Mê Mẩn Vì Em FULL


Đồ Nhĩ Tư dùng chìa khóa mở một căn phòng ở hẻm Thanh Xuyên ra, cạnh cửa có một cái biển mạ vàng khắc số nhà, mặt trên in nền vàng đóng dấu biển nhà.
Do vừa được trang trí xong, trong phòng chưa có đồ gì, trống không.
Uy Sắt dẫn theo mấy cấp dưới Ma tộc đi dạo một lượt trong phòng, rất không hài lòng, “Quá nhỏ, quá giòn”
Bức tường kia không đủ một đấm của gã là có thể đánh thủng, lại đập một trận cả phòng có thể sập.
Mặt Đồ Nhĩ Tư chẳng có biểu hiện gì bảo, “Đại nhân Uy Sắt, ở đây là thế giới con người, hơn nữa còn là thủ đô Hoa Quốc, tấc đất tấc vàng, có thể thuê được phòng ở đây đã không tồi rồi.

Còn nữa, nếu phá hỏng của công thì phải đền tiền!”
Uy Sắt ngạo mạn đáp, “Nể mặt Áo Phỉ Nick ở đây, đành miễn cường thuê vậy”
Đồ Nhĩ Tư lười phản đối lại, gã muốn thuê nhà, còn phải xem xem Chử tiên sinh có chịu cho gã thuê không nữa kìa, nếu không chịu thì tất cả đều uổng phí cả thôi.
Có Chử tiên sinh ở đây, Đồ Nhĩ Tư chẳng sợ cuồng chiến sỹ Uy Sắt tý nào, đứng thẳng lưng.
Trong phòng khách có bày một cái bàn sơn cũ, cũng có mấy cái ghế tựa, trong góc còn có một cái sofa cũ.
Chử Hiệt kéo Du Lệ ngồi lên sofa, vỗ vỗ tuyết bám trên người cô, vẫn chưa thèm để ý tới một đám ở trong phòng, Ma tộc nói nhăng cuội ở bên.
Trong thời gian đó, Du Lệ dành chút thời gian học tiếng ma với Đồ Nhĩ Tư, tối trước khi ngủ còn cùng Chử Hiệt luyện tập nói tiếng ma, tiến bộ thần tốc, đã có thể nghe hiểu được bảy tám phần, biết cái vị Ma tộc tóc đỏ Uy Sắt này tới đây thuê nhà, còn tiện tìm Chử Hiệt đánh nhau nữa.
Cách thức thuê nhà này cũng thật mới lạ quá nha.
Nể Uy Sắt có khả năng sẽ trở thành khách thuê nhà của mình, Chử Hiệt tạm thời không vặn gãy cổ gã.
Du Lệ đã biết từ lâu khách tới thuê ở hẻm Thanh Xuyên đều chủ yếu là phi nhân loại là chính, ai ngờ kẻ thứ nhất tới đây thuê nhà sẽ là Ma tộc, hơn nữa còn là Uy Sắt từng muốn bắt cóc cô, trong lòng thấy hơi trái khoáy.
“Sao bọn họ lại biết ở đây có phòng cho thuê chứ?” Du Lệ nghi ngờ hỏi.
Chử Hiệt rút di động ra, mở một diễn đàn thần bí ra, “Đồ Nhĩ Tư đăng tin thuê nhà ở trên này, có rất nhiều phi nhân loại đều có thể biết mọi thứ từ chỗ này”
Đến mức mà Uy Sắt và một đám Ma tộc sau khi tới thủ đô, cũng vì đi tìm Chử Hiệt và Du Lệ, ngầm chặn mấy Ma tộc cao cấp nấp ở thủ đô, rồi moi được tin tức từ chỗ chúng, nên trực tiếp giết thẳng tới.

Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra.
Cô biết từ chỗ Mễ Thiên Sư và Lâu Duyệt, thật ra yêu ma quỷ quái nấp ở thủ đô không ít, nhưng chỗ này là địa bàn của tổ Dị Văn, phi nhân loại đều tương tự ngủ đông cả, không dễ khiêu chiến với tổ Dị Văn, chỉ cần không bị bắt, nhóm thiên sư cũng không cần phải đào ba thước đất lên để tìm cho ra, cũng chẳng mất công mà đi tìm làm gì.
Phòng ở không lớn, đi một vòng thì Uy Sắt và nhóm Ma tộc cũng đã đi hết, lại lộn trở lại phòng khách.
Đồ Nhĩ Tư làm hết phận sự đi theo, giải thích tình hình với gã, phản bác tất cả ý gã bất mãn với mọi thứ trên tinh thần khách quan và chủ quan, phản bác theo kiểu nói có sách, mách có chứng, Uy Sắt và đám Ma tộc suýt nữa thì bị anh ta tẩy não.
Uy Sắt ngồi lên chiếc ghế mà cấp dưới chuyển cho, đối mặt với nhóm Chử Hiệt, nói thẳng, “Áo Phỉ Nick, phòng này tôi thuê”
Chử Hiệt bọc lại tay Du Lệ, nói thản nhiên, “Trước khi thuê, tôi hỏi cậu một vấn đề”
“Anh nói đi”
“Cậu nợ tôi bao nhiêu tiền vậy?” Mặt Chử tiên sinh lạnh tanh hỏi.
Đồ Nhĩ Tư trợn to mắt kinh ngạc nhìn Uy Sắt, thì ra Uy Sắt còn đang nợ tiền của Chử tiên sinh nha.
Không những Đồ Nhĩ Tư mà mấy người Ma tộc cấp dưới của Uy Sắt cũng nhìn đại nhân nhà họ, dường như rất ngạc nhiên, không ngờ đại nhân nhà họ thế mà từng nợ tiền của Ma tộc khác chứ.
Uy Sắt như ngây ra hỏi, “Tôi nợ anh bao tiền thế?”
Chử tiên sinh, “Tự trong lòng cậu không biết đếm à?”
Uy Sắt, “… Tôi không nhớ rõ lắm” Gã quay đầu lại nhìn về cấp dưới, “Della, tôi nợ Áo Phỉ Nick bao tiền nhỉ?”
Della, “Đại nhân, thuộc hạ không rõ, thuộc hạ lúc tới phục vụ bên cạnh ngài, đại nhân Áo Phỉ Nick đã lâu chưa từng xuất hiện ạ”
Trên thực tế, gã vốn chưa từng thấy qua Áo Phỉ Nick, chỉ thỉnh thoảng nghe được tên anh từ miệng của một số ít Cổ Ma và Uy Sắt nói ra, trừ lần đó ra thì vị Cổ Ma này có vóc dáng thế nào, lợi hại ra sao, đã từng trải qua chuyện kinh thiên động địa nào, hoàn toàn không có khái niệm, càng không rõ chuyện riêng giữa anh và Uy Sắt.
Uy Sắt đối với rất nhiều chuyện bên ngoài không thèm để ý, chỉ thích chiến đấu, đối mặt với chuyện lông gà vỏ tỏi thế này, toàn bộ Ma Đô đều mờ mịt.
Mãi lâu sau gã mới bảo, “Tôi nợ anh bao nhiêu tiền, anh nói đi”
Chử Hiệt, “Mười vạn cân quặng lam lân”
Một đám Ma tộc hít hà, Uy Sắt thì trợn to mắt, “Tôi thật sự nợ anh nhiều tiền vậy à?”

Quặng lam lân là loại khoáng thạch quý có giá trị ở Ma giới, dùng rất nhiều, đã từng được Ma tộc dùng như một loại tiền vậy.
Chử tiên sinh bình thản nhìn gã, ra vẻ nếu nợ mà không trả tiền thì đuổi anh đi.
Cuối cùng Uy Sắt đành phải đồng ý, nhưng gã không mang nhiều tiền đến thế, đành bảo đợi sau khi về Ma giới sẽ trả lại anh sau.
Toàn bộ quá trình Du Lệ đều duy trì trầm mặc, nhìn vẻ mặt không thể hiện gì của Chử Hiệt lừa dối ma, tự dưng phát hiện ra Chử tiên sinh quả nhiên là một con ma đầy tâm cơ láu cá, mà Uy Sắt thì vốn là một con ma đầy ngu xuẩn dĩ nhiên bị bẫy cũng không biết.
Chuyện nợ tiền phải trả tạm thời nói sau, giờ chuyển đến chuyện thuê nhà.
Chử Hiệt thong thả ung dung bảo, “Tuy hẻm Thanh Xuyên chủ yếu là cho phi nhân loại thuê, nhưng vẫn phải tuân thủ quy củ, chỉ cần mấy tiếng nếu làm được thì có thể xách đồ vào ở”
“Quy củ gì?” Uy Sắt cau mày, là một mãnh ma lúc nào cũng chỉ để ý tới chiến đấu, gã rất không kiên nhân với những thứ khuôn sáo, bất giác bảo, “Áo Phỉ Nick, anh thay đổi rồi, trước đây anh chẳng bao giờ dài dòng thế”
“Trước đây là trước đây, giờ chúng ta ở thế giới con người, nhập gia phải tùy tục, dĩ nhiên cần phải tuân thủ quy củ ở đây” Vẻ mặt Chử Hiệt nghiêm túc.
Uy Sắt nhíu mày, miễn cưỡng bị anh thuyết phục.
Chử Hiệt nhìn thoáng qua Đồ Nhĩ Tư, quản gia toàn năng Đồ Nhĩ Tư kho khụ một cái, tiến lên đọc quy chế đã định ra trước,
“Quy định đối với khách cho thuê ở hẻm Thanh Xuyên:
Một, khách thuê nhà ở hèm Thanh Xuyên không được làm tổn thương cư dân ở hẻm Thanh Xuyên, bao gồm cả khách thuê;
Hai, tất cả phi nhân loại đều phải cần thiết học tiếng con người, chọn tiếng Hoa làm thứ tiếng đầu tiên;
Ba, phi nhân loại không có hộ khẩu hoặc nhập cảnh phi pháp thì không được vào thuê ở;
Bốn, người thuê phải nộp tiền thuê đúng hạn, nếu chày bửa lập tức đuổi ra khỏi hẻm Thanh Xuyên….”
Tổng cộng có 8 điều, cả đám Ma tộc càng nghe càng thấy vô lý.
Uy Sắt hỏi, “Áo Phỉ Nick, vì sao cứ phải học tiếng con người chứ? Không có hộ khẩu hoặc nhập cảnh phi pháp là thứ gì thế?”
Chử Hiệt lãnh đạm liếc gã một cái, giọng vô cùng bình thản, “Bởi vì các anh muốn sinh hoạt ở thế giới con người thì đương nhiên là phải học một ngoại ngữ con người rồi, thế mới tiện giao tiếp, nếu không làm lộ thân phận mình, chúng tôi không gánh nổi kết quả các người làm lộ thân phận mình đâu.


Còn đến mức không có hộ khẩu, không có ai có chứng minh thân phận của quốc gia, các người chính là một đám không có hộ khẩu.

Không được luật pháp cho phép, trộm lẻn vào Hoa Quốc, chính là nhập cảnh phi pháp”
Uy Sắt hoàn toàn ngây ra, cái tóc trên đỉnh đầu chổng ngược lên.
Gã tức giận bảo, “Đây là quy củ quỷ gì thế? Chúng tôi là Ma tộc, Ma giới chẳng có cái thứ quỷ củ vớ vẩn vậy đâu”
Đồ Nhĩ Tư làm hết phận sự giải thích, “Đại nhân Uy Sắt, ở đây là thế giới con người, không phải là Ma giới, ngài không thể lấy Ma tộc mà áp đặt sinh hoạt ở đây được”
“Vậy thì cậu có thể đi được rồi” Chử Hiệt bộ dạng hờ hững.
Là người cho thuê, anh tùy hứng, khách thuê này không được, còn có khách thuê khác.

Dù không có khách thuê chăng nữa, anh vẫn có thể kiếm lời từ những căn phòng trống đó, cũng sẽ không cho ma nào không tuân theo quy củ thuê cả.
Uy Sắt vô cùng mất hứng, ngoài dự đoán chính là gã vẫn phải thỏa hiệp.
Đồ Nhĩ Tư và Du Lệ thật không hiểu, họ đều nhìn ra được, Uy Sắt cũng không phải là hiểu hết mọi chuyện của thế giới con người, nhưng vì sao cứ nhất định phải thuê nhà ở đây chứ?
“Ở đây gần Áo Phỉ Nick nha, tiện tìm anh ấy đánh nhau hơn” Uy Sắt nói thản nhiên.
Du Lệ và Đồ Nhĩ Tư, “….”
Các thuộc hạ đứng sau Uy Sắt ho khan mấy cái, định nói không phải vậy nhưng lại không dám nói thẳng với Chử Hiệt, đành cam chịu cái lý do vớ vẩn này của Uy Sắt.
Cuối cùng Chử Hiệt bảo, “Đợi các người giải quyết xong vấn đề thân phận và nhập cảnh phi pháp đã, căn phòng này có thể cho các người thuê”
Uy Sắt chỉ đành bảo được rồi nói với cấp dưới đứng sau gã, bảo cái tên Della gật đầu, tỏ vẻ đã biết sẽ mau chóng giải quyết.
Nhưng trước khi bọn họ giải quyết xong chuyện thân phận và nhập cảnh phi pháp, đám người Uy Sắt cũng không có nơi để đi, hy vọng ở tạm hẻm Thanh Xuyên, cho bọn họ có thời gian chuẩn bị.
Chử Hiệt cũng là người dễ nói chuyện, cho bọn họ ở một tháng, nếu trong một tháng không có kết quả thì đành mời họ đi.
Uy Sắt vô cùng mất hứng đáp, “Áo Phỉ Nick, anh thật vô tình quá đê! Bạn cũ gặp nhau, thế mà giữ tôi lại cũng không được.


Nếu không phải thế giới con người thay đổi quá nhanh, sao chúng tôi lại phải tới đây thuê nhà chứ?”
Sau đó oán giận trên người họ chẳng có một xu nào, không ăn không uống, chỉ một đường màn trời chiếu đất, khó khăn lắm mới tìm được chỗ này, nào ngờ lại gặp phải đãi ngộ vô tình như thế chứ.
Du Lệ và Đồ Nhĩ Tư nghe mà thấy cổ quái.
Du Lệ không kìm được hỏi, “Các anh đi một mạch từ tỉnh H đến kinh thành sao?”
Hơn tháng trước, bọn họ gặp được Uy Sắt ở tỉnh H, sau khi trở lại đế đô, còn nghĩ không rõ gã bao lâu sẽ xuất hiện, ai ngờ qua lâu thế gã mới xuất hiện.

Tốc độ này cũng quá chậm đi, lại không ngờ được trong đó còn có nội tình khác.
“Đúng thế!” Uy Sắt nói thản nhiên, “Chúng tôi không biết lái xe, cướp xe con người cũng vô dụng thôi, nhiều nơi của con người đều có thiên sư Hoa Quốc, mấy thiên sư này cũng rất phiền phức, lại không thể đi giật xe của người khác được, đành phải cuốc bộ đi qua rừng thôi…”
Nhóm Ma tộc sau Uy Sắt lộ ra vẻ mặt thảm thương không nỡ nhìn.
May trong núi có không ít thứ, khát thì uống nước suối, đói thì ăn trộm gà vịt và lương thực, miễn cưỡng không không sao, giữa đường còn bị lạc đường đi lòng vòng mất hơn nửa Hoa Quốc, rốt cuộc trải qua trăm cay nghìn đắng mới tới được đế đô.
Du Lệ và Đồ Nhĩ Tư  nghe thế cũng thấy đủ rồi.
Bàn đến cả một đám chẳng biết lái xe, không có tiền, chỉ đành dựa vào hai đùi đi bộ từ phía nam Hoa Quốc tới được đế đô mới thấy chua xót làm sao.

Thật con mẹ nó quá chua xót!
Chử Hiệt cũng hơi đồng tình với gã, “Đáng đời, ai bảo các người chưa làm xong giấy chứng minh, đã nhập cảnh phi pháp luôn, lại còn muốn bắt cóc Tiểu Lệ Chi nữa”
Chử tiên sinh thấy vẫn để bụng chuyện này, cho thuê nhà là một chuyện, còn chuyện muốn bắt cóc Tiểu Lệ Chi thì đừng có hòng.
Uy Sắt hừ hừ một tiếng, quét mắt liếc Du Lệ một cái không nói gì.
Cuối cùng Chử Hiệt cho phép bọn họ ở tạm chỗ này, còn cần đồ gia đình gì đó thì bọn họ phải tự bỏ tiền ra mua, nếu không có tiền thì đi làm thuê đi.
Đợi Chử Hiệt dẫn Du Lệ rời đi, Đồ Nhĩ Tư đưa chìa khóa cho Uy Sắt, rồi cũng chạy vội rời đi.

Della đứng ở cửa nhìn cảnh mưa to tới nắng gắt ở hẻm Thanh Xuyên, cùng với Ma tộc và con người biến mất ở tận sâu trong hẻm Thanh Xuyên, mới đóng lại cửa, lộn trở lại phòng khách, hỏi, “Đại nhân, bao lâu nữa chúng ta mới chấp hành kế hoạch ạ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui