Vương Hiểu Thư nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô đả thả ra hai ô vuông, mọi người canh giữ ở ngục thất trên phòng thí nghiệm Lượng Tử hẳn đã bị zombie ăn luôn đầu óc. Không cần hoài nghi, kí hiệu hình người này tuyệt đối không có khả năng là "người", cho dù Z gọi bọn họ là "người", nhưng theo ý hắn, người sống cùng với xác chết có gì khác nhau đâu?
Vương Hiểu Thư xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, quay đầu nhìn thoáng qua Z, hắn đang nghiêm túc vận hành thứ gì đó, khuôn mặt tinh xảo với đường cong hoàn mỹ, cởi ra hai nút thắt gần cổ áo sơ mi, giữa chiếc cổ trắng nõn thon dài là hầu kết khiêu gợi làm người xem miệng đắng lưỡi khô.
Không biết vì sao, Vương Hiểu Thư cảm thấy hiện tại mình ngày càng... Nói thế nào đây, giống như cô ngày càng trung thành với dục vọng của bản thân rồi.die»ndٿanl«equ»yd«0n
Có lẽ, có thể là cô thật sự tiếp nhận Z ở trong sinh mệnh của mình, dường như có một số việc chính là nước chảy thành sông.die»ndٿanl«equ»ydd«on
Cô đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhìn người đàn ông nghiêm túc này, chọn thời điểm nói chuyện mà không quấy rầy đến hắn.
Z ngẩng đầu lên ngay khi cô dừng bước, con mắt hẹp dài nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vương Hiểu Thư vặn eo: "Mệt mỏi, em đi ngủ."
Z nhìn màn hình máy tính, thấy không có hai ô vuông, hình ảnh được gửi từ camera là đám zombie, cô đã giải quyết không ít người theo yêu cầu của hắn, điều này làm hắn cảm thấy thực chất mình cũng không hiểu rõ về cô.
Nhưng dù thế nào cũng được, sự việc rốt cuộc vẫn phát triển theo hướng tốt.
Hắn chậm rãi buông dụng cụ trong tay, con mắt sau kính một bên khẽ híp, bên kia gần như nhắm lại, thoạt nhìn giống như đang liếc mắt đưa tình, nhưng cảm giác này chỉ trong thoáng chốc, hắn nhanh chóng cởi mắt kính, nhìn cô nói: "Đi đi, khi tỉnh ngủ nếu em còn muốn làm thì có thể lại đến."die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư gật đầu: "Em làm theo những gì anh nói, anh cũng sẽ làm theo yêu cầu của em, đúng không?"die»nndٿanl«equ»yd«on
"Đương nhiên." Z gật đầu, sau đó lạnh nhạt nhìn cô, "Em đang hoài nghi anh sao?"
"... Đừng có kiêu ngạo."
"Kiêu ngạo?" Z khinh thường nói, "Nếu đối tượng hình dung của từ này là anh, anh có thể nói cho em, đây không phải kiêu ngạo, chỉ là khá giỏi về giả bộ không thành thục mà thôi."
Vương Hiểu Thư thở dài, mệt mỏi xoa thái dương không nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Z nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô, có phần không yên lòng, dù sao mấy chuyện cô vừa làm thật không phù hợp với cái nhìn của chính mình, cho nên hắn nghĩ một lát rồi đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm cùng cô.die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn hắn, không nói gì, trực tiếp nằm xuống giường đã được người máy dọn dẹp, không hề kinh ngạc vì sao thiết bị ở nơi này thật đầy đủ, thậm chí hắn lại làm một phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất càng sâu thì cô cũng sẽ không kinh ngạc.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Đi ngủ sớm một chút." Z nói một câu nhỏ không thể nghe thấy, mất tự nhiên nhìn về phía cô, nhưng vừa nhìn lại thấy cô đã ngủ.
... Nhìn xem đi, đây là nhân loại, luôn chạy như điên trên đường tìm chết mà chưa từng ngừng lại, ha ha.
Z xoay người muốn đi, nhưng đi vài bước lại lui về, mắt nhìn phía trước, cứng nhắc kéo chiếc chăn mỏng manh rồi đắp lên người cô, làm xong lại có vẻ không thoải mái, do dự hồi lâu, cuối cùng cúi đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt ngủ say của cô làm hắn không thể rời mắt, có lẽ cô nói đúng, không có vấn đề gì là không giải quyết được, có lẽ là bởi vì là cô, cho nên cho dù tùy hứng không nghe lời lười biếng ngu xuẩn đến mức nào hắn cũng có thể chịu được, cho dù cô làm tất cả chuyện xấu khiến hắn phẫn nộ, hắn vẫn sẽ yêu cô.
Tâm tình vốn đang không vui lại biến mất khi vừa nghĩ như vậy, quên đi, hắn cũng không thù dai.
Khi Vương Hiểu Thư tỉnh ngủ, chung quanh thật im ắng, đèn tắt, chỉ có đèn ngủ ở đầu giường, nhưng từ sau khi uống thuốc của Z cô đã không bị quáng gà nữa, hắn còn nhớ kỹ bật đèn ngủ, thật là có lòng.
Quá thông minh, người thông minh đúng là đáng yêu.
Vương Hiểu Thư xuống giường, xoa xoa bả vai, uể oải đi đến phòng thí nghiệm, cô đặt ngón tay trên cửa gõ hai lần, sau khi đẩy cửa thấy hắn vẫn còn đang làm việc hăng hái, cô khoanh tay đứng dựa vào cửa, thích thú nhìn hắn buông đồ trong tay rồi lại nhìn về phía cô, cảm giác toàn bộ thế giới chỉ có hai bọn họ dường như cũng không tồi, ít nhất cô không cần lo lắng có người cướp đi hắn.
"Em muốn đứng cạnh cửa bao lâu?" Z quay đầu đưa lưng về phía cô hỏi.
Vương Hiểu Thư bỗng dừng lại, có chút xấu hổ đứng thẳng người, haiz, vừa rồi quá luống cuống.
"Em nên tiếp tục công việc của mình." Z vẫn quay lưng về phía cô, mắt nhìn dụng cụ trước mặt, ánh sáng màu lam phát ra từ lọ chiếu vào mắt kính của hắn có vẻ quỷ dị, "Nếu bởi vì em lười biếng mà chậm trễ thời gian, vậy thì anh không ngại giảm bớt thời gian cho việc mình muốn làm."
Vương Hiểu Thư vừa ngoan ngoãn đi tới cạnh máy tính vừa hỏi hắn: "Ví dụ như?"
"Không có ví dụ, chuyện rất đáng sợ đều là tự em mơ mộng, đây không phải việc em am hiểu nhất sao?"...
Độc miệng như vậy tranh cường háo thắng như vậy thật sự làm cho người ta hiểu được lúc trước vì sao hắn muốn xử lý thể thí nghiệm khác! Nếu hắn sinh nở bình thường, cô thật hoài nghi hắn có từng có em trai em gái hay không, chẳng qua trước khi sinh ra đã bị hắn xử lý trong tử cung.
Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ ngồi vào ghế tựa, mở máy tính nhìn hình người đi tới đi lui trong ô vuông, đột nhiên hỏi: "Đám zombie này có thể tiêm vắc xin phòng bệnh hay không?"
"Xem biểu hiện của em."
"....."
Chuyện đáng tin nhất mà người đàn ông này cho chúng ta thấy chính là không nên tin hắn.die»ndٿanl«equ»yd«on
Nhưng dù vậy cô vẫn làm theo, không có cách nào, ngoại trừ hắn thì cô còn có thể tin tưởng ai?die»ndٿanl«equ»yd«on
"Đúng rồi." Vương Hiểu Thư bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình, nói với hắn, "Vừa rồi khi em tỉnh lại, đột nhiên có cảm giác sớm hay muộn anh cũng sẽ rời đi." Cô ngừng lại một chút, cũng không cần hắn đáp lại, không sao cả nói, "Nhưng cũng không sao, dù sao không có anh em cũng có thể sống rất tốt, chỉ thuận tiện đợi anh một chút mà thôi." Nói xong cô bắt đầu tiếp tục "làm việc", giống như không hề quan tâm đến phản ứng của Z.die»ndٿanl«equ»yd«on
Z cứng ngắc xoay người, nhìn lưng của cô hỏi: "Em đang cảnh cáo anh sao?"die»ndٿanl«equ»yd«on
"....." Thật sự là quá thông minh, thông minh không làm người thích a!die»ndٿanl«equ»yd«on
Khi Vương Hiểu Thư hoàn thành công việc đã là ba ngày sau, chỉ có thể nói bọn họ ăn uống vệ sinh ngủ còn muốn nhanh chóng hủy diệt thế giới quả là một việc vô cùng khốn khổ, trước đây hai mươi năm, Vương Hiểu Thư khi vẫn là lolita sẽ tuyệt đối không ngờ tới lúc trưởng thành mình sẽ xuyên không, càng không ngờ sẽ gặp được người đàn ông hoàn mỹ như Z.
Trước khi xuyên việt, cô chỉ nghĩ tìm một người đàn ông an phận thủ thường giữ khuôn phép là được, tương lai sống cùng với cha cô, nhưng hiện tại lại trải qua chuyện chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết điện ảnh và anime...
Vương Hiểu Thư làm xong việc, bên Z dường như vẫn chưa có đầu mối, đừng hỏi vì sao cô biết, nhìn vẻ khổ mà không thể nói ra của Z là cô liền hiểu.
Một thiên tài ở trong phòng thí nghiệm suốt 24 giờ, hơn nữa gần như không ăn uống, làm sao có thể không rõ ràng?
Chỉ có hai khả năng, một là thật sự không có cách, hai là... hắn giả bộ.
Vương Hiểu Thư đứng sau Z, nhìn hắn chống cằm ngẩn người, cảm thấy có chỗ không quá đúng.
Cô cảm thấy ý nghĩ có phần hỗn loạn, vì vậy vỗ vỗ bờ vai của hắn nói "Em đi nghỉ ngơi trước" rồi đi, mấy ngày nay cô luôn thấy mệt mỏi, luôn muốn đi ngủ, phần lớn thời gian đều dành cho việc ngủ, thời gian làm việc cũng không bao lâu, thật sự là kỳ quái.
Z thấy cô đi thì quay đầu lại, nơi nào còn thấy được hơi thở u buồn vừa rồi? Biểu cảm hiện tại của hắn phải là chó con nhìn theo chủ nhân đi làm.die»ndٿanll«equ»yd«on
/(ㄒoㄒ)/~~ hu hu hu hức, lại phải làm quả phụ rồi!die»ndٿanl«eequ»yd«on
↑ Chính là ánh mắt này.diie»ndٿanl«equ»yd«on
Thật là phiền não.die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư lập tức quay đầu đi trở về, đụng vào giữa hắn và cái bàn, để tránh hắn lại tiếp tục "ngẩn người" nhìn dụng cụ.
"Em muốn làm gì?" Z cảnh giác lui ghế về sau, nhưng cô lập tức kéo lại, ánh mắt hắn thẳng hàng với ngực cô, tầm mắt chăm chú nhìn nơi đó không rời đi được, điều này làm cho không khí hắn cố gắng xây dựng biến mất.
die»ndٿanl«equ»웃yd«on
"Em có rất nhiều việc muốn làm." Vương Hiểu Thư nắm cằm của Z để hắn quay đầu lại "Anh cho em bao nhiêu thời gian?"
Z rũ mắt nhìn cô lách giữa hai chân hắn, giọng nói khàn khàn: "Một phút đồng hồ."
Vương Hiểu Thư không nói hai lời kéo caravat của hắn lên, hắn bị kéo không thể không ngẩng đầu nhìn cô, cô cười tủm tỉm nói: "Một phút đồng hồ? Anh đúng là khinh thường chính mình, lúc trước là cố kị thân thể của anh, hiện tại xem ra anh cũng không có chuyện gì, tâm tình cũng không sai, vậy chúng ta làm chút chính sự đi."
"Cho nên?" Z giương mắt nhìn cô.
Vương Hiểu Thư đảo mắt, bỗng nhiên lui về sau, hai tay chống trên bàn, nhếch miệng: "Không có cho nên, em bỗng thay đổi chủ ý rồi."
"!"
"Chúc anh ngẩn người vui vẻ." Vương Hiểu Thư đá lông nheo, xoay người rời đi.
Z ngồi trên ghế một hồi, cuối cùng nhịn không được đứng lên đuổi theo: "Đứng lại."
Vương Hiểu Thư đưa lưng về phía hắn, dừng chân lại hỏi: "Gì chứ?" Cô hỏi xong liền thấy tiếng bước chân ngày càng gần, vì thế lập tức nói, "Anh đừng di chuyển!" Cô xoay người, nhìn người đàn ông cao lớn vừa dừng bước, cười vô cùng tà ác, "Xoay người sang chỗ khác."
Z muốn hỏi cô làm sao vậy, nhưng cô lại nói trước: "Làm theo là được rồi, dù sao không phải là chuyện xấu."
Đã không phải chuyện xấu, vậy như cô yêu cầu, xoay người cũng không sao cả.
Z nghe theo xoay qua, áo dài trắng khẽ bay, vóc người cao cao đứng ở đây, Vương Hiểu Thư đi qua cái bàn phía trước, nói: "Đứng ở trước bàn đi?"
Đã làm một, vậy thì làm hai cũng không có gì, vì thế Z tiến lên vài bước, đứng ở trước bàn.
Vương Hiểu Thư chậm rãi cởi áo khoác, tiếng kéo khóa bên sườn váy, cởi áo, đặt quần áo lên bàn truyền vào trong tai Z, Z thở mạnh, theo bản năng muốn quay đầu, lại bị cô ngăn cản.
"Đừng xoay qua." Cô nhỏ giọng, "Anh có thể nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, nhưng không được xoay qua, nếu không em sẽ đi ngủ."
"!" X2
Vương Hiểu Thư vừa lòng nhìn Z cứng ngắc đứng ở đây, cởi nội y, mặc váy vào, chân không đi tới cạnh hắn, tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng hắn có thể cảm nhận được cô từ từ tới gần.
Cô ôm eo Z từ đằng sau, tay hắn đặt trên tay cô, bộ ngực mềm mại của cô kề sát vào phần lưng rắn chắc của hắn, Z gục đầu xuống, mắt khép hờ, bên miệng là nụ cười yếu ớt với ý vị sâu xa: "Sau đó thì sao? Em muốn như thế nào?"
Vương Hiểu Thư từ từ nhắm hai mắt, quay mặt dán vào lưng Z, ngửi mùi hương nam tính trên người hắn, ngón tay thon dài chậm rãi rời xuống, cởi khóa thắt lưng, từ từ kéo ra ngoài, lại chậm rãi kéo xuống khóa quần, đưa tay vói vào bên trong nội y, nhẹ nhàng nắm giữ nơi đó, dịu dàng hỏi: "Cảm nhận được sao?"
"... Ừm."
Vương Hiểu Thư mở mắt ra, nhìn khuôn mặt hắn, hắn từ từ nhắm hai mắt, nét mặt thật trầm lặng, thở dốc trầm trọng, dường như muốn phóng thích gì đó, tay gắt gao nắm cổ tay cô, ý đồ trút hết tình cảm nào đó, có thể thấy được hắn đang đắm chìm trong không khí mà cô xây dựng.
Cô bỗng rụt tay về, khàn giọng nói: "Hiện tại đến lượt anh đứng phía sau rồi."
Z cúi đầu nhìn cô, cô tiến vào trong lòng hắn, ngực của hắn dán vào phần lưng trắng nõn mịn màng, hắn ôm lấy hông cô, vén váy lên, nhẹ nhàng lướt qua bụng cô, để nơi đang rục rịch vào con đường ẩm ướt ấm áp, cô ngưỡng cổ, vẻ mặt như đau đớn lại như thoải mái, răng khẽ cắn vào cánh môi hồng phấn, quả thực làm cho người ta khó có thể đè nén xúc động.
"Biết em làm sai cái gì không?" Z xoay người dán vào lỗ tai cô, môi cắn vành tai cô, thấp giọng hỏi.①Diễn②Dàn③Lê④Quý⑤Đôn⑥
Vương Hiểu Thư cau mày, hừ nhẹ một tiếng lắc đầu, thân mình đung đưa theo động tác của hắn, tiếng da thịt va chạm làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.
"Làm sai cái gì em rất rõ ràng, đừng giả ngu." Trong đôi mắt hẹp dài là vẻ bỡn cợt, "Nếu em còn không biết, anh sẽ cho em biết rõ một chút." ♥DiễnDànLêQuýĐôn♥
"Ô..." Vương Hiểu Thư cúi đầu cắn răng kêu một tiếng, rầu rĩ nói, "Anh nói cái gì, hoàn toàn không nghe thấy..."
Mục đích mà cô trả lời như vậy rất đơn giản, bởi vì hiện tại cô cần, mà hắn cũng cần cô.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...