Sở Tử Ngang, Amazon và Diệp Trúc Phàm cũng nóng lòng muốn thử, bọn họ
tiến lên định ôm cô nhưng bị Đường Kiến Tâm đá văng ra ngoài, thuận tiện cũng túm chặt lấy cô gái nào đấy đang bám riết vào người mình. Cô lạnh
lùng đi về phía chiếc xe tải: “Tôi đến để xem xét tình hình, hành động
nhanh lên chút!”
Địa điểm là một bến tàu bỏ đi nên sẽ dễ gặp chuyện không may. Cô không
hiểu nổi tại sao Ngục Thiên Minh lại lựa chọn nơi này để tiến hành trao
đổi thuốc phiện. Đây là bến tàu lộ chỉ thiên, không hề có chỗ ẩn núp,
chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ phải đi uống trà cùng cảnh
sát rồi!
Hạ Tâm Dung lau nước mắt, nhìn Sở Tử Ngang, Amazon và Diệp Trúc Phàm rồi cười hì hì khi nhìn ba người đàn ông cắn răng ghen tị! Tại sao chỉ có
phụ nữ mới có quyền được ôm? Chẳng lẽ đàn ông bọn họ không cần được an
ủi hay sao?
- Đã chuẩn bị tốt rồi! – Người tới cũng đã tới rồi, Diệp Trúc Phàm đuổi kịp bước chân Đường Kiến Tâm, lên tiếng giải thích.
Đường Kiến Tâm nhìn thoáng qua đống hộp giấy được chất trên xe tải rồi
gật đầu, nếu đã nghi ngờ thì không nên dùng người, còn đã dùng thì phải
tin tưởng, điều này từ trước đến nay cô vẫn biết!
- Ôi, lão đại, thì ra vừa rồi chị đi xem xét tình hình xung quanh à? Em
đã bảo rồi, người em vừa nhìn thấy tuyệt đối là chị! – Sở Tử Ngang đi
bên cạnh Đường Kiến Tâm, vẻ mặt như đã bừng tỉnh đại cuộc.
Đường Kiến Tâm dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Tử Ngang, sắc mặt
cực kì khó coi! Nụ cười trên môi Sở Tử Ngang cứng đờ lại, anh ta nuốt
nước miếng: “Lão đại… Sao vậy?”. Cho xin đi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn
anh ta chứ, chỉ riêng ánh mắt đó thôi đã khiến anh ta sợ hãi rồi! Anh ta thầm nghĩ mình đâu có phạm phải lỗi gì cơ chứ?
Đường Kiến Tâm lạnh nhạt thu hồi lại ánh mắt rồi ngồi vào vị trí lái:
“Cậu đã kiểm tra chưa?”. Diệp Trúc Phàm ngồi sang ghế lái phụ, ba người
khác ngồi ở ghế sau. Sở Tử Ngang thắt dây an toàn, sau khi sửng sốt
trong giây lát liền đáp lại: “Rồi”.
- Sau khi về thì thi lại đi!
Sở Tử Ngang choáng váng, Hạ Tâm Dung thì cười haha, Amazon có biểu cảm
“cậu đáng đời lắm” còn Diệp Trúc Phàm chỉ cười không nói gì, vẻ mặt
Đường Kiến Tâm vẫn như cũ, không hề thay đổi. Khóe miệng Sở Tử Ngang run rẩy, anh ta trừng mắt nhìn ba người đang sung sướng khi người khác gặp
họa rồi quay đầu cầu xin Đường Kiến Tâm: “Lão đại, chuyện đó là ngoài ý
muốn thôi, hoàn toàn là ngoài ý muốn, có thể không…” Thi lại?
Đường Kiến Tâm khởi động xe tải, lạnh lùng nói: “Ngoài ý muốn? Cậu có
biết trong thế giới này chỉ cần hơi vô ý một chút thôi là sẽ đi đời
không hả?”. Chỉ một lần ngoài ý muốn đã khiến bọn họ thăng thiên cả rồi, bọn họ còn muốn bao nhiêu lần ngoài ý muốn nữa?
Bầu không khí trong xe trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh. Cả bốn
người thu hồi lại dáng vẻ cợt nhả, bầu không khí như bị đèn nén.
Sở Tử Ngang cúi đầu: “Xin lỗi lão đại, em sai rồi!”
Đường Kiến Tâm không để ý đến anh ta. Cô có thể cứu bọn họ một lần nhưng không thể cam đoan có thể cứu bọn họ lần hai, huống chi cô còn chẳng có trách nhiệm và nghĩa vụ phải đi cứu bọn họ!
- Cơ quan tình báo của Mỹ mới rút khỏi khu biệt thự Jian Ke hai năm,
không có vấn đề gì chứ? – Đường Kiến Tâm vẫn tương đối quan tâm đến vấn
đề này, chỉ cần có thể nắm chắc trong tay lô hàng này thì cô sẽ có được
lợi thế khi đàm phán với người của Ngục Thiên Minh.
Đồ của cô, người của cô, tuyệt đối cô sẽ đòi lại không thiếu thứ gì!
Diệp Trúc Phàm gật đầu: “Em có người bạn làm việc trong cơ quan tình báo cung cấp thông tin nên không có vấn đề gì đâu!”
- Tin được không?
- Có! – Diệp Trúc Phàm nghiêm túc gật đầu, nếu không nắm chắc hoàn toàn thì anh ta sẽ không để lão đại phải mạo hiểm.
Đường Kiến Tâm không hỏi nữa, thẳng đường đi về phía mục tiêu. Cô cũng
biết dù khu biệt thự Jian Ke có nguy hiểm hay không thì cô cũng chỉ có
thể lựa chọn địa điểm này, nếu cô đoán không sai thì người của Ngục
Thiên Minh đang trên đường đi đoạt lại lô hàng rồi!
Đường Kiến Tâm không hề đoán sai, Lôi Khiếu Thiên và Huống Ngan Dịch
chính xác là đang trên đường đi điều tra. Bọn họ biết mình đang đi đúng
hướng!
- Đại ca, chúng ta đã giao dịch ở bến tàu này bao nhiêu năm, chưa từng
thấy có loại xe khác lạ nào vào đây cả… - Huống Ngân Dịch hơi kích động, điều này chứng minh bọn họ sẽ tìm được lô hàng phải không?
Lôi Khiếu Thiên mím môi: “Tăng tốc!”. Hừ, nếu lô hàng này có thể dễ dàng tìm ra được như thế thì bọn đã chẳng cần bôn ba, tự mình xuất mã như
thế làm gì!
- Vâng! – Tài xế đạp mạnh chân ga, tăng lên đến vận tốc nhanh nhất.
- Đại ca? Có phải bọn chúng muốn trêu chúng ta hay không? – Huống Ngân
Dịch suy nghĩ sâu xa. Lô hàng của bọn họ khá lớn, vậy người của đối
phương chắc chắn không hề nhỏ, bọn họ nên tính toán trước để phòng họa.
- Không cần! – Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm bến tàu như ẩn như hiện
phía trước. Nếu đối phương có nhiều người thì sẽ tạo cơ hội cho bọn họ
đoạt lại lô hàng!
Càng nhiều người thì xác suất để lộ sơ hở cũng càng lớn!
Chiếc xe tải vừa ra khỏi bến tàu thì điện thoại của Diệp Trúc Phàm vang
lên tiếng chuông chói tai kèm với tín hiệu đỏ nhấp nháy. Ngoài Đường
Kiến Tâm ra, sắc mặt của cả bốn người đều hoàn toàn thay đổi: “Không hay rồi, có người đến đây!”. Bọn họ đã bố trí thiết bị báo hiệu ở bến tay,
đây là thói quen của cả bốn người để bọn họ có thể thuận lợi chạy trốn.
Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, nhìn chỗ đường giao nhau ở trước rồi hỏi: “Cách xa không?”
- 500 mét! – Diệp Trúc Phàm lấy điện thoại ra rồi ném cho Sở Tử Ngang!
Đường Kiến Tâm thầm tính toán lộ trình, 500 mét, với tốc độ của bọn họ hiện nay thì có thể sẽ gặp rắc rối.
- Có đường khác gần hơn không? – Cô cần phải tránh khỏi rắc rối này, nếu không thì sẽ không thể đến nơi cần đến.
Đường khác? Mấy người cúi đầu liếc mắt nhìn nhau rồi nhíu mày. Đây cũng
là lần đầu tiên bọn họ tới đây, địa hình xung quanh thế nào chưa nắm rõ, quan trọng hơn là không ngờ người của Ngục Thiên Minh lại phát hiện ra
rồi đuổi theo nhanh như vậy!
Một giây sau, Hạ Tâm Dung vỗ mạnh lên trán, nghiêng người chỉ vào tập
khăn giấy trong xe rồi nhắc Diệp Trí Phàm: “Bên dưới tập khăn giấy có
bản đồ!”
Diệp Trí Phàm hiểu ý, nhanh chóng mở bàn đồ ra, sốt ruột xem xét tình
hình. Đột nhiên hai mắt anh ta sáng lên, chỉ vào một vị trí trên tấm bản đồ: “Có, lão đại, đi dọc theo con đường này về phía trước, khoảng một
nghìn mét nữa sẽ có một con đường nhỏ ở bên trái, có thể đi về phía tây
của bến tàu!”
Đường Kiến Tâm đạp mạnh chân ga: “Ngồi vững vào!”. Chiếc xe tải phi như bay về phía trước.
Con đường phía trước có chỗ rẽ tương đối hẹp, Đường Kiến Tâm tăng tốc
tối đa rồi đánh tay lái, bánh xe ma sát với mặt đường, quay một góc bốn
mươi lăm độ, âm thanh phát ra chói tai khiến người khác nghe vào phải
run lên.
Ở phía khác, Lôi Khiếu Thiên tập trung tinh thần, ngồi vững người. Sau
khi một âm thanh khá nhỏ truyền đến tai, anh lạnh lùng ra lệnh: “Lập tức giảm tốc độ, rẽ sang bên phải, mau!”
Lời vứt dứt, bầu không khí trong xe tràn ngập sự nguy hiểm!
- Đại ca? – Huống Ngân Dịch cũng nhận ra bầu không khí khác thường, anh ta cũng ngồi chắc người lại.
Đàn em đang lái xe vã mồ hôi hột lên tiếng: “Đại ca, không… không được,
không kịp rồi!”. Con đường này khá dốc, lại có chỗ ngoặt, sao có thể nói giảm tốc độ là giảm ngay được? Bảo rẽ phải là có thể rẽ ngay lập tức?
- Ngậm miệng! – Lôi Khiếu Thiên ấn một nút trên chiếc điều khiển – A Huống, đổi!
- Vâng! – Huống Ngân Dịch nhanh tay lẹ mắt ấn xuống một chiếc nút đổ sau tay lái, dây an toàn được tháo ra, anh ta tóm lấy cổ áo của người đàn
em đang lái xe rồi ném về phía sau. Người đàn em cũng khom người lại,
mượn lực đạp chân phải lên bàn lái để Huống Ngân Dịch thuận tiện đẩy anh ta ra sau. Lôi Khiếu Thiên thấy Huống Ngân Dịch ấn nút đỏ tháo dây an
toàn thì cũng nhanh chóng rướn người lên, hai tay chống ra đằng sau rồi
nhanh chóng chen chân lên. Ngay khi người tài xế rời mông khỏi ghế lái,
anh cấp tốc vọt người lên, thân hình cao lớn như một con rắn linh hoạt
trườn vào vị trí lái, hai chân đạp mạnh chân phanh.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong khoảng hai giây, chiếc xe vẫn theo
đà lao đi với vận tốc như trước. Nhưng sau khi Lôi Khiếu Thiên ngồi vào
vị trí lái, dây an toàn còn chưa kịp thắt thì đã đối diện ngay với chiếc xe tải trước mặt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...