Du Lệ trong tình trạng bị bạn trai Ma làm loạn vô cớ đành tạm thời đánh mất ý nghĩ chia tay đi.
“Tạm thời thôi á?”
Đã rõ ý cô, Chử tiên sinh thấy toàn bộ Ma Đô chẳng tốt gì.
Du Lệ liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh cứ ngơ ngác nhìn mình, tự dưng mềm lòng, nhưng cứ nghĩ đến anh là ma, ngày nào cũng muốn liếm láp hương vị của cô, biết đâu chừng một ngày nào đó không nhịn được lại có ý muốn ăn thịt cô thật thì sao, ý nghĩa chân chính là ăn thịt đó, cô đã cảm thấy không chấp nhận nổi rồi.
Nói tới cũng kỳ, từ lúc biết được anh là ma cho tới giờ, cô ngoài tức giận ra thì lại chẳng có cảm giác sợ hãi nào.
Chẳng lẽ cô bị thiếu mất một sợi thần kinh sợ hãi à?
Rõ ràng lúc đối mặt với yêu ma quỷ quái khác thì phản ứng cũng rất bình thường mà.
“Tiểu Lệ Chi, xóa chữ tạm thời đi nhá” Vẻ mặt Chử tiên sinh nghiêm túc thương lượng với cô, “Chúng ta như vậy không tốt à?”
Du Lệ chẳng thấy tốt gì cả, “Khá tốt”
“Vậy…”
Không đợi anh nói xong, Du Lệ ngáp một cái, “Khuya lắm rồi, cứ ngủ trước đi đã, mai lại nói tiếp”
Thấy thế dù có muốn nói ngàn lời Chử Hiệt cũng chỉ đành bỏ, vội vàng sửa lại tóc mai bên má cô rớt xuống rồi cất giọng trầm thấp, “Vậy được, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, mai anh dẫn em đi dạo thành A Trát Bỉ Đặc”
Du Lệ cười tủm đồng ý, nhưng mắt vẫn nhìn anh không rời, dù trong phòng rất tối, cô cũng không thể thấy rõ bộ dạng của anh.
Chử Hiệt rất tự nhiên ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô mang theo ý vị trấn an.
Du Lệ dựa vào lòng anh, tự dưng hiểu rõ vì sao mình lại không sợ anh.
Bởi vì từ lúc biết nhau tới giờ, thái độ của Chử Hiệt với cô trước sau như một không đổi.
Dù anh có biến thành Ma tộc, tính cách hơi cẩu thả chút, nhưng bản chất thì vẫn là một “người” rất nghiêm túc, chẳng thèm để ý với những kẻ chẳng liên quan, lúc cần thì lại vẫn cứ bạo lực, đáng tin cậy vô cùng.
Nên kiểu gì cũng chẳng sợ hãi được.
**
Đêm ở A TRát Bỉ Đặc vô cùng yên tĩnh.
Cái yên tĩnh đó rất dễ khiến người ta chìm sâu vào giấc ngủ, Du Lệ trong lúc mơ màng ngủ cứ cảm giác như quên thứ gì đó.
Cô trằn trọc nghĩ muốn tỉnh lại tìm hiểu cho rõ, tiếc là cái tay vỗ lưng cô kia cứ khiến cô càng ngày càng chìm sâu vào trong cơn mơ.
Mãi cho đến sáng hôm sau lúc Du Lệ tỉnh lại, cuối cùng mới nhớ ra mình đã quên mất cái gì.
Đột nhiên Du Lệ nhảy bật từ trên giường dậy, buột miệng nói, “Tiểu Hắc Cầu đâu rồi?”
Tuy ngày thường chỉ cần có Chử Hiệt, Tiểu Hắc Cầu sẽ tự động ẩn mình đi, cách anh thật ra, rõ ràng rất kiêng kỵ với anh.
NHưng hiện giờ anh đang tha hương ở dị vực, đâu đâu cũng toàn là Ma tộc cao cấp, ma bay lợi hại, cũng đánh không lại đám Ma tộc cao cấp ấy.
Một tay đè bả vai cô lại, để cô thả người xuống giường rồi chặn ngang ôm lên giường, đằng sau truyền tới một giọng khàn khàn, “Nó đi chơi rồi”
“Đây là vùng đất xa lạ, nó còn có thể đi chơi đâu nữa chứ? Không rõ có gặp nguy hiểm không nữa?” Du Lệ lo lắng nói, đồng thời cũng để mình tỉnh táo lại, hôm qua vì đột nhiên biết Chử Hiệt là Ma tộc, trong lòng rối loạn, chẳng rảnh mà bận tậm tới những thứ khác, nên cũng không để ý xem tiểu Hắc Cầu đã chạy đi đâu không rõ nữa.
Chử Hiệt đặt đầu lên cổ cô, sợi tóc lành lạnh cọ cổ cô khiến cô ngứa muốn tránh.
“Nó mà ma bay, mạnh hơn em nhiều, đừng có lo cho nó”
Du Lệ lập tức không nói gì nữa, cảm thấy anh nói cũng rất đúng, so với ma bay, con người như cô quả thật chẳng là gì cả.
Nhưng nếu đã tỉnh rồi, nhìn ánh mắt trời màu cam hồng đang dần dâng lên trên bầu trời đỏ sậm, Du Lệ không muốn ngủ nướng nữa, vỗ vỗ Ma tộc đằng sau giục anh đứng dậy.
Chử Hiệt cũng không phải là người thích ngủ nướng.
Thực tế, bất kể cô dậy lúc nào, Chử tiên sinh cũng nhất định tỉnh trước cô, rồi tính nằm trên giường cùng cô, cũng ra vẻ là vừa tỉnh dậy.
Nhưng hôm nay, Chử Hiệt cứ ôm cô không buông, chỉ ở trên giường cùng cô một lát rồi mới miễn cưỡng buông cô ra.
Du Lệ không nghĩ nhiều, chỉ vì lời anh nói tối qua với cô mà thấy bực cả mình.
Du Lệ rửa mặt xong, ra khỏi phòng vệ sinh, đã thấy hai thị nữa chải đầu cho cô hôm qua đang mang bữa sáng tới.
“Quý khách tôn kính, xin mời ăn sáng ạ”
Du Lệ kinh ngạc nhìn thị nữ nói chuyện, tuy giọng điệu còn cổ quái hơn A Kỳ bác Nhĩ Đức, nhưng nghe cô vẫn hiểu được, rõ ràng là loại tiếng Anh kết hợp với Ma ngữ tạo nên, lại biến thành thứ ngôn ngữ cổ quái.
Chử Hiệt ngồi vào trước bàn ăn nhỏ ở ban công, vẫy tay với cô.
Bữa sáng ở A Trát Bỉ ĐẶc rất phong phú, lấy thịt là chính, Chử Hiệt gắp cho cô mấy món, có thịt có bánh mì và canh, “Tiểu Lệ Chi, ăn nhiều chút, em gầy quá”
“Gầy ư?” Du Lệ mếu máo, dáng người cô đây là tiêu chuẩn nè, béo lên chút thì không được đâu.
“Ôm lấy đau tay” Chử tiên sinh ăn ngay nói thẳng.
Du Lệ giận, “Anh dám nói những lời này trước mặt dì An và trợ lý Trịnh không? Nếu đau tay vậy thì đừng ôm nữa!”
Chử tiên sinh nói vô cùng hợp lý hợp tình, “Sao thế được? Chúng ta là bạn bè nam nữ, sau này còn kết hôn nữa.
Thẩm mỹ của các cô ấy có vấn đề, không giống anh”
Có gì mà không giống chứ? Kẻ da mặt dày thì cảm thấy mình nói gì cũng đúng hết.
Du Lệ lười đôi co với loại Ma tộc mặt dày ấy, cứ cúi đầu ăn sáng, vì cảm thấy ăn khá ngon, nên lúc được anh chăm cho, tự dưng ăn đến no căng.
Vuốt cái bụng Du Lệ lườm anh, “Sau này cấm anh gắp cho em nữa”
“Biết rồi”
Chử tiên sinh đáp rất nghiêm túc, nhưng quay người lại thì quên luôn, vẫn miệt mài như cũ chăm cho bạn gái của anh không biết mệt.
Ăn sáng xong, Chử Hiệt thực hiện lời nói tối qua, mang cô đi dạo thành A Trát Bỉ Đặc.
“Chúng ta không cần nói mấy câu với chủ nhà sao?”
Du Lệ hỏi, ở một nơi xa lạ, mọi chuyện cô làm cũng khá cẩn thận.
“Không cần, họ chắc vừa mới xong yến hội, giờ vẫn đang nghỉ ngơi, cũng không dậy sớm tới vậy đâu” Chử Hiệt có vẻ rất có kinh nghiệm.
Du Lệ nghi ngờ hỏi anh, “Sao anh biết?”
“Anh nghe thấy tiếng động, lúc sáng có người được tiễn đi” Chử Hiệt nói lạnh nhạt, thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm thì nói thêm, “Em cũng đừng để ý làm gì, bị tiến đi cũng chẳng tính là chuyện xấu gì đâu”
Đương nhiên cũng không được coi là chuyện tốt được.
Du Lệ cau mày, cứ cảm thấy mấy kẻ con người được mang tới yến hội tối qua hơi kỳ lạ, cô hạ giọng hỏi anh, “Vì sao lại có con người chứ? Chẳng lẽ thành A Trả Bỉ Đặc cũng có con người à?”
“Chắc là được Ma tộc mang từ thế giới nhân loại về đây” Chử Hiệt giải thích, “Tối Tết Trung Nguyên xuất hiện lốc xoáy màu đen, thật ra là một thông đạo nối liền giữa thế giới nhân loại với thành A Trát Bỉ Đặc đó”
Có rất nhiều Cổ Ma bằng lực lượng của bản thân mở ra một thông đạo, chỉ là thông đạo này không phải là Ma môn thực sự, Ma tộc cũng không thể tự do đi lại thoải mái trong thông đạo, cũng bị một ít chế ước, nếu không thế giới con người đã bị ma gây họa rồi.
“Ma tộc mang con người tới thành A Trát Bỉ Đặc làm gì thế?”
Chử Hiệt nghiêng đầu nhìn cô, nói nhẹ nhàng, “Tiểu Lệ Chi, chúng mình đừng nói về những thứ này nữa, được không/”
Du Lệ trầm mặc, miễn cưỡng gật đầu.
Tiếp đó Chử Hiệt dẫn cô rời khỏi lâu đài.
Họ định ra khỏi lâu đài, người hầu lâu đài cũng không dám cản họ, thậm chí quản gia lâu đài còn bố trí riêng cho họ một chiếc xe ngựa, dâng một túi ma tệ lên, để Chử tiên sinh thích gì thì mua.
Chử Hiệt không cự tuyệt, cùng Du Lệ lên xe ngựa.
Người đánh xe là Ma bình tòa lâu đài, đánh xe ngựa đi dạo trong thành một vòng.
Chử Hiệt vén màn xe lên, nhìn khắp nơi, thần sắc trên mặt bình thản, có vẻ không hứng lắm, hỏi Du Lệ, ‘Tiểu Lệ Chi, có muốn nhìn gì không/”
Du Lệ nói khách sáo, ‘Em chẳng quen chỗ này, nào có muốn nhìn gì chứ?” Nghĩ đến gì đó, cô lại bảo, “Em là con người, nếu xuống xe, có phải những Ma tộc đó lại muốn vây lại không nhỉ?”
Nghĩ đến hôm qua đầy đường đầy Ma tộc điên cuồng vọt tới, Du Lệ run rẩy, quyết định không xuống vẫn tốt hơn.
Chử Hiệt nghe thấy cô quyết định vậy cũng không khuyên nhiều, bảo người đánh xe cứ đi dạo trên phố cả ngày.
Mãi cho đến trưa, họ về lâu đài đúng giờ.
Chử Hiệt lúc này mới nói với Du Lệ, “A Kỳ Bác Nhĩ Đức là một nhà giàu mới nổi, tuy hơi keo kiệt chút nhưng thức ăn ở lâu đài của anh ta là ngon nhất thành A Trát Bỉ Đặc đó, hơn nữa còn miễn phí!”
Du Lệ cười tủm tỉm nhìn anh, cảm thấy anh muốn miễn phí tới ngốc rồi?
Chử tiên sinh không để bụng, A Kỳ Bác Nhĩ Đức còn nợ tiền anh, vậy chẳng phải anh ta phải bù vào là chuyện đương nhiên à?
Tiếp đó, Chử Hiệt kéo tay Du Lệ, nhắc lại chuyện cũ, “Tiểu Lệ Chi, em thực sự không xem xét kết hôn ở thành A Trát Bỉ Đặc sao? Kết hôn ở đây, tất cả mọi chi tiêu đề do A Kỳ Bác Nhĩ Đức chi trả đó, không cần phải bỏ ra một đồng nào, chỉ cần chuẩn bị hưởng tuần trăng mặt là được…”
Du Lệ, “….
Không xem”
Chử tiên sinh thất vọng vô cùng.
Du Lệ quay đầu không muốn thấy bộ dáng thất vọng của anh, chắc mình sẽ mềm lòng mất.
Một con người như cô, cần gì phải chạy tới chỗ Ma tộc để tổ chức hôn lễ chứ? Thêm nữa cũng chẳng có một người bạn thân hay bạn tốt nào tham dự nữa, cái loại hôn lễ ấy thì có ý nghĩa gì hả? Dù là hôn lễ miễn phí cô cũng chẳng có hứng thú!
Lúc trở lại lâu đài, họ gặp hai con người sắc mặt tái nhợt.
Quần áo con người mặc tối qua đã không thấy, trên người họ mặc trang phục Ma tộc, tay bưng đồ vật, đi theo sau một đám người hầu lâu đài, rõ rành là một thành viên trong đó.
Thấy Du Lệ và Chử Hiệt, ánh mắt hai người đó hơi sáng lên, lại không dám làm ra động tác nào khác, nhanh chóng đi theo những người hầu đó rời đi.
Du Lệ kinh ngạc hỏi, “Chuyện của họ là sao vậy?”
Chử Hiệt vẫy một thị nữ tới, hỏi dò về hai con người còn ở lại lâu đài.
Thị nữ dùng thứ tiếng Anh đặc biệt đáp, ‘Hôm qua họ tham gia tiệc tối của thành chủ A Kỳ Bác Nhĩ Đức, trong lòng một tháng, phải ở lại làm người hầu của lâu đài, một tháng sau mới được rời đi”
“Vì sao phải tận một tháng sau mới được rời đi vậy?”
“Đây là quy định của A Trát Bỉ Đặc ạ”
“Quy định gì?”
Thấy vị cô gái con người này dường như muốn hỏi cho rõ việc, trên mặt người hầu lộ ra vẻ khó xử, liếc trộm Chử Hiệt.
Có vị đại nhân này ở đây, bọn họ không dám không trả lời, nhưng đây là quy củ do thành chủ A Trát Bỉ Đặc định ra, bọn họ không thể lộ ra quá nhiều với con người được.
Du Lệ mãi không thấy trả lời, hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Chử Hiệt một cái, thấy anh cứ lãnh đạm đứng ở đó, chẳng thấy thú vị, nói với người hầu, ‘Rồi, ngươi đi đi”
Người hầu được tha, chạy vội đi.
Nhìn theo bóng người hầu rời đi, Du Lệ nhìn những người hầu chung quanh lâu đài, hiểu rõ ràng tường tận, là một con người, hiện giờ cô có thể sẽ được Ma tộc đối đãi kính trọng hoàn toàn là vì Chử Hiệt cả.
Ăn trưa xong, thần sắc Du Lệ lạnh nhạt, ăn uống cũng chẳng cảm thấy ngon gì nữa.
Chử Hiệt vẫn chăm sóc cô như bữa sáng, từ khi vào A Trát Bỉ Đặc, quan hệ chăm sóc của hai người thời gian đầu đã thay đổi, nhưng Du Lệ lại không có cái dạ dày không đáy như Chử Hiệt nên cũng ăn không được nhiều.
Cô dùng đôi đũa bạc gẩy gẩy đồ ăn trên bàn, tự dưng hỏi anh, “Chúng mình lúc nào mới có thể rời đi được?” “Đợi thông đạo mở ra” Chử Hiệt không dấu, ‘Chuyện này phải hỏi A Kỳ Bác Nhĩ Đức rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...