Du Lệ và Chử Hiệt ở hẻm Thanh Xuyên chừng hơn nửa buổi chiều.
Lúc rời đi, Chử Hiệt uống một trận với các ông lão, Du Lệ thì ngập đầu vì câu nói “Nhân tuổi còn trẻ thì sinh con”, suýt nữa thì bị tẩy cả não.
Đi trong ngõ nhỏ tối tăm của hẻm Thanh Xuyên, Du Lệ xoa đầu, nói với Chử tiên sinh, “Sinh con cũng không phải chúng ta muốn là được, anh nói đúng không?”
Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, cười bảo, “Em nói đúng lắm”
Du Lệ lườm anh một cái, nói cảnh giác, “Anh cũng không phải là tâm niệm muốn sinh Tiểu Bình Quả đó chứ?”
Vẻ mặt Chử tiên sinh vô cùng thuần khiết chính trực, “Tất cả do em làm chủ”
Du Lệ, “Hừ!”
Tin anh mới lạ đó.
Từ sau khi kết hôn, rốt cuộc Du Lệ cũng biết cái con người thoạt nhìn ngay thẳng ấy thật ra cũng chẳng ngay thẳng tý nào, còn lắm mưu mô vô cùng.
Đặc biệt là loại Ma tộc trông có vẻ ngay thẳng này, lúc đêm hóa thành ma ý à, quả thật là vô cùng tự do thoải mái, ma tính xảo trá, bảo là Ma tộc ngay thẳng cũng được, vốn chẳng thể nào tin nổi.
Vì thế cô có lý do tin rằng trong lòng Chử tiên sinh cũng muốn có Tiểu Bình Quả lắm.
Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh cười, nói vô cùng hài hòa, “Chúng mình một con người, một Ma tộc, không thể nào sinh ra Tiểu Bình quả nổi, anh cũng đừng có mà mơ”
Chử tiên sinh, “Biết đâu có thể sinh được thì sao?”
“Vậy cũng chẳng phải là Tiểu Bình Quả nữa, mà là quả táo ma thôi”
Chử tiên sinh, “….”
Du Lệ thấy anh lại bắt đầu chìm trong suy tư, sau đó thì lộ ra bộ dáng “Em cao hứng là ổn”, hầm hè quay phắt đầu đi.
Ai ngờ vừa xoay, lại nhìn thấy một màn sương đen trong góc ngõ nhảy cao lên, đó là một đám sương đen không quy tắc, dưới ánh đèn mờ ảo, cứ như những du hồn vậy, nhấp nháy chợt hiện, khiến không khí vô cùng âm trầm khủng bố.
Du Lệ trầm mặc, quyết đoán ôm lấy cánh tay Chử tiên sinh, nhìn màn sương đen chằm chằm, đề phòng chúng đánh tới chỗ mình.
Chử Hiệt cúi đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống đám sương đen trong góc.
Đó là một số ít ma vật cấp thấp, chúng vẫn chưa có linh trí, chỉ đành vô thức bồi hồi ở trên thế gian, cũng không có lực công kích nào.
Nếu may mắn, sẽ có linh trí, trở thành hình thể Ma tộc cấp thấp, nếu bất hạnh, vĩnh viễn duy trì hình thái sương đen, cuối cùng biến mất vĩnh viễn tại thế gian.
Nhưng chính loại ma vật cấp thấp này cũng không khiến người ta để ý lắm, cứ lặng lẽ sinh sôi trong một góc ở thành phố, chậm rãi thay đổi hoàn cảnh của hẻm Thanh Xuyên.
Lúc hai người đi ra khỏi hẻm Thanh Xuyên, những sương đen đó cũng chỉ phiêu lãng bồi hồi ở quanh mà thôi.
Du Lệ quay đầu nhìn một cái, thấy toàn bộ hẻm Thanh Xuyên bị màn sương đen bảo phủ, ánh đèn mờ đến mức chẳng nhìn thấy, toàn bộ hẻm Thanh Xuyên cứ như bị một con quái thú thôn phệ vậy.
Cô nhanh chóng quay đầu, cùng Chử Hiệt rời đi.
Lúc về đến nhà, đã thấy Đồ Nhĩ Tư đang giúp họ thu dọn hành lý, trông cự kỳ cẩn thận và đáng tin, Du Lệ thấy mà thèm, đang nghĩ không biết có cần mời Đồ Nhĩ Tư làm quản gia không nữa.
Dù sao bên cạnh cô đã có một Ma tộc rồi, có thêm một cái nữa cũng chẳng là gì.
“Tiểu thư Du, Chử tiên sinh, hai người đã về rồi! Sức khỏe bà cô thế nào rồi ạ?” Đồ Nhĩ Tư cười hỏi, rồi đi rót nước cho họ.
“Khá tốt” Du Lệ ngồi trên sofa, uống miếng nước chanh, nói với Đồ Nhĩ Tư, “Đồ Nhĩ Tư này, lúc chúng tôi không có ở đây, anh có rảnh thì giúp chúng tôi đi thăm Bà Cô, xem bà ấy có cần giúp gì không nhé”
Mấy năm nay, vì hẻm Thanh Xuyên ma mị mọc thành từng chùm, Du Lệ cũng chẳng cách nào tìm nổi một bảo mẫu đến chăm sóc cho Bà cô, mà Bà Cô cũng không cần, chỉ đành tự mình san chút thời gian tới, những hầu hết vào mọi lúc cô đều đóng phim ở chỗ khác, đến tận mấy tháng cũng không cách nào về thăm bà lão được, nếu bà lão bên đó có gì đó, cô vốn chẳng trở tay kịp.
Cũng may trong hẻm Thanh Xuyên vẫn còn những bà lão hàng xóm khác ở, làm bạn với nhau, cô mới không cứng rắn ép Bà Cô đi cùng.
Nhưng giờ đã có Đồ Nhĩ Tư rồi, là một Ma tộc, Đồ Nhĩ Tư dĩ nhiên có thể tự do ra vào hẻm Thanh Xuyên, hơn nữa Chử Hiệt cũng mua phòng ở giao toàn quyền cho Đồ Nhĩ Tư, sau này Đồ Nhĩ Tư sẽ phải chạy tới hẻm Thanh Xuyên nhiều hơn, tiện thăm luôn bà lão mà chẳng tốn thời gian chút nào.
“Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho bà lão thật tốt” Đồ Nhĩ Tư cung kính đáp, ra vẻ như muốn nâng bà lão lên trở thành mẹ anh ta ngay lúc này vậy.
Du Lệ, “….
Cảm ơn”
**
Hôm sau, để Đồ Nhĩ Tư và tiểu Hắc Cầu trông nhà, Du Lệ dẫn theo Chử tiên sinh và trợ lý Trịnh bay đi Tây Bắc.
Vừa xuống máy bay, một trận gió lạnh thấu xương ập vào mặt, cả đám người bị đông lạnh run lật bật.
“Lạnh quá ha, hay tuyết sắp rơi nhỉ?” Nữ số 2 Triệu Mạn Mạn nói thầm một câu, may là tới lúc tra xét thời tiết ở Tây Bắc cũng đã mang theo ít quần áo rét tới rồi.
Nhiều người cũng giống Triệu Mạn Mạn đều mang dự phòng trước, nên sau khi xuống máy bay, đã khoác thêm áo rét lên, lúc này cả đoàn phim được bố trí ngồi chung một xe to, đi thẳng tới nơi cần đến.
Xe ca to cứ đi chậm rãi bò trên con đường quốc lộ uốn lượn giữa thảo nguyên mêng mông.
Ba tiếng sau, xa ca dừng tại một trấn nhỏ dưới núi tuyết, lúc cả nhóm người xuống xe, không khí lạnh lẽo tươi mát ập vào trước mặt, mọi người không ai kìm được hít sâu một hơi luồng không khí.
Du Lệ ngẩng đầu nhìn núi tuyết cách đó không xa, trên đỉnh mây mù lượn lờ, tiên khí bốn phía, cứ như có thần tiên cư ngụ ở trên đó vậy.
Từ đỉnh núi xuống giữa sườn núi là mảng tuyết trắng xóa, dưới sườn núi là thảo nguyên, toàn bộ thế giới như mở ra rộng mêng mông ngút ngàn, khiến người ta không kìm được cứ đứng lặng nhìn mãi.
Đoàn phim thuê mấy ngôi nhà dân ở, rồi cả nhân viên đoàn phim vào ở nơi tạm thời.
Họ phải quay phim ở chỗ này chừng một tháng rưỡi.
Là nữ chính, Du Lệ được phân cho một phòng riêng, ba phòng một chính hai phụ, nam chính Hướng Vinh Tu ở ngay dưới lầu, cũng là một phòng chính và hai phòng phụ, họ cũng dẫn cả trợ lý đến ở cùng, để tiện chiếu cố cho nghệ sỹ nhà mình.
Tuy trợ lý Trịnh cảm thấy đoàn làm phim bố trí rất hài hòa, nhưng lúc nhìn thấy hai vợ chồng, thì lại có một luồng cảm xúc khác lạ chỉ muốn được ở cùng với trợ lý khác thôi.
Cuối cùng trợ lý Trịnh vẫn phải đơ mặt ở, nhưng chọn căn phòng ngủ cách xa phòng chính nhất.
Du Lệ đẩy cửa sổ sát đất của phòng khách ra, có thể nhìn thấy màu trắng như tuyết của núi tuyết, phong cảnh rất được.
Lúc trợ lý Trịnh sắp xếp hành lý, nhìn phong cảnh bên ngoài, cười bảo, “Chị Du à, may là chúng ta đã tra thời tiết ở đây trước, rồi mang thêm quần áo ấm tới, nếu không chẳng mua nổi trong trấn đâu, chắc chẳng có thứ gì đẹp cả”
Sau khi sắp xếp hành lý xong, nhân viên công tác đoàn phim tới thông báo cho họ đi ăn cơm chiều.
Cơm chiều là đặc sản của vùng Tây Bắc có thịt và mì phở, thêm nữa lại làm theo phong cách riêng của vùng nên có hương vị khác hẳn.
Hai nam nữ diễn viên chính được ngồi cùng ăn cơm chung với đạo diễn, ngoài họ ra thì còn có Chử Hiệt là do đạo diễn Chung gọi riêng tới.
Gần như trong nháy mắt, tất cả mọi người trong nhà ăn đều nhìn qua, nam nữ diễn viên chính thì không tính, sao đạo diễn Chung lại gọi cả vị vệ sỹ của nữ chính đến cùng ngồi ăn cơm làm gì chứ? Chẳng nhẽ nghe đồn như thế, đạo diễn Chung thấy vệ sỹ Chử Hiệt trông đẹp trai nên muốn mời anh ta vào nghề sao?
Có thể sao?
Đương nhiên là không thể rồi!
Hướng Vinh Tu vô cùng quen tính bướng bỉnh của đạo diễn Chung, cảm thấy trong đó chắc chắn có ẩn tình khác, nghĩ tới có một lần nghe thấy đạo diễn Chung nói với Chử Hiệt, ‘Đến lúc đó làm phiền anh vậy”, càng khẳng định ẩn tình trong đó không nhỏ.
Ăn tối xong, trời cũng tối dần.
Gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, khiến người ta thấy lạnh thấu xương như ảo giác đang bước vào trời mùa đông giá rét vậy.
Lúc mới đến thì bên ngoài lại lạnh, hơn nữa trấn nhỏ ban đêm không có hoạt động giải trí gì, cả đoàn làm phim đều không muốn đi ra ngoài dạo, đồng loạt quyết định về phòng tắm nước nóng rồi chui vào chăn cho ấm.
Du Lệ vừa tắm nước nóng xong bước ra, đã nghe tiếng ồn ào dưới lầu.
Cô thăm dò nhìn xuống, thấy có mấy người gọi cửa ở bên ngoài, không rõ là đi làm gì.
Trợ lý Trịnh từ ngoài tiến vào, nói với Du Lệ, “Chị Du à, một diễn viên nhỏ của đoàn phim tự dưng thấy khó chịu, nghe bảo thở khó, đau đầu, nhịn rất lâu rồi, cuối cùng ngất đi, khiến diễn viên ở cùng cô ấy đều sợ hãi.
Bác sỹ trong trấn cũng tới đây xem, bảo cô ấy bị phản ứng ở cao nguyên, nói đạo diễn đừng có ra vẻ thấy có gì khó chịu thì phải kịp thời nói ngay cho đoàn làm phim, đừng có cố”
Nói xong, cô nàng nhìn Du Lệ khẩn trương, thấy sắc mặt cô bình thản, không thấy khó chịu chỗ nào, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Du Lệ kinh ngạc bảo, “Hóa ra là thế” Sau đó hỏi trợ lý Trịnh và Chử Hiệt, hai người có thấy khó chịu chỗ nào không?
Trợ lý Trịnh vẫn có thể bay nhảy được, vẫn còn có thể đi tìm hiểu tin tức nổi thì có gì mà khó chịu chứ.
Còn Chử tiên sinh….
Du Lệ chỉ cần nhìn một cái là biết ngay năng lực thích ứng của Ma tộc, vốn chẳng có chuyện gì cả.
Buổi tối nhiệt độ không khí rất thấp, Du Lệ tắm xong, leo lên giường nằm.
Một lúc sau, Chử tiên sinh cũng xốc chăn lên leo vào.
Du Lệ sờ tới thân thể ấm áp của Chử tiên sinh, chủ động lăn tới, như con bạch tuộc cuốn chặt lấy anh.
Hiện giờ cô thấy có chồng làm cái chăn ấm cũng hay, tự dưng cảm thấy kết hôn cũng rất được nha.
Chử Hiệt thở hơi dồn dập, ôm người ngọc vào lòng, lại là cô gái mình thích, là người vợ hợp pháp, nếu không có chút phản ứng thì không phải là đàn ông rồi.
Anh ôm lấy eo cô, bàn tay ấm nóng lần từ vạt áo ngủ của cô lần vào, nhẹ nhàng vuốt ve làn da tinh tế đó.
Du Lệ bị anh sờ thấy rất ngứa, không nhịn được định chuồn ngay, nhưng “thức ăn ngon” đã chủ động dâng tận miệng rồi, sao Chử tiên sinh có thể bỏ được, tay trên eo cô càng nhanh, khiến cô không nhúc nhích nổi,
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ôm cô thật chặt không bỏ ấy, nói đầy khách sáo, ‘Thật ra em không lạnh, có thể buông em ra được không?”
“Không được” Chử tiên sinh ăn ngay nói thẳng, “Đêm lạnh lắm, ôm nhau ngủ mới ấm”
Du Lệ cười như mếu nhìn anh, “Khỏi phải ôm, anh đã ấm lắm rồi, em muốn tìm Tuyết Dung làm cho hai cái bọc ấm là được”
Có chồng làm ấm giường thì không cần, lại phải dùng tới cái ấm nhỏ, vậy còn để mặt mũi anh ở đâu hả? Chử tiên sinh quyết không làm, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn tới.
Du Lệ bị anh hôn thở phì phò, cảm giác được ý đồ của anh, không giãy nữa, mà chỉ trầm mặc, vẻ mặt đầy nghiêm túc, “Mai còn phải đóng phim đó, nhiều nhất chỉ hai lần thôi”
Chử Hiệt, “…… Được”
Du Lệ vừa lòng ngay, vươn tay ôm chặt lấy bờ vai mướt mồ hôi của anh.
**
Vừa lòng con khỉ ý! Chẳng thấy vừa lòng chút nào!
Lúc sáng rời giường, Du Lệ lại muốn tẩn cho Chử tiên sinh một trận.
Chử Hiệt ân cần xoa vòng eo mệt nhọc một đêm cho cô, hỏi dò xem cô còn thấy khó chịu ở đâu, tất cả đều làm vì cô, ra dáng người chồng chăm chỉ chịu khó ân cần vô cùng.
Dưới ánh sáng ban ngày, vẻ mặt người đàn ông no đủ, do mặt anh quá đẹp càng tôn lên ba phần lười nhác, ba phần tuyệt đẹp, bốn phần gợi cảm, nhìn hấp dẫn người ta vô cùng.
Du Lệ kiên quyết không để sắc đẹp anh quyến rũ, tiếp tục duy trì bộ dạng tức giận.
Thấy vậy, Chử tiên sinh đành giải thích vì mình chút, “Tiểu Lệ Chi, tối qua chỉ có hai lần thôi mà, anh không có làm thêm”
Du Lệ nổi trận lôi đình, suýt nữa thì chỉ thẳng vào mặt anh mắng anh là con ma đầy mưu mô.
Đúng, quả thật chỉ có hai lần thôi, nhưng mỗi lần lại làm liên tục kéo dài bằng cả người ta làm vài lần, quả thật không phải là người mà!
Đúng vậy, anh ấy vốn không phải là người, mà là Ma tộc đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...