh về? Hay là thả anh xuống, tự mình thuê xe? !"
Đêm 13 nở nụ cười giả tạo, "Tôi không xuống xe, tôi đi cùng với đệ tử của mình. . . . . ."
". . . . . ." Trình Quân Hạo mặt căng thẳng, âm u nổi bão.
An Bình An Tĩnh cũng không nói lời nào, chấp nhận những thứ này, tình cảnh này làm cho Trình Quân Hạo cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Dừng lại trước một biệt thự nội thành, Trình Quân Hạo gọi tới một bác sĩ xem xét răng cho An Bình, vốn là thân thể chỉ có hơn sáu tuổi, hàm răng chỉ là răng sữa lại dãn ra, vừa đụng vào lại sinh ra đau đớn, An Bình không vui, "Ô ô, mẹ, hàm răng Trữ Trữ có phải muốn rớt rồi hay không, về sau không có răng ăn cơm. . . . . ."
"Xì. . . . . ." Đêm 13 ở một bên dùng sức nhịn cười, nhưng không nhịn được.
An Tâm Á trừng mắt nhìn hắn, ôm chặt Trữ Trữ, "Sẽ không, rớt rồi sẽ có răng mới mọc lại . . . . . ."
An Bình đối với chuyện này bày tỏ hoài nghi, An Tĩnh an ủi cậu, nắm chặt tay của cậu, nói cực kỳ nghiêm túc, "Anh hai, nếu là răng rơi hết, Lẳng Lặng cắn nát cho anh ăn. . . . . ."
An Tâm Á ôm chặt hai bảo bối, cảm động không thôi, vừa đau lòng vừa buồn cười, Đêm 13 càng cười nhiều hơn, hắn thật sự là im lặng hỏi ông trời, Trữ Trữ coi như là một bảo bối thiên tài đi, nhưng nó lại không biết chuyện trẻ con sẽ phải thay răng, người không biết không có tội, miễn xá, mị ha ha, thì ra là nhi đồng thiên tài cũng là trí năng có hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...