Mê Mẩn Vì Em FULL


Đêm đó, Du Lệ chỉ lo trốn, không nhìn kỹ những bức tranh này, hiện giờ nhìn kỹ từng bức, chỉ cảm thấy nội dung những tranh này tả thực rất sinh động, mỗi bức đều như được vẽ ra từ những họa sỹ nổi tiếng, nếu như không nghĩ tới những bức tranh này phong ấn yểm ma tàn nhẫn hung ác bên trong, thì những bức tranh này tuyệt đối là tinh phẩm.

Chẳng lẽ càng là đồ vật có sinh mệnh siêu việt thì càng đặc sắc sao?
Rồi cô nhanh chóng đi tới bức tranh đêm đó kéo Marisa vào.

Nhìn chút, cô phát hiện ra thiếu mất mấy người, cô thầm đếm trong lòng, phát hiện thiếu mất ba đứa bé, mà bộ dáng người mẹ bên trong cũng chật vật mười phần, quần áo trên người còn sót lại vết tích, một tay thì không còn.

Đứa bé còn lại nằm bên cạnh người mẹ, trên mặt lộ ra thần sắc uất ức phẫn nộ, hình tượng nhìn hơi thê thảm chút.

Du Lệ không kìm được hỏi nhóm Luda cách đó không xa, “Luda, sao trong tranh này thiếu mất mấy người vậy?”
Luda cũng không ngẩng đầu lên đáp, ‘Há, là Guzman giết” Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía Guzman, cười khoan dung nhân hậu, ra vẻ cảm khái, “Guzman là một quỷ hút máu có lòng nhân từ, không chịu nổi những yểm ma đó trắng trợn bắt nạt Marisa, nên đem ba con yểm ma nhỏ bắt nạt Marisa giết chết rồi”
Du Lệ, “….

” Lời này thật thật giả giả, đến cô cũng không tin.


Du Lệ nhìn về phía Guzman, quả nhiên thấy bộ dạng anh ta như nuốt phải thứ gì buồn nôn vậy, suýt nữa thì nôn ra.

“Câm miệng, đừng nói nhảm” Guzman tức giận nói.

Luda bỏ qua đáp, “Guzman thân mến, chẳng lẽ tôi nói sai à, ba đứa nhỏ yểm ma trong tranh chẳng phải anh giết đó sao?”
Đương nhiên là anh ta giết, nhưng anh ta không phải là trong khoảng khắc ba con yểm ma đó suýt giết chết Marisa mà chỉ là trùng hợp thôi.

Guzman biết đức hạnh của cha xứ Luda này, đen cũng bị anh ta nói thành trắng, trắng thì còn bị nói trắng hơn, nói với anh ta, sẽ khiến mình thêm khó chịu, chẳng bằng dứt khoát lơ anh ta đi, quay người hướng sang bức tranh khác còn hơn.

Thấy Guzman rời đi, Luda lén nháy mắt với Du Lệ, mặt mỉm cười.

Du Lệ cảm thấy vị cha xứ này trong ngoài khác nhau, không đa nghi xác nhận quả thật không xấu, chỉ là thích trêu đùa quỷ hút máu mà thôi, lại hiểu rõ cách lợi dụng sinh vật bóng đêm làm việc cho anh ta, lần nào cũng thành công.

Người khéo đưa đẩy vậy không đánh mất lương tâm, cũng không để cho người ta quá phản cảm, nếu không Guzman cũng sẽ “im miệng không nói nhưng thân thể thành thực” giúp anh ta.


Tiếp đó Du Lệ đi tới trước bức tranh có thân sĩ cầm quyền trượng kia.

Cô đứng ngay trước nó dò xét, phát hiện ra một tay thân sĩ trong tranh vẫn đen xì, gương mặt thân sĩ ngưng kết vẫn mang vẻ thống khổ, khiến bức tranh này nhìn thoáng qua thì hình tượng tinh mỹ lại vô cùng quỷ dị, cũng phá hủy vẻ đẹp cân đối vốn có của tranh.

Du Lệ nhìn một lúc, quay đầu nói với Chử Hiệt, “Đêm đó tôi bị ném lên lầu bốn này, ngẩng đầu đã thấy bức tranh này, không ngờ nam nhân trong tranh đột nhiên rũ mắt xuống nhìn tôi, suýt dọa chết tôi rồi.

Sau đó ông ta còn thò tay từ trong tranh ra định bắt tôi….

Anh nhìn tay ông ta xem, chính là lúc đó định bắt tôi mà bị thành vậy đó”
Nghe cô nói, mặt Chử Hiệt không đổi nhìn thân sĩ trong tranh, đánh giá tỉ mỉ, trong mắt lóe sáng.

Không rõ có phải ảo giác của cô không, Du Lệ cảm thấy, theo Chử Hiệt dò xét, rõ ràng là bức tranh đứng im, nhưng nam nhân trong tranh có vẻ rất sợ hãi.

Lại nhìn kỹ lại, cũng không phát hiện ra cái gì, hẳn là ảo giác của cô rồi.

Sau đó cô cười hì hì bảo, “Ông ta muốn bắt tôi, ai ngờ ngược lại lại làm mình bị thương, sau đó cũng không dám thò tay ra nữa kìa”
Chử Hiệt cúi đầu nhìn cô chẳng có vẻ mặt lo lắng gì, đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi lại lườm bức tranh kia chút.

Yểm ma trong tranh không thể động đậy: >__.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui