Ánh đèn chiếu sáng lóe lên giữa hai chiếc xe!
Lôi Khiếu Thiên nheo đôi mắt lạnh lùng lại, đánh tay lái, đạp mạnh chân
ga. Còn Đường Kiến Tâm cũng híp mắt lại, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao
xuống dốc theo quán tính, phóng thẳng về hướng xe của Lôi Khiếu Thiên!
Tốc độ khủng khiếp khiến cho đám người Diệp Trúc Phàm mặt mày trắng
bệch, cả bốn người siết chặt tay lại, cố định thân thể, hai mắt trợn
tròn nhìn về đằng trước…
Đường Kiến Tâm chỉ cười lạnh, nhìn chiếc xe tải của đối phương ở đằng
trước, chiếc xe ấy trong mắt cô chỉ như một con nghé con đang vùng vẫy,
chỉ có thế mà mơ tưởng rằng sẽ va chạm được với xe cô sao? Hừ! Quá tự
đại!
Hai chiếc xe trong nháy mắt đã đạt đến vận tốc cao nhất khiến bụi đất
bay tứ tung khắp cả đoạn đường. Tất cả đều cực kì nghiêm túc như đang
thề sống thề chết, tất nhiên ngoài hai nhân vật chính. Đường Kiến Tâm
chỉ muốn tìm được đường sống, còn Lôi Khiếu Thiên chỉ có thể lựa chọn
cách tránh đi. Rõ ràng là đối phương quá ngang ngược hoặc là không sợ
chết, anh không có hứng thú tạo ra tai nạn xe cộ với bọn họ!
Khi thấy hai chiếc xe sắp va chạm với nhau, đôi mắt Lôi Khiếu Thiên lóe
lên tia lạnh lùng, anh nhanh chóng khống chế xe, bẻ tay lái khiến toàn
bộ trọng lực của chiếc xe dồn về một chỗ rồi cấp tốc đánh tay lái, toàn
bộ chiếc xe nghiêng về một bên, sượt qua ngay bên cạnh chiếc xe tải đi
ngược chiều một trăm tám mươi độ. Đường Kiến Tâm cũng hơi kinh ngạc, cô
đạp mạnh chân ga, chiếc xe văng ra khỏi con dốc, lao như bay trên đường.
Đường Kiến Tâm cắn chặt răng, chỉ hận tại sao khả năng điều khiển xe
không tốt bằng Tiểu Ngải. Cô trừng mắt nhìn bóng dáng chiếc xe Bentley
vừa diễu võ dương oai, cực kì giận dữ. Có thể tránh được va chạm nhưng
lại khiến cô thật sự không cam tâm.
Bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai càng khiến cô có cảm giác như mình đang bị người khác châm chọc!
Cách đó không xa, Lôi Khiếu Thiên vững vàng dừng xe lại, mở cửa xe ra,
còn chưa kịp xuống xe thì bên tai đã truyền đến tiếng gió sắc bén thổi
vụt tới!
Rầm! Anh đóng sầm cửa xe lại, đạp mạnh chân ga rồi đuổi theo!
Muốn chạy trốn à, đâu có dễ dàng như vậy!
Huống Ngân Dịch tưởng rằng Lôi Khiếu Thiên dừng xe lại ý bảo bọn họ
xuống xe, ai ngờ anh ta vừa mở cửa xe thì chiếc xe lại lao vụt về phía
trước như một mũi tên bắn.
Gió thổi ập tới cùng quán tính của chiếc xe khiến cửa xe vừa bị mở văng
ra, Huống Ngân Dịch suýt nữa thì ngã ra bên ngoài. Điều này khiến anh ta toát mồ hôi hột. May là vừa rồi anh ta nhanh nhạy, nếu không lúc này
chắc đã bị văng ra ngoài xe rồi! Anh ta vất vả cố định lại cơ thể, còn
chưa kịp ngồi vững thì lại cảm thấy có một lực nén đang dội vào người
khiến cả người anh ta lại nghiêng ra ngoài cửa xe. Tiếp theo là một
tiếng rầm vang lên, Huống Ngân Dịch cắn chặt răng, giữ chặt lấy người
mình!
Anh ta theo bản năng túm chặt vào khung cửa xe, cả người lơ lửng ở bên
ngoài, hơn nữa anh ta dường như bị mắc kẹt ở gầm xe, tiếng gió ập đến
khiến tai anh ta ù ù đau rát!
Huống Ngân Dịch thở dốc vì kinh ngạc, khuôn mặt vặn vẹo đến mức chỉ muốn chửi thề. Mẹ kiếp, thật chỉ muốn đá văng cái tên nào đó đang túm chặt
lưng anh ta ra ngoài!
- A
Huống Ngân Dịch đau khổ, còn chưa kịp kêu lên thì trên đầu đã vang lên tiếng gào thét chói tai: “A… chết tiệt…”
Rầm!
Lại là tiếng đập của cửa xe!
Mặt mày Huống Ngân Dịch tái mét cả đi, nếu không bỏ được cái người đang
“cưỡi” trên lưng mình thì anh ta sẽ không mang họ Huống. Người tài xế
vốn ở trên lưng Huống Ngân Dịch bị đẩy ra chỉ muốn khóc thét lên, anh ta thật sự không cố ý, không phải, là kỹ thuật lái xe của đại ca quá cường hãn. Chuyện này anh ta không hề cố ý!
Giá mà anh ta có thể có được sức lực ngang hàng với hai vị đại ca này thì tốt! Huhu!
- Mẹ kiếp, cậu muốn ở trên lưng tôi bao lâu nữa? – Huống Ngân Dịch cúi đầu xuống, nét mặt cực kì kích động.
- A… Em… Em…
- Em em cái gì mà em, cút mau ra cho tôi! – Nếu không kéo anh ta lên thì anh ta sẽ trở thành oan hồn chết dưới bánh xe mất.
- A... A... A...
Đôi mắt Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải phía trước nhưng vẫn chú ý đến tình hình của Huống Ngân Dịch, sau khi xác định anh ta
vẫn ổn thì anh mới phóng xe đuổi theo!
Lá gan cũng to thật, dám quang minh chính đại trộm hàng của anh, hơn nữa còn dám khiêu khích anh, coi như không có chuyện gì xảy ra mà chạy
trốn... Lôi Khiếu Thiên nở nụ cười lạnh, anh thật đúng là phải tán
thưởng khả năng “chơi” anh của đám người này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...