- Chú nói gì cơ? – Câu này là Phó Hạnh Lương hỏi. Anh ta hoàn toàn giật
mình, Tề gia bị diệt trừ rồi ư? Bọn họ vừa mới đặt chân đến Washington,
sao Tề gia đã bị diệt trừ rồi?
Có thể nào không giật mình được chứ?
Lôi Khiếu Thiên cũng bất ngờ: “Sao lại thế?”
Hướng Diệp Lân không khách khí, cầm tách trà trên bàn lên tu một ngụm
rồi nói: “Không biết, tin tức vừa được báo đến, biệt thự của Tề gia bị
thiêu trụi, lửa bừng bừng lên tận trời cao, nghe nói bên trong không một ai sống sót!”
- Không ai sống sót? – Huống Ngân Dịch kinh ngạc – Kẻ ra tay rốt cuộc thù hận đến bực nào mà làm như thế? Là trả thù ư?
Phó Hạnh Lương cũng không vội ra ngoài ngay mà đi đến bên Hướng Diệp
Lân, anh ta lắc đầu, trả lời câu hỏi của Huống Ngân Dịch: “Tôi thấy
không phải như thế!”
Nếu là trả thù trong giới hắc bang thì Tề gia không thể bị tiêu diệt
sạch sẽ như vậy được. Quan trọng hơn là sự việc này hoàn toàn im hơi
lặng tiếng, bọn họ cũng không nhận được tin tức gì. “Vài năm nay, thế
lực của Tề gia không phải là nhỏ, nếu muốn lập tức giết chết Tề Phong
thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi còn có hành động lớn
như thế! Ôi, các chú nói thử xem, rốt cuộc Tề Phong đã đắc tội với ai?”
Huống Ngân Dịch ngồi bên tay phải Hướng Diệp Lân rồi nói: “Chuyện này
cũng khó nói, chúng ta cũng là người ngoài cuộc, đừng nhìn thấy hiện tại sóng yên biển lặng, ai biết lúc nào thì lại vác súng đi sống mái với
nhau chứ?”
- A Huống nói có lý! – Hướng Diệp Lân nhìn vào vẻ mặt trầm tư của Lôi
Khiếu Thiên rồi tiếp lời – Nhưng tôi thấy sự việc này không hề đơn giản
chút nào! Trình độ của Tề gia cũng ở mức trung bình, nhất định phía sau
còn có chuyện gì đó...
- Thứ đó đã lấy được chưa?
Ba người đang nhiệt tình thảo luận chuyện cái chết của Tề Phong thì
giọng nói của Lôi Khiếu Thiên đột nhiên vang lên. Anh nói một câu không
đầu không cuối, nếu không phải ba người này đã cùng vào sinh ra tử với
anh bao nhiêu năm, luyện được sự ăn ý thì chỉ có trời mới biết anh có ý
gì!
Ba người lập tức ngậm miệng lại, Phó Hạnh Lương hơi hổ thẹn: “Chưa!”.
Đêm đó bọn họ đi “ăn trộm” nhưng không ngờ lại bị một cô gái làm hỏng
đại sự. Từ sau lần đó, bọn họ không có cơ hội tiếp cận phòng của Tề
Phong nữa.
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày: “A Diệp, cậu quay lại đó xem liệu có tìm được hay không!”
Hướng Diệp Lân cười khổ: “Đại ca, dù em phi tên lửa để đến đó thì căn
biệt thự cũng đã bị thiêu rụi, em biết tìm ở đâu đây?”. Huống chi thứ
cần tìm lại là một chiếc nhẫn bé tí nữa!
Anh ta cũng biết chiếc nhẫn này quan trọng với Ngục Thiên Minh như thế
nào, nhất là với đại ca. Nếu không phải vì chiếc nhẫn này thì đại ca
cũng sẽ không xuất hiện ở Tề gia. Hiện tại Tề Phong đã bị giết chết, cả
căn biệt thự cũng bị hủy hoại, anh ta có đào sâu ba thước thì cũng khó
có thể tìm được!
Lôi Khiếu Thiên có chút bất mãn, tuy anh biết những điều Hướng Diệp Lân
nói là sự thật nhưng nếu không có chiếc nhẫn này, anh cũng không thể đặt chân vào tòa nghĩa địa đó!
Anh vĩnh viễn không thể quên khu mật đạo bí mật đó!
- Đại ca, kẻ ra tay liệu có phải cũng vì chiếc nhẫn này không?
Phó Hạnh Lương biết anh ta cũng có trách nhiệm trong chuyện không hoàn
thành nhiệm vụ. Vốn định nhân cơ hội đi diệt Tề Phong để tìm chiếc nhẫn
này nhưng không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng khác khiến bọn họ
trở tay không kịp!
- Không, bên ngoài không hề có đồn thổi gì về chiếc nhẫn đó, hơn nữa Tề
Phong cũng không phải kẻ ngu, hắn sẽ không tự gây phiền toái cho mình.
Cho nên chắc chắn là chiếc nhẫn được đặt trong căn biệt thự đó! – Lôi
Khiếu Thiên sau khi nói xong liền tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại,
ngón trỏ gõ lên mặt bàn theo quy luật, phát ra âm thanh rất nhỏ. Mấy
người khác cũng không dám quấy rầy, đây là thói quen của Lôi Khiếu
Thiên, chỉ cần anh làm động tác này tức là anh đang bắt đầu tính kế!
Quả nhiên, một lúc sau, Lôi Khiếu Thiên mở mắt ra, vẻ mặt khôi phục lại
sự lạnh lùng và sắc bén: “A Diệp, A Lương, các cậu đi thăm dò Tề gia, cả người đứng phía sau hắn nữa. A Huống, cậu theo tôi đi gặp bên mua hàng! Trước khi A Trảm về thì để A Kiệt phụ trách việc bên Washington!”
- Vâng! – Ba người đồng thanh trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài. Huống
Ngân Dịch liên lạc với Thượng Quan Kiệt Thiếu còn Hướng Diệp Lân và Phó
Hạnh Lương thì theo lời đại ca dặn dò, đi thăm dò tìm hiểu vụ của Tề
gia, cũng chính là đi tìm chiếc nhẫn. Còn chuyện người đứng sau Tề gia
thì cũng không quan trọng lắm, dù gì hiện tại, người có thể đối đầu với
Ngục Thiên Minh bọn họ cũng chỉ có Nguyệt bang mà thôi.
Nhưng Tề gia chắc chắn không phải do Nguyệt bang hủy diệt! Điều này bọn
họ dám khẳng định! Về chuyện có phải do kẻ đứng đằng sau làm hay không
thì bọn họ không chắc lắm.
Trong hắc đạo, phản bội nhau là chuyện bình thường, nhưng bọn họ chẳng có hứng thú với loại chuyện đó.
Nhưng, bọn họ không thể nghĩ được rằng, chính vì bản thân nhất thời
không chú ý nên suýt chút nữa đã hủy hoại toàn bộ Ngục Thiên Minh. Đến
nỗi mỗi khi nhắc lại chuyện đó, mỗi người của Ngục Thiên Minh đều tức
đến nghiến răng nghiến lợi, nhất là Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương!
***
Đường Kiến Tâm trở lại khách sạn cũng là lúc trời bắt đầu tờ mờ sáng.
Elvin vẫn còn nằm ngủ trên giường. Đường Kiến Tâm nhìn cậu ta một chút
rồi đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ. Sau đó cô bật máy tính lên, bắt đầu
liên lạc với Tiểu Ngải! Tiểu Ngải đang nằm ngủ, đột nhiên bị quấy rầy
liền bật dậy, sau khỉ tỉnh ngủ mới nhận ra là tín hiệu liên lạc của chị.
Sau khi cẩn thận kết nối với nhau, cô vội vàng hỏi: “Chị, chị, là chị đúng không?”
- Phải rồi, Tiểu Ngải, em sao rồi? Bọn chúng có động vào em không?
- Không, chị yên tâm, em vẫn ổn. Đúng rồi, sao chị lại liên lạc muộn
vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đống hàng đó bị bọn họ tìm được
rồi à?
- Không, là chuyện riêng thôi! Xin lỗi em, Tiểu Ngải, để em chờ lâu như vậy!
- Ôi, không có chuyện gì là tốt rồi. Chị, chị có biết không, đến giờ hẹn mà không thấy chị đâu khiến em lo lắm đấy, thiếu chút nữa đã là em đã
hỏi cái tên tự đại kia xem đã tìm được hàng chưa...
Đường Kiến Tâm hơi nhíu mày lại: “Đống hàng đó chị đã giấu ở nơi an toàn rồi, hiện tại Ngục Thiên Minh chưa thể tìm ra được! Giờ chị sẽ đi châu
Phi, em cẩn thận một chút!”
- Chị... giờ em không ở châu Phi!
Không ở châu Phi? Không phải lần trước con bé nói bị bắt đến châu Phi ư?
- Sao lại thế?
- Em cũng không biết nữa, bọn em đang trên đường tới châu Phi thì chính
vì hành động của chị nên cái tên tự đại đó nhận được điện thoại phải
quay về Washington ngay. Cho nên một tiếng nữa em sẽ đến Washington!
- Hành động cũng nhanh gớm nhỉ! – Đường Kiến Tâm hừ lạnh.
- Nhanh? Chị, chị mà chậm thêm chút nữa thì em sẽ biến thành người da đen mất! – Tiểu Ngải chu miệng, giọng nói cực kì ủy khất.
Phải biết rằng từ ngày bị bắt, cuộc sống của cô cực kì không dễ chịu.
Nếu không phải hôm đó tình cờ bắt được sóng liên lạc với nhau thì có lẽ
đến bây giờ cô đã ở giữa sa mạc châu Phi rồi. Cho nên cô thầm quyết
định, đợi đến khi nào thoát được thì nhất định phải dạy chị ấy cách sử
dụng công nghệ cao.
Nếu không một ngày nào đó lại khổ sở bị bắt đi thì người khác làm thế nào để tới cứu cô được!
Mãi sau này cô mới biết được thì ra bản thân còn có cả năng lực phòng
ngừa chu đáo nữa. Lúc đó cô đã cứu được cả một đám người chứ không phải
chỉ có một mình cô. Bọn họ gần như đã ngửa mặt lên trời khóc to cám ơn
cô!
Thật là một quyết định vĩ đại làm sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...