Vấn đề về Giải An Quân, lúc đó Z không xử lý, nguyên nhân chủ yếu thực ra không phải là vì tính cách hắn có vấn đề, hắn không phải người tự đại ngạo mạn đến mức cho rằng trên thế giới này thật sự không có người nào có thể đánh bại mình, tuy rằng đó là sự thật.
Hắn không đi cùng, thứ nhất là vì không thể làm gì trước mặt Tiêu Trà, thứ hai là vì bệnh độc biến dị có khả năng liên quan tới viên đạn. Viên đạn hắn mới chế tạo là chích ngừa cho bệnh độc kiểu mới trong cơ thể Y Ninh, chúng nó ở cùng nhau phát sinh phản ứng sẽ khiến Y Ninh sống không bằng chết, nhưng nếu đặt cùng H+, cũng không biết sẽ thành dạng gì.
Hắn không quan tâm nhiều như vậy, thời gian không đủ, hơn nữa hắn cũng không để ý chết sống của những người khác, chỉ cần có thể trừ bỏ Y Ninh, có thêm vài người đệm lưng cũng không sao, dù gì từ trước tới nay hắn vẫn luôn hời hợt với loại chuyện này.
Nếu lần này hắn lại dùng viên đạn lần trước thì sẽ xảy ra vấn đề, vậy thì sẽ có nguy hiểm, hắn không thể vì đám người không liên quan đến mình mà đặt bản thân vào nguy hiểm, một Vương Hiểu Thư đã là cực hạn của hắn, tuyệt đối không thể tăng thêm.
Giải An Quân thật sự không để Z thất vọng, hắn giúp Tiêu Trà giải quyết vấn đề về zombie, sử dụng vũ khí vi sinh vật phóng ra từ bình phun được nghiên cứu ở Ly Tử, lực sát thương rõ rệt, nhưng di chứng, ha ha, Tiêu Trà hỏi, Giải An Quân lại không nói một chữ.
Tuy rằng Giải An Quân không làm rõ không có di chứng gì, nhưng Tiêu Trà vẫn cho phép hắn sử dụng loại vũ khí này, dù sao nguy nan phía trước làm hắn không thể do dự nhiều, dùng xong ít nhất có thể tranh thủ chút thời gian, không cần phải xử lý triệt để ngay lập tức.
Khi đoàn người hoàn thành nhiệm vụ đi về Nguyên Tử, Z và Vương Hiểu Thư khoan thai đi tới, khi đó Giải An Quân đang muốn tìm cơ hội nói ra lời mình đã chuẩn bị tốt, nhưng Z tới rất kịp thời, vừa không tham dự chiến đấu, cũng ngăn trở lời hắn định nói.
Vương Hiểu Thư đứng bên cạnh Z, ánh mắt Giải An Quân như có như không đặt trên người cô, suy tư một phen rồi rời cửa đột phá đến phía cô.
Z không nói gì lại gây cho đám người Giải An Quân cảm giác áp bách cường đại, hắn mỉm cười đi về cùng bọn họ, trong nụ cười có đao.
Có một số người dù nói gì cũng sẽ biến thành âm mưu quỷ kế trong mắt người khác, đây xem như là kĩ năng hạng nhất.
Giải An Quân hơi nôn nóng, hắn nhận được tín hiệu báo nguy từ Y Ninh liền đi không ngừng nghỉ tới đây, sơ sót đã là sai lầm thứ nhất, nếu để sai lầm này tiếp tục kéo dài, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn phải lập tức nghĩ cách loại bỏ Z, nếu không sẽ quá chậm.
Đêm đó, Z đưa cho Vương Hiểu Thư một chén nước, thuận tay cho cô hai viên thuốc, cô còn chưa hỏi, hắn liền trả lời trước: "Uống vào thì em có thể mang thai rồi."
Bây giờ Vương Hiểu Thư ôm 12 vạn phần tín nhiệm với Z, tất nhiên sẽ không hoài nghi lời hắn nói, uống thuốc với tâm tình vô cùng tốt.
Cô càng tín nhiệm vô điều kiện như vậy, tâm tình Z lại càng kém, chờ cô uống thuốc xong thì đi ra ngoài, hôm nay hắn không mặc đồ phòng hộ, chỉ mặc quần tây màu đen và áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng hắn lại thắt caravat cẩn thận, có phần không thể tưởng tượng, giống như hắn muốn cử hành nghi thức thật thần thánh nào đó.
Vương Hiểu Thư cảm thấy hắn hơi là lạ, nhưng sự tồn tại của hắn chính là việc quái lạ đầu tiên, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, đi theo hắn tới đại sảnh tổ chức yến hội của Nguyên Tử, đây là vì Tiêu Trà đột nhiên truyền tin tức tới, nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
"Anh nói xem người Nguyên Tử lại định làm gì?" Vương Hiểu Thư có phần chán ghét hỏi, "Nếu không chúng ta rời khỏi đây đi, không cần xen vào việc này nữa, chúng ta đi thôi, đi ngay lập tức."
Z bỗng dừng bước, đôi mắt đen không hề chớp nhìn cô: "Em chắc chắn?" Nếu cô chắc chắn, như vậy sẽ tiết kiệm màn giết chóc hoa lệ sắp xảy ra.
Làm sao hắn có thể tới Hồng Môn Yến [1]? Trừ khi bữa tiệc này là vật trong bàn tay của hắn.
[1] Ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.
Tất nhiên Giải An Quân có mưu mô gì đó, nhưng hắn không phải ngồi không, lúc trước hắn có thể lấy lực lượng một người để phá hủy toàn bộ phòng thí nghiệm, mai táng nhiều người như vậy trong biển lửa, vậy thì hiện tại hắn cũng có thể làm lại.
Huống chi, cho dù lúc này chỉ là lực lượng của chính hắn, cũng không có nghĩa là khi đó hắn vẫn chỉ có một "người".
Vương Hiểu Thư suy nghĩ tường tận một lát, gật gật đầu: "Chúng ta đi thôi, tôi cảm thấy hơi rắc rối, nhưng ngày mai rồi đi sau, hôm nay đã quá muộn, phụ cận Nguyên Tử vốn không an toàn."
"Nếu muốn đi thì đi bây giờ, bằng không cũng đừng nói đi nữa." Z bác bỏ đề nghị của cô.
Vương Hiểu Thư sững sờ nhìn hắn, không hé răng, Z cho rằng cô hối hận, nhấc chân về phía đại sảnh yến hội, cúi đầu đùa nghịch máy tính cầm tay, một ít số liệu phức tạp hiện lên, Vương Hiểu Thư nhìn mà không hiểu.
Con đường nào cũng có kết thúc, có một số việc cũng cần phải đối mặt, Z và Vương Hiểu Thư đi không bao lâu liền tới nơi, đại sảnh yến hội của Nguyên Tử vô cùng lớn, giống như rạp chiếu phim bình thường, có chỗ ngồi đặt san sát, có vũ đài lớn, màn sân khấu đỏ thẫm, đằng sau không biết che giấu cái gì, nhưng làm cho người ta có cảm giác không tốt.
"Tôi..." Trực giác mẫn cảm của Vương Hiểu Thư lại tới, cô giữ chặt ống tay áo của Z, nhìn mấy người của Nguyên Tử và Giải An Quân ở trên vũ đài, lui về phía sau một bước, "Chúng ta rời đi."
Z để cô lôi kéo, nhưng cửa lớn đại sảnh yến hội bỗng đóng lại, binh lính cao lớn cầm súng đứng thành hàng, vây lấy cửa lớn mà không hề có một chỗ sơ hở.
Điều này hiển nhiên là Giải An Quân an bày, vũ khí của binh lính thật đặc biệt, tất nhiên là xuất phẩm của Ly Tử, chỉ biết hắn sẽ không tay không mà đến.
Z khinh thường nhếch miệng, liếc mắt một cái đã nhớ kỹ nhân số đứng ở cửa.
Mười người, thật sự quá coi thường hắn, một đối mười? A.
"Trương tiến sĩ, Vương tiểu thư." Giọng nói của Tiêu Tùng từ xa truyền tới, "Hai vị đã đến đây, cũng đừng vội vã đi, tới đây ôn chuyện được chứ?" Hắn dừng lại một chút, ý vị sâu xa nói, "Miyazaki tiên sinh, tôi nhớ rằng anh có rất nhiều lời muốn nói với Trương tiến sĩ?"
Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn về phía trước, Yusuke Miyazaki đứng trong đám người cũng không dễ thấy, nhưng cô lại tìm thấy hắn rất dễ dàng, bởi vì chỉ có hắn là không cầm vũ khí.
Yusuke Miyazaki mâu thuẫn hơi nhếch môi, hắn phẫn nộ lại ẩn nhẫn nhìn Z, cuối cùng không nói lấy một chữ.
Tiêu Tùng khinh miệt lườm hắn, quân phục làm nổi bật lên thân hình cao ngất, hắn tiến lên hai bước, ủng quân nhân phát ra tiếng vang thanh thúy: "Trương tiến sĩ? A, tôi hẳn nên đổi xưng hô khác cho ngài, ví dụ như... Mr. Z?"
Dự cảm xấu của Vương Hiểu Thư đã được kiểm chứng, tuy rằng cô cảm thấy kinh ngạc, lại giống như đã đoán được cuối cùng sẽ có một ngày bị phát hiện, thở dài không biết là vì giải thoát hay vì chết lặng.
"Đừng phủ nhận vô nghĩa." Tiêu Tùng kiêu ngạo nói, "Khoanh tay chịu trói đi."
Z nhàn nhạt nhìn binh lính vây quanh, không hề có động tác, Tiêu Tùng thấy vậy thì càng đắc ý: "Chỉ cần anh phối hợp, nghe lời, tôi sẽ không để anh chết ngay lập tức, nếu không nghe lời, kết quả của anh và Vương tiểu thư chỉ có một."
Tiêu Trà không đồng ý nói: "Vương tiểu thư chưa biết thân phận thật của hắn."
"Không biết?" Tiêu Tùng nhíu mày, "Em cho rằng cô ta không biết sao? Đồ đàn bà ở cùng Z, tất nhiên cũng không phải thứ tốt." Hắn cười lạnh bĩu môi, "Tiện nhân."
Hai chữ "tiện nhân" giống như chạm vào chốt mở làm khí thế của Z thay đổi trong nháy mắt, những người xung quanh hắn dừng bước, kinh ngạc nhìn nhau, vô ý thức lui về phía sau, tất cả súng ống đều rơi xuống đất.
Khóe miệng Z hơi nhếch lên, chậm rãi rút tay ra khỏi túi áo dài trắng, nâng lên, triển lãm cái lọ nho nhỏ. Nắp lọ mở ra, có mùi hương đặc biệt phát ra, binh lính xung quanh ngửi thấy mùi này đều mất đi sức lực, ý thức mơ hồ đứng im không nhúc nhích.
"Sao lại thế này!?" Tiêu Tùng nhanh sóng rút súng chĩa về phía Z, "Đứng im không được nhúc nhích!"
"Mệnh lệnh có kết quả, phụ thuộc vào người đề xuất, nếu từ trong miệng anh nói ra." Z nguy hiểm nhíu mày, "Chỉ biết khiến anh chết nhanh hơn."
"Cho dù chính anh không sợ chết, vẫn nên lo lắng Vương tiểu thư ở bên cạnh đi." Tiêu Trà chỉ ra chỗ đau của Z, hắn nhẹ giọng nói, "Nếu tôi không đoán sai, tất cả hành vi của anh đều gạt Vương tiểu thư, ví dụ như zombie dị biến là vì anh, Nhã Nhã bị thương cũng là vì anh, Y tiểu thư bị thương cũng vì anh."
Vương Hiểu Thư sửng sốt, kinh ngạc nhìn Z, Z đứng ở chỗ này không nhúc nhích, không phản bác cũng không thừa nhận.
Tiêu Trà giống như cảm thấy vạch trần Z còn chưua đủ, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ rằng anh hứa hẹn gì đó với Vương tiểu thư, cô ấy mới đi theo anh, nhưng có vẻ như anh không thực hiện? Hành vi của anh chính là tiếp tục sự nghiệp tàn nhẫn của mình, tuy anh giúp Phân Tử chế ra thuốc giải độc, nhưng tai nạn này chính là anh tạo thành, hơn nữa ước nguyện ban đầu của anh chỉ sợ cho tới bây giờ cũng không phải thiện ý."
Giải An Quân tiến lên một bước, xa xa nhìn Z: "Tiêu tiểu thư đã tỉnh lại, kế hoạch của anh đã bại lộ, không cần ngụy biện nữa."
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn mọi việc, Z giống như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước, nhưng lần này hắn nắm cổ tay cô, chẳng những không e ngại súng phía trước, còn quay đầu lại nói với Vương Hiểu Thư: "Không cần đoán, những lời bọn họ nói đều là thật, từ đầu tới cuối tôi đều không muốn thay đổi bản thân, tôi lừa em, thế giới dơ bẩn này nên bị hủy diệt."
Hắn lại nhìn phía trước, con ngươi đen giấu dưới tóc mái lòe lòe sáng lên, khóe miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị, giọng điệu lành lạnh âm trầm, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi: "Đêm nay, để tôi đưa mọi người cùng đi gặp thượng đế." Hắn nói xong vỗ tay phát ra tiếng, màn sân khấu đột nhiên hạ xuống, từng song sắt ngăn cản hàng trăm zombie đầy máu dần dần mọc lên.
Vương Hiểu Thư ngẩn người nhìn một màn trước mắt, trong đầu chỉ còn bốn chữ —— zombie ra khỏi lồng hấp.
Bọn họ là dao thớt, người trên đài là cá thịt.
Z quay đầu, mỉm cười nhìn Vương Hiểu Thư, dịu dàng nói: "Tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn bảo vệ một mình em, làm kỵ sĩ của em mà thôi, em nguyện ý cùng khai sáng thế giới mới của chúng ta sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...