Du Lệ dĩ nhiên có cảm tình rất tốt với thiên sư.
Loại cảm tình này được hình thành cũng có nguyên nhân, thứ nhất là sau khi trải qua loại không phải người quấy nhiễu, phát hiện thiên sư có thể đuổi được đám phi nhân loại đi; thứ hai là vì Chử Hiệt, một mình Chử Hiệt đã kích thích chuyện cô thêm yêu thích với nhóm thiên sư hơn.
Nếu thế giới này có yêu ma quỷ quái tồn tại, nếu không có lực lượng tương khắc, thế giới này chắc hẳn sẽ rất lộn xộn đây? Vì thế thiên sư tồn tại như vậy rất quan trọng, mỗi lần gặp phải chuyện thần quái, tận đáy lòng Du Lệ lại cảm tạ có một lực lượng như thế hỗ trợ, có thể giúp người thường xây dựng một thế giới khoa học hòa bình.
Sau khi nghe Tỉnh Nguyên Khải tự giới thiệu, trên mặt Du Lệ lộ ra nụ cười tươi, bảo, ‘Xin chào các anh, chúng tôi dẫn đứa trẻ này về nhà gặp cha mẹ, vì con bé còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, không thể đi đầu thai được”
Thấy Du Lệ chỉ nhóc quỷ trốn ở sau lưng họ, trên mặt đám thiên sư bỗng chốc thấy cổ quái.
Lời cô nói không xấu, nhưng lại tồn tại chút đáng ngờ: Đầu tiên họ là hai người bình thường, chưa được thiên sư mở mắt, cũng không có mắt âm dương, vì sao lại có thể nhìn thấy quỷ chứ? Tiếp đó, rốt cuộc bọn họ làm cách nào mà dẫn một con quỷ Địa Phược Linh ra khỏi nơi nó chết nhỉ?
Hai điểm đáng ngờ ấy nếu phóng đại lên thì có vẻ như trở thành một cảnh cực kỳ quỷ dị rồi.
Vì thế Tỉnh Nguyên Khải cũng hỏi, ‘Hai người không phải là người thường à? Sao lại có thể nhìn thấy quỷ nhỉ?”
Du Lệ không thể hiểu được họ, bảo, “Trước đó có nhìn thấy hay không thì tôi không rõ, nhưng mấy năm nay, tôi quả thật có thể nhìn thấy, cũng gặp được rất nhiều” Cô thầm bổ sung thêm, lúc trước chứng kiến quá nhiều ma vật, hôm nay mới biết thì ra bản thân mình cũng có thể nhìn thấy cả quỷ nữa.
Đến mức Chử Hiệt anh là thiên sư cũng có thể nhìn thấy quỷ chẳng phải rất bình thường đó sao?
Nghe thấy Du Lệ nói thế, mấy thiên sư theo trực giác nhìn lại, đánh giá cô một lượt, muốn nhìn chút xem trên người cô có gì đặc biệt, vì sao mà một người bình thường lại có thể thấy quỷ được.
Nhưng bất kể thế nào cũng không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt cả.
“Vân sư huynh, anh thấy sao?” Tỉnh Nguyên Khải hỏi nam nhân mặc đường trang trắng bên cạnh.
Vân Tu Nhiên lạnh nhạt nhìn Du Lệ một cái, rồi ánh mắt dừng trên người Chử Hiệt, không nói gì thêm, chỉ bảo, ‘Đợi nó hoàn thành tâm nguyện thì siêu độ cho nó đi”
Nghe thấy Vân Tu Nhiên nói, những thiên sư khác đều vội vàng đồng ý.
Đôi mắt Tỉnh Nguyên Khải đảo vòng, bảo, “Vân sư huynh, nếu gặp phải hay là chúng ta cũng đi xem xem, đến lúc đó cũng tiễn tiểu quỷ này đi đầu thai là được”
Vân Tu Nhiên ừm một câu không phản đối.
Tiếp đó Tỉnh Nguyên Khải cười tủm tỉm nhìn về phía Du Lệ, “Hai vị, không ngại chúng tôi đi cùng chứ?”
Du Lệ không đáp, mà nhìn về phía nhóc quỷ kia, hỏi dò ý kiến nó, thấy nó nhút nhát sợ sệt gật đầu, nói với họ, “Không ngại, các anh cũng có thể đi cùng càng tốt”
Vì thế cả đoàn người tiếp tục đi đến nhà của nhóc quỷ kia.
Trên đường đi, Du Lệ kể lại tóm tắt mọi chuyện cho họ nghe, những thiên sư ở đây nghe vậy không kìm được phải thốt lên.
Thật ra một đám này, gặp không ít quỷ chết oan, có nhóc quỷ còn chết thảm hại hơn cũng có cả, nhưng bất kể có thấy bao nhiêu lần thì cả nhóm thiên sư trẻ này cũng không kìm được mà khổ sở.
Chỉ có mình Vân Tu Nhiên sắc mặt vẫn không đổi, không ai biết anh ta nghĩ cái gì.
Nhà nhóc quỷ Phương Phương là một căn biệt thự vô cùng xinh đẹp, vừa thấy thì chính là căn biệt thự cao cấp của kẻ giàu, có thể thấy Phương Phương là một đứa bé trong nhà giàu.
Nếu con bé không bị người ta hại chết, chắc hẳn Phương Phương có cuộc sống giống như một tiểu công chúa vậy, sau khi lớn lên trở thành một thiên kim nhà giàu, có cuộc sống của riêng mình.
Khi nhìn rõ số nhà, một thiên sư trẻ tuổi chợt a một tiếng, bảo, “Tôi biết nhà này, là họ Khiếu rồi, nghe bảo có mở một công ty, rất giàu.
Lần trước nhà họ Khiếu có đưa tin, bảo có con bị mất tích, tìm rất lâu, không ngờ lại tìm được xác, cả người ai cũng suýt phát điên, cho tới giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ”
Sau khi nghe xong, cả đám người không kìm được nhìn về nhóc quỷ.
Thì ra đây là vụ án giết người chưa tìm được hung thủ đó sao? Vậy tiểu Phương Phương này không phải rất đáng thương đó ư?
Nhóc quỷ đang đứng nhìn biệt thự trước mặt, trong đôi mắt đen như mực ấy toát ra hy vọng, rõ ràng đã nhận ra đây là nhà nó.
Đột nhiên nó phát hiện ra thân thể mình đã ngưng thật không ít, quỷ khí âm trầm trên người cũng biến mất một nửa, nếu không để ý thì ai cũng nghĩ đó là một đứa trẻ bình thường.
Nhóc quỷ quay đầu, thấy một thiên sư áp một lá bùa hiện hình lên người nó.
Tỉnh Nguyên Khải cười với nó, động viên, “Tiểu Phương Phương à, em đã về nhà rồi, nhanh đi tìm ba mẹ của em đi, cũng tiện nói cho họ biết là ai đã hại em, không thể để người hại em tiếp tục sống bên cạnh cha mẹ em được”
Nhóc quỷ có bùa hiện hình trông đáng yêu hẳn lên, Du Lệ thò tay tới, phát hiện bản thân thế mà cũng sờ được con bé, không thể tưởng tượng nổi.
Thì ra bùa thiên sư lại lợi hại đến thế ư?
Phương Phương cười ngọt ngào với Tỉnh Nguyên Khải đáp (Cảm ơn anh), sau đó lại quay đầu nhìn về phía Du Lệ (Cũng cảm ơn chị và anh)
Dưới sự cổ vũ của mọi người, thân thể nhóc quỷ Phương Phương đi xuyên qua cửa sắt, tới biệt thự.
Cả đám người đứng ở ngoài cửa, đợi tiểu Phương Phương quay lại.
Du Lệ nhìn vào bên trong, biệt thự yên ắng, chỉ có một hai phòng là mở đèn, rõ ràng hiện giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm thôi, đúng là thời điểm người một nhà cùng đoàn tụ bên nhau xem tivi hoặc làm những chuyện khác, nhưng ở đây lại yên tĩnh đến mức khiến người ta khó chịu.
Nhóc quỷ xuyên qua cửa đi vào, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Sau khi tự dưng phát hiện ra tình hình không nhìn rõ, Du Lệ thu tầm mắt lại, đánh giá lại đám thiên sư này.
Mấy thiên sư đó cũng đang đánh giá họ, rõ ràng vẫn vô cùng tò mò với chuyện họ có thể nhìn thấy quỷ.
“Các người thực sự chưa được mở mắt, hoặc dùng bùa linh tinh gì chứ?” Tỉnh Nguyên Khải vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Không có” Du Lệ khẳng định đáp.
Trên mặt đám thiên sư đều lộ ra vẻ bối rối.
Lúc này Vân Tu Nhiên vẫn chưa mở miệng đột nhiên lại nói, “Vị tiên sinh này không biết là họ gì vậy?”
Anh ta nói đã thu hút ánh mắt của mọi người, cả Du Lệ cũng không kìm được liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Chử Hiệt.
Cô nhìn ra được, trong đám thiên sư này, thực lực Vân Tu Nhiên là mạnh nhất, còn những thiên sư khác đều rất tôn trọng anh ta, đều gọi anh ta là “Vân sư huynh”
Chử Hiệt lãnh đạm liếc nhìn anh ta một cái, chẳng thèm mở miệng.
Tật xấu của Chử tiên sinh là không thèm đáp lại với những kẻ chẳng có liên quan lại tái phát, Du Lệ thì vô cùng tự nhiên ôm lấy nhiệm vụ ngoại giao, “Anh ấy tên Chử Hiệt, cũng là một thiên sư đó”
“Thiên sư ư?” Tỉnh Nguyên Khải và mấy cái miệng thiên sư đồng loạt kêu lên.
Du Lệ thấy họ hoảng sợ, kinh ngạc nhìn họ, có gì không đúng à?
Vân Tu Nhiên hơi cau mày, hỏi, “Không rõ Chử tiên sinh xuất phát từ phái thiên sư Huyền Môn nào vậy?”
Du Lệ cũng quay đầu nhìn Chử Hiệt, nói tới cũng thấy buồn cười, họ đều kết giao rồi, mà cô với thân phận và lai lịch của Chử Hiệt lại hoàn toàn không biết gì cả, cô không hỏi qua anh, anh cũng chẳng chủ động nói.
Trước đó cũng bởi vì mới biết nhau, rồi không tiện hỏi, sau đó lại kết giao, vội vã đóng phim nên quên hỏi mất rồi.
Ngày mai đã phải về để gặp người lớn trong nhà, có lẽ cũng nên hỏi một chút để còn có lòng đối phó.
Chử Hiệt rũ mắt, chạm phải ánh mắt của cô, nói lãnh đạm, “Mễ Kiến Hành”
Trong nháy mắt cả đám thiên sư trợn tròn mắt, trên mặt Vân Tu Nhiên lộ ra thần sắc khó hiểu.
Du Lệ liếc nhìn anh ta một cái, thầm nghĩ không biết cái vị Vân sư huynh này có phải có thù hận gì với nhà họ Mễ không, nếu không sao lại lộ ra biểu hiện khó chịu thế này chứ?
“Thì ra là nhà họ Mễ nha” Tỉnh Nguyên Khải vui vẻ nói, vẻ mặt đầy nhiệt tình, ‘Anh thế mà cũng biết đến lão thái gia nhà họ Mễ nhỉ? Chúng tôi cũng chưa từng nghe thấy nói về anh, anh xuất xư bao lâu rồi? Đã thông qua sát hạch thiên sư chưa? Sao không thấy đăng ký ở tổ Dị Văn nhỉ?”
Hỏi liên tiếp mấy vấn đề phức tạp, Du Lệ lại nhìn về phía Chử Hiệt lần nữa.
So với vẻ vui sướng của Tỉnh Nguyên Khải, Chử Hiệt lại quá lãnh đạm, nói rất ngắn gọn, “Tôi chỉ là học thô thiển một chút, không có tư cách đến đăng ký ở tổ Dị Văn”
Nghe anh nói thế, đám người Tỉnh Nguyên Khải bừng tỉnh hiểu ra, họ quả thật không cảm giác được pháp lực dao động trên người anh, rõ ràng không thể nào tu tập thuật pháp của thiên sư khác được.
Có lẽ là đời sau nào đó của Mễ lão thái gia, dạy bừa một ít thuật pháp thiên sư thô thiển, học nghệ không giỏi, nhưng vẫn thấy quỷ là chuyện bình thường.
Vì thế nỗi nghi ngờ vì sao Chử Hiệt nhìn thấy quỷ cũng được gỡ bỏ, còn Du Lệ thì vẻ mặt họ vẫn nghi ngờ.
“Vừa rồi Địa Phược Linh kia chắc là do Chử tiên sinh dẫn đến đây nhỉ?” Vân Tu Nhiên hỏi.
Mấy thiên sư nhìn Chử Hiệt nóng bỏng, quá lợi hại, Chử tiên sinh à!
Họ cũng muốn biết anh một thiên sự học nghề không giỏi, rốt cuộc làm cách nào làm được thế, cũng để cho họ được học hỏi, sau này gặp phải tình trạng này cũng không luống cuống lên nữa.
Chử Hiệt đưa mắt hờ hững nhìn đối phương, vẫn bộ dạng lạnh nhạt như cũ đáp, “Không thể nói”
Cả đám thiên sư than lên tiếc nuối, nhưng cũng không trách anh giấu nghề.
Rốt cuộc có chút pháp thuật đề cập tới là bí thuật của gia tộc, vì không muốn truyền thụ cho người ngoài, tựa như trong năm đại gia tộc Huyền Môn vậy, nhà họ Mễ là tinh la bàn, nhà họ Vân là đèn dẫn hồn, nhà họ Tả là mắt thông âm dương, nhà họ Lâu là điểm càn khôn, nhà họ Giếng là cúng, đều là những bí bảo bất truyền của các nhà cả.
Nhưng với Chử Hiệt một thiên sư chỉ học thuật pháp thô thiển, thế mà lại có thể dẫn được một Địa phược Linh đi, họ đều kính nể, cảm thấy khả năng của anh còn lợi hại hơn họ nghĩ nhiều.
Đang trò chuyện, đột nhiên trong biệt thự truyền ra tiếng thét chói tai, cả đám vội vã qua xem.
Đèn trong đại sảnh đã sáng lên tự lúc nào không rõ, sau đó không lâu, cánh cổng lớn bị người ta mở ra vội vã, rồi thấy một phụ nữ hơi béo mặc áo ngủ hoảng hốt lao vội ra không nhìn đường, vì chạy trốn quá nhanh, lúc đến cầu thang, chân đạp hẫng, cả người ngã vào vườn hoa nhỏ trước biệt thự.
Người phụ nữ đó kêu lên thảm thiết, chân tay nhũn ra tiếp tục bò lên trước, vô cùng chật vật.
Tiếp đó, có một đôi vợ chồng từ cánh cửa đi ra, trong tay họ còn dắt theo một cô bé, đúng là nhóc quỷ Phương Phương.
Đôi vợ chồng đó đúng là cha mẹ của Phương Phương, mà kẻ đang sợ tới mức ngã văng ra sân ấy từng là bảo mẫu chăm sóc cho Phương Phương, liên kết với người ngoài mưu hại Phương Phương.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin các người tha cho tôi đi…” Bảo mẫu quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc kêu lên, “Phương Phương à, dì sai rồi, là dì xin lỗi con, con đừng có tới tìm dì nữa, muốn tìm thì đi tìm kẻ hại chết con kìa…”
Nghe thấy lời này, mẹ Phương Phương rốt cuộc cũng không kìm nổi nữa, chẳng thèm để ý hình tượng xông lên túm xé bảo mẫu, khóc thê lương, “Phương Phương của tôi đã làm sai cái gì? Vì sao các người lại hại chết con bé hả? Vì nhà tôi có tiền, nên các người có thể hại chết nó sao? Chỉ vì mấy chục vạn, bà thế mà hại Phương Phương của tôi, cái mụ súc sinh này…”
Mẹ Phương Phương vừa đánh vừa cấu vừa khóc lóc kêu lên, tóc tai hỗn độn, đâu còn là bộ dáng của phu nhân nhà giàu nữa.
Nhưng người đàn ông đứng ở bậc thang cũng không ngăn người vợ đã mất khống chế, mắt anh ta đỏ lên, gân xanh trên trán đập mạnh, một tay bế con gái anh ta đang ngửa đầu nhìn lên, áp mặt cô bé vào lòng, không để cho cô bé nhìn thấy cảnh này.
Cho dù đứa con đã biến thành quỷ rồi, anh ta vẫn không muốn để con nhìn thấy cảnh xấu xa của người đời.
Mãi cho đến khi mẹ Phương Phương cào xé đến mệt, nằm liệt khóc ngất trên mặt đất, người đàn ông mới ôm con gái tới, giao Phương Phương cho cô.
Người phụ nữ ôm lấy con gái đã biến thành quỷ, cảm giác được sự âm lãnh trong lòng, càng cất tiếng khóc tuyệt vọng hơn.
Người đàn ông nói với bảo mẫu đang cuộn tròn trên mặt đất, “Tôi đã báo cảnh sát rồi, nể tình lúc trước của cô, chúng tôi sẽ không giết cô, để cô ở trong tù cả đời đi”
Bảo mẫu nghe thấy thế, cả người co rúm lại, thò tay túm lấy ống quần anh ta, “Không, tiên sinh, tôi sai rồi…”
Nam nhân dùng chân đá văng bảo mẫu ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sau đó đi tới.
Thấy ngoài cửa sắt có mấy người, anh ta dường như cũng không thấy bất ngờ, thậm chí còn chủ động mở cửa, mời họ vào, “Cảm ơn mọi người đã đưa Phương Phương về, để mọi người chê cười rồi”
Cả đám thiên sư không nói gì, nhìn ra được, hiện giờ tâm tình anh ta không tốt cho lắm, có nói gì cũng không hợp.
Đợi người đàn ông trói chặt bảo mẫu lại, bỏ vào một trong những phòng dành cho khách, cả đám người cùng vào phòng khách ngồi.
Cuối cùng cảm xúc của mẹ Phương Phương cũng ổn định hơn, nhưng vẫn ôm chặt lấy con gái mình, cảnh giác nhìn họ, cứ như đang lo họ sẽ cướp con của cô đi vậy.
Người đàn ông tự mình châm trà cho họ, nói xin lỗi, “Từ lúc Phương Phương xảy ra chuyện, chúng tôi đã sa thải bảo mẫu trong nhà rồi, chỉ để lại một người từng chăm sóc cho Phương Phương, vốn muốn lưu lại kỷ niệm, ai ngờ…” Cằm anh ta banh ra, rõ ràng tâm tình không tốt cho lắm, mãi lâu sau mới bảo, “Tôi tên Bác Quang, hôm nay xin cảm ơn tất cả mọi người”
Khiếu Bác Quang là người đứng đầu tập đoàn Bác thị, đã từng có mặt trên tạp chí tài chính, chỉ cần để ý thấy ai ai cũng biết anh ta.
Anh ta và người vợ Dương Thừa Quân là thanh mai trúc mã, sau khi kết hôn rất ân ái, sau đó lại sinh ra con gái Phương Phương, hai vợ chồng vì bận công việc nên giao con gái cho một bảo mẫu do người họ hàng giới thiệu chăm sóc, vô cùng tin tưởng bảo mẫu.
Mãi cho đến khi con gái mất tích, hai vợ chồng suýt nữa hỏng mất, lại không bao giờ nghi ngờ lên người bảo mẫu, rốt cuộc bảo mẫu là do họ hàng giới thiệu, cũng là người thân của người thân, nói đi nói về thì cũng có liên quan một chút.
Lúc này hình tượng Bác Quang vô cùng không ổn, rõ ràng đã lâu chưa được nghỉ ngơi, tóc tai rủ xuống, mắt thâm quầng, râu tóc lộn xộn.
Người vợ Dương Thừa Quân của anh ta càng không ổn hơn anh ta, thậm chí cảm xúc có thể mất khống chế bất cứ lúc nào, có thể trong khoảng thời gian con gái họ chết này, cả hai vợ chồng cũng chưa từng có được một ngày nào yên ổn cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...