Sương đỏ quay cuồng ngập trời, cuốn ào ào tới.
Đám lá bùa vàng cảnh báo dán chung quanh đụng phải màn sương đỏ phát ra tiếng xì xì, rồi nhanh chóng bắt đầu biến thành đen xì, trong nháy mắt biến thành đám bùa hỏng, bốc ra một mùi thối hoắc.
Trận phù khó khăn chống đỡ quỷ khí của lệ quỷ đánh mạnh vào, mấy thiên sư phù trận đầu toát mồ hôi, đôi tay bay nhanh bấm niệm chú, rồi bỏ thêm bùa vào những chỗ bùa hỏng.
Lệ quỷ trong sương đỏ để ý thấy có hai sợi dây thừng dòng từ trên xuống khe núi, giận tím mặt, kêu chói tai, sương đỏ cuốn theo, đi tới trước sợi dây thừng buộc kia, sương đỏ vây chặt toàn bộ dây buộc với cây.
Pựt một cái, cái cây to bằng cổ tay gẫy, dây thừng buộc trên đó như gặp phải a xít vậy, nhanh chóng ăn mòn đứt hết.
“Đừng để cho nó làm đứt dây thừng!”
Tả Đằng nôn nóng kêu lên, nhào qua muốn túm lấy hai sợi dây thừng kia.
Dây thừng này đã được thiên sư bỏ thêm pháp lực vào, là thứ đồ dùng để thăm dò thám hiểm và là thứ lôi các đồ lại, có chúng bất kể nhóm Lâu Duyệt có gặp phải chuyện gì ở khe núi đều có thể rút lui kịp thời, nếu bị lệ quỷ làm đứt, chỉ e hai người Lâu Duyệt sẽ bị vây chặt trong sào huyệt của lệ quỷ.
Mấy thiên sư vội vàng nhào qua.
Nhưng tốc độ họ nhanh không bằng lệ quỷ, lệ quỷ đã làm đứt hai dây thừng cùng lúc.
Dây thừng bị làm đứt giống như linh xà vậy nhanh chóng rơi xuống khe núi.
Mắt thấy chúng sắp rơi xuống khe núi, một bàn tay thò ra túm được hai dây thừng.
Nhóm Tả Đằng vội vàng nhìn qua, thấy Lâm Tam túm được nó, lập tức cao hứng, vội vàng kêu lên liên tục, “Lâm tiên sinh, nhất định phải nắm chặt đó”
Lệ quỷ trong sương đỏ phát hiện ra có kẻ chạy tới sào huyệt của nó không chỉ có thiên sư, mà còn có cả yêu nữa, lệ khí trên người càng bốc cao, hét lên một tiếng rung trời, sương đỏ cuồn cuộn lợi hại hơn, trong nháy mắt nuốt chửng cả người và yêu trước khe núi.
Lúc lệ quỷ và sương đỏ bao trùm, nhìn cực kỳ nguy hiểm, thật ra chỉ trong nháy mắt.
Sau khi sương đỏ bao phủ, toàn bộ thế giới tự dưng thay đổi, núi rừng không còn, khe núi biến mất, tầm nhìn hạn chế, đám quỷ quái lúc nhúc có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, quỷ khóc sói gào.
Có rất rất nhiều quỷ nha a a a!!!!
Du Lệ trợn to mắt, nhìn hình thù đám quỷ quái kia, quỷ này tựa như là quái vật được người ta cố ép lắp ráp vào nhau vậy, nhìn trông cực xấu, có thể nói là quỷ quái mới đúng.
Lúc một con quỷ nhào đánh tới họ, Chử Hiệt ôm nhẹ cô tránh đi, nhét kiếm gỗ đào vào trong tay cô.
Sau khi Du Lệ cầm được, theo bản năng nâng tay lên ngăn lại, kiếm gỗ đào đồng thời đâm thủng thân một con quỷ.
Quỷ bị kiếm gỗ đào đâm pưng một cái hóa thành làn khói biến mất.
Chử Hiệt cũng cầm một thanh kiếm gỗ đào trong tay, lúc những quỷ quái đó đánh tới đều bị anh giết sạch, hóa thành làn khói biến mất.
Chỉ lát sau, lấy họ làm trung tâm số lượng quỷ quái cũng nhanh chóng giảm.
Phát hiện ra mình an toàn, Du Lệ cũng nhàn rỗi đi quan tâm những người khác, hỏi, “Họ không sao đó chứ?”
Chử Hiệt nhìn chỗ sâu trong màn sương đỏ, ừ một câu, “Vẫn chưa chết được”
Cái câu “vẫn chưa chết được” ẩn chứa nhiều ý nghĩa, Du Lệ cảm thấy những người đó hiện giờ chẳng ổn tý nào.
Lúc Hai người nhanh chóng tàn sát, đám quỷ trong sương đỏ cũng không dám nhào tới gần, cứ phiêu lãng chung quanh, dùng ánh mắt ngập tràn ác ý rình rập, chỉ cần để chúng có cơ hội chắc chắn nhào tới giết không chút do dự, biến hai người thành món đồ ăn ngay.
Nhìn Du Lệ có vẻ không được khỏe.
Tuy diệt quỷ trông thì đơn giản nhưng đối mặt trực tiếp với nhiều quỷ như thế vẫn hơi khó tiêu hóa.
“Giờ làm sao đây?” Du Lệ hỏi Chử Hiệt, “Lệ quỷ đó đâu rồi?”
“Chắc đang đánh nhau với Lâm Tam”
Du Lệ a một câu, nghĩ tới cái gì, “Anh có cần qua giúp không?” Thu tiền của người ta mà không giúp sức thì có ổn không đây?
Chử Hiệt ừm một câu, kéo cô đi sâu vào trong sương đỏ.
Trong sương đỏ đâu đâu cũng là quỷ, quỷ này giống như nam quỷ lúc trước, đều bị lệ quỷ ép thu phục, nghe lệnh lệ quỷ.
Chúng nấp trong sương đỏ, có thể kích sương đỏ cắn nuốt người.
Hai người đi mấy bước Du Lệ liền nghe thấy tiếng đánh nhau.
Trong sương đỏ, có mấy bóng lấp ló, còn có ánh đèn pin loạn xạ, phạm vi nhìn xuyên cũng không nhiều.
Du Lệ rút đèn pin bên hông lia bốn phía, ánh đèn pin thu hút sự chú ý của thiên sư trong sương đỏ.
“Nữ Thần, ở đây nguy hiểm lắm, đừng có tới đây nhé!” Giọng Quý Linh cố sức truyền từ trong sương đỏ tới, có vẻ nôn nóng.
Du Lệ đáp lại một câu, “Các em cẩn thận chút!”
Rõ ràng là ở ngay trước mặt nhưng giọng nói cứ phảng phất như từ nơi xa lắm truyền về vậy.
Nghe thấy tiếng cô, mấy thiên sư Tỉnh Nguyên Khải thầm cười khổ trong lòng, sương đỏ này có tác dụng mê hoặc, ngay sau khi bị sương đỏ bao phủ, trong nháy mắt chẳng nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, rõ ràng chỉ gần trong gang tấc mà cứ như cách rất xa vậy.
Sắc mặt Mấy thiên sư Tỉnh Nguyên Khải tái nhợt, mồ hôi ướt đầm, chẳng dám phân tâm, chỉ đành đau khổ chống đỡ, canh giữ trước khe núi không cho những quỷ quái đó đi qua.
Dưới khe núi còn có Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên, vào lúc các cô chưa lên, họ phải canh chắc ở chỗ này.
Dây thừng đỏ đã động, cho thấy Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên sắp trở lại, chỉ cần chống đỡ đến lúc các cô về, có thêm hai người tham gia thì phần đối phó với lệ quỷ chắc thắng khá lớn.
Đúng lúc này, Tỉnh Nguyên Khải nhìn thấy trong sương đỏ xuất hiện bóng Chử Hiệt và Du Lệ, hơn nữa cả hai không bị sương đỏ ảnh hưởng, đi thẳng tới chỗ họ.
Với Chử Hiệt mà nói, sương đỏ đó quả thật chẳng ảnh hưởng gì, liếc mắt một cái có thể nhìn rõ tình hình ở đây.
Anh đi tới, khom lưng túm chặt hai sợi dây thừng đang được một thanh kiếm gỗ đào cắm chặt dưới đất hơi dùng sức, chỉ nghe ào một cái, đã thấy có hai bóng người vọt thẳng tới sương mù, thuận lợi lên trên khe núi.
“Chị Lâu, Chị Vân!” Tỉnh Nguyên KHải vui sướng kêu lên, “Các chị đã về rồi”
Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên cất giọng cảm ơn với Chử Hiệt trước, rồi nhanh chóng cởi dây thừng buộc ở eo ra, gia nhập chiến đấu, chém giết đám quỷ quái trong sương đỏ.
Chử Hiệt kéo dây thừng lên, dùng kiếm gỗ đào khua mấy con quỷ đang mắt mù nhào tới, rồi đi thẳng về hướng lệ quỷ.
Dĩ nhiên trong tay vẫn nắm chặt Du Lệ.
Ở cái nơi nguy hiểm thế này, tất nhiên là để người trong lòng ở cạnh là an toàn nhất.
Lâu Duyệt thấy thế, nói ngay, “Chử tiên sinh, lệ quỷ ở bên đó nguy hiểm lắm, anh cẩn thận chút” Cô nàng đang định bảo là đừng có dẫn người thường tới, nào ngờ Chử Hiệt bước chân liên tục, nhanh chóng biến mất trong sương đỏ.
Để lại Vân Nhã Nhiên ở đây che chở cho mấy thiên sư, Lâu Duyệt lập tức chạy theo.
Chử Hiệt đi thẳng tới chỗ Lâm Tam và lệ quỷ.
Trong sương đỏ truyền tới tiếng gào thét, như mũi tên xé gió lao tới, rồi một đám sương mù dày đặc ào tới chỗ họ.
Chử Hiệt bắt nó thoải mái, tùy tiện ném một cái, sau đó nhìn vào sương mù dày đặc, thò tay túm qua.
Màn sương đỏ dày đặc như có hình, Chử Hiệt túm được một sợi sương đỏ thô to như tay trẻ con, sương đỏ đó giãy giụa trên tay anh, bị anh dùng sức nhéo lập tức biến mất.
Trong sương đỏ truyền tới một tiếng kêu thống khổ.
Tiếp đó Chử Hiệt lại thò tay tiếp tục túm mấy sợi sương đỏ, đem chúng bóp tan.
Sương đỏ này là do lệ quỷ ngưng tụ thành, mỗi một sợi bị bóp tan, quỷ khí trên người lệ quỷ cũng mất đi mấy phần.
Theo động tác của Chử Hiệt, sương mù dày đặc cũng dần trở nên loãng hơn, những quỷ quái bị nhốt trong sương đỏ đó sợ hãi, vội vã tránh anh thật xa.
Quỷ quái hung ác cũng biết không dễ chọc vào sát tinh.
Rốt cuộc hành động của Chử Hiệt cũng chọc lệ quỷ giận, nó rít lên một tiếng, bỏ dây dưa với Lâm Tam, nhào tới chỗ Chử Hiệt.
Một cơn cuồng phong ngập tràn bóng quỷ hung ác oán ghét tận trời xuất hiện, sương đỏ hóa thành một móng vuốt quỷ rất lớn, cào tới chỗ họ.
Con ngươi Du Lệ hơi co lại, túm chặt kiếm gỗ đào.
Chử Hiệt tiến lên một bước, thò tay túm lấy móng vuốt quỷ kia, tung một đấm đánh tan nó.
Móng quỷ bị đánh tan, rốt cuộc cũng hết cách ngưng tụ thành hình, đồng thời trong sương đỏ cũng lộ ra gương mặt thật của lệ quỷ phía sau.
Đó là một nữ quỷ mặc váy dài đỏ như máu, tóc dài phết đất, màu da trắng bệch, hai mắt đỏ như máu.
Lệ khí và oán ghét cuộn trào trên người nữ quỷ biến thành sương mù, hai mắt đỏ như máu thì vẫn tỉnh táo, lúc thì điên cuổng, tóc và váy dài bay trong màn sương đỏ, lấy thân thể nó làm trung tâm, đám quỷ quái gần như dính trên lưng nó, giương nanh múa vuốt chung quanh phát ra tiếng quỷ gào.
Hình tượng này….
thật kích thích người nha.
Du Lệ yên lặng rúc đằng sau Chử tiên sinh, thò ra nửa đầu nhìn nó.
Nữ quỷ kiêng kỵ nhìn Chử Hiệt hỏi rít lên (Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?)
Chử Hiệt dĩ nhiên chẳng thèm trả lời loại câu hỏi vô nghĩa này, nói với sương đỏ, “Muốn giết chết nó không?”
Là một người làm công cho người ta, Chử tiên sinh rất kiên nhẫn hỏi ông chủ cách xử lý lệ quỷ, muốn giết có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Cứ bắt trước đã” Giọng Lâu Duyệt truyền từ trong sương đỏ ra.
Chử Hiệt nghe xong, đi thẳng tới lệ quỷ đó.
Quỷ khí trên người lệ quỷ sôi trào, dĩ nhiên không muốn rơi vào tay nhóm thiên sư này, xoay người định chạy trốn tới khe núi nó cư trú.
Tiếc là nó lại gặp phải Chử tiên sinh tay không bắt quỷ, chỉ thấy Chử tiên sinh thò tay ra túm lấy tóc nó đang bay lơ lửng trên không trung, giật một cái, toàn bộ lệ quỷ và quỷ đều bị anh bắt lại.
Chử Hiệt dùng dây thừng trong tay nhanh nhẹn trói lệ quỷ thành một cục.
Thấy cảnh đó, Du Lệ như bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Chử Hiệt vừa rồi lấy dây thừng này là để trói lệ quỷ.
Dây thừng này là đồ của thiên sư, đúng lúc dùng trói quỷ rất phù hợp.
Lệ quỷ và cả đám quỷ quái sau lưng nó sau khi bị trói chặt, sương đỏ chung quanh dần tan đi.
Khi sương đỏ tan đi, đám quỷ quái nấp trong sương đỏ đồng loạt thét lên chói tai biến mất, động tác nhóm thiên sư đang chiến đấu với quỷ quái cũng cứng đờ suýt ngã.
Đợi lúc phát hiện ra đám quỷ quái biến mất, mấy người Tỉnh Nguyên KHải cũng kiệt sức ngã rụp xuống đất.
TRên người có không ít hoặc nhiều vết thương do quỷ quái tạo nên, có chỗ thấm máu đỏ, có chỗ chảy máu đen, thoạt nhìn khá chật vật.
Ngoài họ ra, hình tượng Vân Nhã Nhiên và Lâu Duyệt cũng không ổn lắm, trên người đầy mồ hôi, quần áo dính đầy chất bẩn không rõ.
Lâm Tam từ xa đi tới, trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta cũng nhuốm lớp mồ hôi mỏng, nhưng hình tượng ấy còn khá khẩm hơn mấy thiên sư nhiều.
Du Lệ liếc nhìn anh ta một cái, cảm thấy thực lực vị Lâm tiên sinh này hẳn không tồi, lúc trước một mình khiêng lệ quỷ, vẫn duy trì thoải mái sảng khoái như thế.
Chỉ duy nhất thoạt trông sạch sẽ và gọn gàng nhất chắc cũng chỉ có Du Lệ và Chử Hiệt, cả hai người cứ phảng phất như mới tới vậy.
Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên đi tới trước mặt lệ quỷ bị trói thành một cục, hai cô cùng đồng thời đánh giá nó.
Đôi mắt đỏ như máu của lệ quỷ nhìn các cô oán ghét, giọng nghẹn ngào nói (Các người động vào thân thể của tôi)
Vân Nhã Nhiên khẽ nói, “Xin lỗi”
Lâu Duyệt lại thở dài, bảo, “Chúng tôi có cách siêu độ cho cô, đưa cô tiến vào luân hồi, cô có bằng lòng không?”
Lệ quỷ lắc đầu, hai mắt chảy xuống huyết lệ, dọc theo làn da trắng bệch rơi xuống trước ngực quần áo đỏ, huyết đó và quần áo cùng một màu, khiến người ta không phân rõ được đâu là màu máu hay máu nhuộm thành.
Huyết lệ vẫn rơi, quỷ khí trên người nó càng thêm dày đặc.
(Tôi không muốn, tôi muốn báo thù…) Lệ quỷ lạnh giọng nói (Chỉ cần ta thành Quỷ Vương thực sự, ta có thể báo thù rồi)
“Cô muốn thành Quỷ Vương thực sự, mà lại muốn đoạt vạn mạng người sao?” Lâu Duyệt lạnh giọng bảo, “Nể tình cô chưa phạm phải sai lầm, chúng tôi có thể cho cô tiến vào luân hồi, kiếp sau đi đầu thai cho tốt”
(Thù kiếp này phải báo, sau khi đầu thai chuyện năm xưa đã tan, còn ý nghĩa gì nữa chứ? Không thể báo thù, tôi không cam tâm)
Lệ quỷ còn nói gì không muốn, chỉ một lòng muốn báo thù.
Nhóm thiên sư thấy lệ quỷ ngoan cố như thế, đều hơi đau đầu.
Nếu lệ quỷ đã giết người, ngoài diệt trừ thì diệt trừ thôi.
NHưng lệ quỷ này vì trận pháp khe núi, vẫn duy trì được tỉnh táo, hiện giờ vẫn chưa dính vào mạng người, nếu cứ thế diệt trừ nó, có vẻ trái lương tâm và đạo nghĩa.
Chử Hiệt thấy cả nhóm họ không có chủ ý gì, nhìn nhìn sắc trời, không kiên nhẫn bảo, “Tôi bóp chết nó rồi tính vậy”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...