Huống Ngân Dịch cười nhạt đắc ý nhìn Tần Chính, không nhiều lời, xoay sang nói với tiểu đệ phía sau mấy câu để cậu ta đi làm.
Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên, phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, nhíu mày nắm chặt súng lại.
Tần Chính mắt nửa hí thấy Lôi Khiếu Thiên không có động tác ký vào hiệp ước, ôm lấy Lôi Mông trong tay người áo đen bên cạnh, "Lôi Khiếu Thiên, mày có thể trơ mắt nhìn con trai mày chết ư?"
"Mày!" Hướng Diệp Lân hất tay Huống Ngân Dịch, trợn mắt nhìn động tác của Tần Chính.
Lôi Khiếu Thiên nhìn Lôi Mông chăm chú, "Cho dù tao ký, mày cũng sẽ không bỏ qua cho thằng bé."
Đây là câu khẳng định, không mang chút thương lượng.
Đường Kiến Tâm nghẹt thở nhìn về phía Lôi Mông, đôi mắt băng lãnh hàm chưa đau đớn khổ sở.
"Ha ha, quả nhiên, người hiểu rõ bản thân ta nhất không phải người bên cạnh ta mà là đối thủ của ta." Tần Chính đắc ý nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Mày rất thông minh, cho dù đưa Ngục Thiên Minh cho tao, mày cũng không thể cứu nổi con trai mày."…
"Bố mày diễn tiết mục giết bố cho con xem trước mặt tao, hôm nay tao sẽ diễn trả lại mày cảnh giết con trước mặt bố. Đây gọi là lấy thù báo thù."
"Anh dám!" Súng trong tay Đường Kiến Tâm chỉ thẳng mi tâm Tần Chính, lạnh lùng nhìn theo tay hắn ta.
"U u..." Lôi Mông bị Tần Chính bế trước ngực, rất khó chịu, nhìn Đường Kiến Tâm nghẹn ngào. Tay em vung vẩy, mắt đẫm lệ, lấy sức kêu, "Ma... ma... U u... Ma..."
Em không muốn tên bại hoại này, em đau quá. U u! Mama!
Đồng tử Đường Kiến Tâm co rụt lại, tay khẽ run, mắt mở to nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Lôi Mông, cực kỳ kinh hãi...
Trong lòng cô vui mừng quá đỗi, cảm giác khác thường xông lên tận mũi làm cô ê ẩm...
Cô đã nghe thấy, con trai cô gọi mẹ... Là thật, Mông Mông gọi...
Lôi Khiếu Thiên cũng có cảm giác khác thường, vô ý thức khẩn trương nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi?"
Đường Kiến Tâm run rẩy, thiếu chút nữa đã lao tới ôm chặt Lôi Mông, ghé vào tai em khẽ nói "Đây, mẹ đây, mẹ xin lỗi, vì mẹ mà Mông Mông mới bị thương".
Tần Chính đè chặt hai tay Lôi Mông không cho em lộn xộn. Lôi Mông càng khua, tay đập vào mặt Tần Chính. Trong bầu không khí khẩn trương này những cái vỗ ấy vang lên thật lớn, sau đó em quay lại khóc gọi Đường Kiến Tâm.
"Mama, mama u u..." Tay đau quá!
Mấy người Đế Văn kinh ngạc nhìn Lôi Mông. Nếu không phải thời điểm không đúng lúc, thật muốn ôm thằng bé khích lệ hai câu "Nhóc con, can đảm lắm!"
"Chết tiệt!" Tần Chính quay Lôi Mông lại, đoạt lấy súng của người áo đen bên cạnh, hung ác chỉ vào đầu Lôi Mông, âm hiểm hét lên với mấy người Lôi Khiếu Thiên, "Hừ, mặt bố mày mà mày cũng dám đánh hả? Còn động nữa tao bắn bể đầu."
"Oa oa!" Lôi Mông không phải bị lời hắn ta dọa sợ mới khóc, mà là em bị đau!
Hít!
Ai nấy đều hít sâu, cả đám gầm lên giận dữ!
Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch, "Dừng tay!"
Đế Văn, "Mày dám!"
Lôi Khiếu Thiên, "Mày thử xem!"
Đường Kiến Tâm, "Tất cả im miệng lại!" Ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người mới hét lên, mở chốt an toàn của khẩu súng, "Ai dám phát ra một tiếng, tôi sẽ bắn chết người đó."
Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch phản xạ quay ra nhìn Đường Kiến Tâm, đến Đế Văn cũng kinh ngạc, giờ này mà còn chưa thấy áo sau lưng lão đại đã ướt đẫm rồi ư chị? Lôi Mông bị người ta nắm trong tay, súng đặt trên đầu mà chị ấy còn có thể lạnh lùng hét lên "ai phát ra tiếng thì bắn chết người đó" ?
Mẹ kiếp thật!…
Đó là con trai chị, là miếng thịt chị cửu tử nhất sinh mới sinh ra, hôm nay sắp mất mạng rồi mà chị còn bình tĩnh được vậy à. Chị đó, không biết súng đạn không có mắt hay sao hả?
Thế nào mà càng nguy hiểm khẩn trương chị lại càng lãnh tĩnh được vậy?
Đế Văn nhìn Tần Chính, dõi theo cánh tay hắn thì hung hăng chửi thề. Nếu là bình thường liệu tới phiên hắn ta càn rỡ à!
Trên trán Lôi Khiếu Thiên bắt đầu rịn mồ hôi. Không phải anh không yêu Lôi Mông, ngược lại, anh rất yêu thằng bé. Sự việc của tiểu công chúa đã làm anh hổ thẹn đến chết, bây giờ con trai đang bị uy hiếp tới tính mạng, anh tình nguyện người bị bắt đi là anh, mà không phải, mà không phải con mẹ nó Lôi Mông mới học nói.
Lôi Khiếu Thiên chua chát, giờ mới cảm giác tay mình đang run rẩy. Anh sợ, sợ rằng nếu Tần Chính thực sự nổ súng, Lôi Mông rời bỏ bọn họ, Tâm Nhi có phải sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa?
Điều đó khiến anh cáu kỉnh! Ánh mắt nặng nề không nén được giận!
"Mama!"
Đường Kiến Tâm giơ súng đi thẳng tới trước, hàn khí âm lãnh vô cùng vô tận tới từ địa ngục khiến bên dưới Tần Chính run rẩy, tay cầm súng trở nên cứng ngắc.
"Đứng lại, cô... cô dám bước thêm một bước, tôi... tôi cam đoan sẽ bắn nổ đầu nó."
"Có can đảm anh cứ thử xem, xem súng anh mau hay đạn tôi mau hơn!" Đường Kiến Tâm không hề dừng lại, họng súng chỉ đầu Tần Chính. Mấy người Đế Văn đứng phía sau cách cô không xa đều nắm chặt hai tay lại, toát mồ hôi hột thay cô!
Chị dâu, em van chị. Cho dù chị có là tay súng thần, so tốc độ nhất định thua. Tên rùa đen rút đầu Tần Chính để súng ngay trên đầu Mông Mông, chỉ cần khẽ động ngón tay thôi là thằng bé mất mạng rồi đó!
Khoảng cách ấy bằng không, mà cho dù đạn chị dâu có tốc độ ánh sáng nhưng cũng cách mấy mét...
Điều này so sánh được sao?
"Hừ, cô nghĩ tôi không dám." Tay phải Tần Chính giật giật, chẳng dám giữ động tác kia nữa. Hắn biết Lôi Mông mà chết thật, hắn cũng không sống được. Cho dù có người tiếp viện, mỗi người đứng trước mặt hắn đều là cao thủ, hắn còn cần cái mạng này tới mộ địa, thu lại thứ mà hắn nên có, sao có thể chết lúc này?
"Đồ hèn nhát!"
Hắn vừa nói xong thì Đường Kiến Tâm liền hiểu rõ, trong con ngươi lạnh lẽo hiện lên tia khinh miệt!
"Mama, mama!" Lôi Mông thấy Đường Kiến Tâm bước tới em, khóc kêu mừng rơn.
Đường Kiến Tâm không nhìn Lôi Mông, có lẽ cô không dám nhìn, sợ rằng khi nhìn thằng bé thì lý trí sẽ hoàn toàn biến mất, hiện tại cô chỉ có thể đánh cuộc một lần.
"Tần Chính, tôi mặc kệ anh là ai, có ân oán gì với Lôi Khiếu Thiên, tôi chỉ muốn con của tôi. Chỉ cẩn nó quay về với tôi, tôi sẽ biến mất khỏi đây, tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của các người. Ngược lại, nếu anh dám làm con tôi khóc, đừng nói là chân trời góc biển, dù là ngay tại đây anh có muốn đi, tôi cam đoan khiến anh uổng phía khi sinh ra làm người", giọng nói ấy không mang theo chút tình cảm nào!…
Lôi Khiếu Thiên nghe xong nghiến răng. Chết tiệt, có con trai đã muốn vứt ông bố xuống Thái Bình Dương, có bà xã nào như em không hả?
Đế Văn, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch đồng thời kinh hãi, cũng không quên đồng tình với đại ca nhà mình!
Dính phải cô gái như vậy quả thực rất biệt khuất.
Tần Chính sửng sốt, những lời đó hắn nghe thật châm chọc, nhưng, hắn cũng hiểu rõ cô ta nói không sai. Hắn muốn nắm thằng nhóc này trong tay để bắn chết Lôi Khiếu Thiên, thế nhưng, hắn biết lúc này còn chưa đúng lúc, nửa đường nhảy ra một người phụ nữ hung hãn hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của hắn, hơn nữa...
Hắn còn có những suy tính khác!
Trước khi chưa thấy Lôi Khiếu Thiên, hắn tuyệt đối phải giữ cái mạng này!
"Quân tử nhất ngôn?"
Đường Kiến Tâm hừ lạnh, khinh thường trả lời, cô không phải quân tử!
Vừa lúc người áo đen phía sau hắn nghiêng người thì thầm vào tai hắn mấy câu, mắt Tần Chính sáng ngời, cũng không để ý tới Đường Kiến Tâm, giao Lôi Mông vào tay sát thủ áo đen, "Muốn con trai thì tìm hắn!"
Dưới sự bảo vệ của mấy sát thủ áo đen nhanh chóng thoát đi!
Lôi Khiếu Thiên nhìn chăm chăm vào động tác của hắn, nháy mắt ra dấu với Đế Văn. Đế Văn, Hướng Diệp Lân, cũng liền biến mất theo đó!
Chân mày Đường Kiến Tâm khẽ động, họng súng chỉ vào sát thủ áo đen, "Thả thằng bé ra!"
Sát thủ áo đen mặt không thay đổi cũng không nhúc nhích, "Chờ tới khi ông chủ an toàn!"
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, bước lên đồng thời một tay nhấc cổ sát thủ áo đen. Đường Kiến Tâm cũng động, đạn bay ra, xuyên thủng cánh tay sát thủ. Tay hắn ta chịu đau đớn liền phản xạ buông tay ra. Lôi Mông liền như vật thể rơi tự do...
Đường Kiến Tâm đổ người tới, một chân quỳ trên đất, tay vươn ra hữu kinh vô hiểm đỡ được Lôi Mông.
Cùng thời khắc đó, Lôi Khiếu Thiên đang bóp cổ sát thủ khẽ dùng sức, một tiếc rắc làm cho xương cổ tên đó vỡ nát, đầu lệch sang một bên. Lôi Khiếu Thiên thu tay về, khi sát thủ đổ người xuống liền đá bay hắn ta đi...
Tên sát thủ phía sau không kịp rút lui giơ súng nhắm ngay Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm bắn liên hồi.
Lôi Khiếu Thiên lăn một vòng tới chỗ Đường Kiến Tâm. Lôi Mông nằm trong lòng mẹ, hương vị quen thuộc khiến em an lòng, ngừng khóc, ủy khuất nắm lấy áo trước ngực cô. Đường Kiến Tâm vừa ổn định, cảm giác nguy hiểm đằng sau, ôm Lôi Mông lăn đi. Một loạt đạn cày nát chỗ cô đứng, đồng thời đạn trong tay cũng bay ra...
Pằng pằng pằng, hơn một nửa sát thủ của đối phương đã ngã xuống, súng của cô cho tới nay chưa từng bắn trật bao giờ!
Lúc này, người Ngục Thiên Minh trên trực thăng cũng động, bắn phá một hồi tới một phương sát thủ...
Chiến đấu kịch liệt trong nháy mắt đã kết thúc!
Lực lượng đôi bên cách xa nhau, thắng bại nằm trong dự liệu!
Đường Kiến Tâm vừa dừng chân trước, chân sau Lôi Khiếu Thiên đã đến, nhìn qua Lôi Mông, "Có bị thương không?"
Đường Kiến Tâm lắc đầu, "Không có việc gì!" Lướt qua hiện trường và Lôi Mông trong ngực, "Quay về rồi nói!"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, không thể đi bằng thang máy được nữa nên bảo A Đại thả thang xuống, Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông lên trước, Lôi Khiếu Thiên theo ngay sau!
Khi ba chiếc trực thăng quân sự đi hẳn, người bên quốc phòng mới tới, hiệu suất này thật làm Đường Kiến Tâm xì mũi coi thường!
Tất nhiên cô tuyệt đối không ngờ, người bên quốc phòng tới trễ là do nhận được mệnh lệnh của cấp trên, chỉ tới giải quyết hậu quả thôi.
Bằng không anh cho rằng ba chiếc trực thăng quân sự không rõ lai lịch bất chợt xông vào địa bàn bọn họ mà bọn họ lại không có động tác gì sao?
Những điều ấy đám người Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên tạm thời không có tâm tư đâu mà để ý!
Sau khi lên trực thăng Đường Kiến Tâm mới đặt Lôi Mông lên đùi, bắt đầu kiểm tra thân thể cho em, một hồi lâu mới thở phào. May quá, ngoại trừ vết bầm trên cổ, máu tụ ở cổ tay ra thì trên người không có vết thương khác.
Lôi Mông ngồi trên đùi cô ủy khuất ghê lắm, đôi tay mũm mĩm cứ túm lấy áo Đường Kiến Tâm không chịu buông, giọt lệ vương khóe mắt khiến Đường Kiến Tâm mềm nhũn. Hôn lên đôi mắt sưng của em, thật đau quá!
"Mông Mông, xin lỗi, đều do mẹ không tốt!"
"Mama!" Lôi Mông khịt mũi, nấc cục!
Lôi Khiếu Thiên ngồi bên cạnh càng ăn phải dấm. Trong mắt Tâm Nhi chỉ có thằng nhóc, mà con trai cũng chỉ gọi mama mà chưa từng gọi baba!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...