Z giống như không nghe thấy lời của cô, mở cửa nhìn bầu trời bên ngoài, nói một câu: "Trời đầy mây rồi."
Vương Hiểu Thư nhảy xuống giường, chạy đến nhìn trời cùng hắn: "Sắp đổ mưa." Cô còn chưa nói xong, từng giọt mưa lớn như hạt đậu bỗng rơi xuống, Z nhìn cô một cái với vẻ "Em thật sự là quạ đen", Vương Hiểu Thư xoa xoa mặt, học bộ dáng của hắn nói sang chuyện khác, "Lại nói tiếp, quen biết anh lâu như vậy, tôi còn không biết anh thích cái gì, đừng có nói là anh thích nghiên cứu."
Vương Hiểu Thư chủ động tìm hiểu hắn, điều này khiến Z vô cùng vui vẻ, hắn hiền hòa nói: "Tôi thích trời đầy mây." Hắn nhìn về phía bầu trời, "Lần đầu tiên gặp em chính là trời đầy mây, tôi thích tiếng nước mưa đánh vào lá cây và cảm giác nước mưa đánh vào người, tôi còn thích mùi của sách vở mới đóng và cả tiếng tay gõ vào máy móc và bàn phím." Hắn nói đến đây, cúi đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư đang ngẩng đầu nghiêm túc nghe, ánh mắt cô nhìn hắn thật chuyên chú, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước rải đầy sao, hắn bổ sung một câu trong lòng, còn có em.
Những gì Vương Hiểu Thư nói hắn đều nhớ kĩ, nghĩ sau này sẽ có tác dụng, mà vào lúc này, hắn đột nhiên hỏi cô: "Vì sao em không để cha đến đón mình về? Lượng Tử không có Âu Dương và Y Ninh, hẳn là nơi em nên đi nhất hiện tại."
Vương Hiểu Thư há mồm, do dự hồi lâu mới nói: "Không sao cả, dù sao sớm muộn gì thì tôi cũng trở về."
"Thật ra hiện tại em có thể trở về, em có biết dù em đi thật sự, tôi cũng sẽ không thật sự trả thù em." Z rời mắt nhìn màn mưa, xa xa trông thấy Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã cầm ô đi về phía này, nhíu mày lại.
Vương Hiểu Thư không chú ý tới một màn này, suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ được một câu ngắn để trả lời hắn: "Không sao cả, hiện tại anh rất quan trọng."
Z kinh ngạc nhìn về phía cô, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp mà bình thường sẽ không biểu lộ, trong lòng có loại cảm xúc rằng hắn làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy vì cô đều đáng giá.
Lúc này tâm tình của Vương Hiểu Thư cũng không bình tĩnh, tim của cô đập rất nhanh, lặng lẽ nhìn trời cầu nguyện hãy tha thứ vì cô không kìm chế được...
Khi Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã đi tới, thấy Z và Vương Hiểu Thư đang thâm tình nhìn nhau.
Tiêu Trà biết Z và Vương Hiểu Thư là tình lữ, phòng của bọn họ là hắn an bài, hắn thấy bọn họ "Giúp nhau lúc hoạn nạn" như thế, có phần tò mò trên người cô gái này có thứ gì khiến người đàn ông chán ghét tất cả mọi thứ thích.
"Vương tiểu thư, giáo sư tiên sinh, chào hai vị." Tiêu Trà giơ ô che màu đen, che toàn bộ cho Tiêu Nhã Nhã bên cạnh, bả vai của mình lại bị nước mưa xối ước đẫm, quân phục ướt đầm đìa.
Vương Hiểu Thư gật đầu với hắn, Z không chịu để ý hắn, Tiêu Trà cũng không để bụng, tiếp tục nói: "Là thế này, buổi chiều chúng tôi muốn ra ngoài khảo sát một chuyến, tôi hi vọng giáo sư tiên sinh..."
"Gọi tôi tiến sĩ." Z bỗng đánh gãy yêu cầu của hắn.
Tuy rằng Tiêu Trà không rõ vì sao hắn bỗng yêu cầu như vậy, nhưng vẫn sửa lại xưng hô: "Được, tiến sĩ, nhưng có phải kêu cả họ ngài thì mới lễ phép hơn không? Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, nếu có chỗ thất lễ, xin hãy bỏ qua."
Tiêu Trà cố tình nói lời khách sáo với Z, hắn muốn hiểu biết người được xem như thần thoại trong miệng Yusuke Miyazaki hơn. Hắn không dám tiếp cận với Z, làm Z biết được bí mật của Nguyên Tử, hắn chỉ cần làm khảo sát và điều tra, người trước vừa bắt đầu, người sau đã thất bại.
Hắn không tra được tin tức gì về Z, điều này ở trong tận thế vừa hợp lý lại vừa kỳ quái.
"Tôi sao?" Tiêu Trà vừa lộ ra đuôi hồ ly thì Z đã nhìn ra, hắn nói như gió xuân ấm áp, "Tôi họ Trương, gọi tôi là Trương tiến sĩ, Dr. Trương."
Tiêu Trà nhíu mày, gật đầu: "Trương tiến sĩ."
Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn phía trước, trong lòng muốn đáp lại lời nói vừa rồi của Z, hoàn toàn không muốn phản bác ý tưởng của hắn, cũng không muốn mình có thể làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn vì hắn, điểm mấu chốt đâu?
"Trương tiến sĩ, anh có thể đi cùng chúng tôi không?" Tiêu Nhã Nhã bỗng chen miệng nói.
Z nhìn Tiêu Nhã Nhã một cái, không để ý cô, Tiêu Nhã Nhã vô cùng xấu hổ, Tiêu Trà giải vây nói: "Nếu Trương tiến sĩ đồng ý đi khảo sát cùng chúng tôi, Nguyên Tử nhất định sẽ rất cảm kích Trương tiến sĩ, Miyazaki tiên sinh đã nói, Trương tiến sĩ rất có kinh nghiệm đối phó zombie." Năng lực mạnh đến mức làm hắn không nhịn được mà nghĩ đến tên đầu sỏ sáng lập tận thế.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trà không khỏi nhìn Z vài lần, cảm giác trong lòng càng thêm kì dị.
Z mẫn cảm nhận thấy được, còn chưa mở miệng, Vương Hiểu Thư liền trả lời thay hắn: "Anh ấy không đi." Cô tiến lên trước một bước, "Tôi đi."
Tiêu Trà kinh ngạc nhìn cô gái mảnh khảnh với mái tóc ngắn ngang vai, vóc người của cô không thấp, nhưng bởi vì Z bên cạnh rất cao nên cô trông có vẻ lùn đi, ánh mắt cô nhìn hắn thật kiên định và bướng bỉnh, giống như không cho phép bất cứ ai cự tuyệt.
Một tay Z kéo Vương Hiểu Thư về: "Hiện tại em cần nghỉ ngơi." Hắn nói lời chỉ có cô và hắn mới có thể nghe hiểu, Vương Hiểu Thư tất nhiên hiểu rõ hắn nói dị năng kia còn cần làm dịu.
Vương Hiểu Thư có phần không cam lòng, nhưng Z lại biểu lộ sự lo lắng rất rõ ràng, Tiêu Nhã Nhã và Tiêu Trà nhìn xem cũng cảm thấy hâm mộ.
Tình cảm trong tận thế đều thật trân quý, nhất là cảm tình chân chính.
"Chuyện em cảm thấy nguy hiểm tôi sẽ không làm, nơi em cảm thấy nguy hiểm tôi sẽ không đi, yên tâm." Hắn quay đầu nói với Tiêu Trà: "Đi thôi." Nói xong liền nhấc chân đi vào màn mưa, hoàn toàn không cần che ô.
Tiêu Trà vội vàng đưa ô cho hắn, lại bị hắn ngăn cản, hắn không nhìn Tiêu Trà, nói thẳng: "Đưa cho em gái của anh đi, anh dắt theo cô ấy, vậy thì chứng tỏ nơi cần đi rất an toàn."
Tiêu Trà kinh ngạc vì sự mẫn tuệ của Z, nhanh chóng rời ô về phía Tiêu Nhã Nhã, lau đi nước mưa rơi trên đầu cô, mang theo Z cùng đi khảo sát.
Vương Hiểu Thư nhìn bóng lưng của Z và huynh muội Tiêu Trà, tuy rằng rất muốn đi cùng hắn, nhưng cô cũng biết nếu cô đi thì càng thêm phiền, tuy sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng... Vẫn nên nghe theo hắn đi.
Thực ra cô rất muốn trở thành một người ưu tú, có thể tự lập trong tận thế, không cần phải dựa vào người khác.
Z cho cô khả năng này, cô không muốn đánh mất, lời nói của hắn cô nguyện ý nghe theo, như vậy ít nhất về sau sẽ không gây phiền toái cho hắn, hơn nữa ngộ nhỡ cô và hắn tách ra, cô cũng không đến mức bó tay bó chân.
Mặc dù có lúc cô thật trì độn, nhưng cô cũng không ngốc, heo không suy nghĩ, ăn ngủ đều không cần phải nghĩ, mỗi ngày đều vui vẻ là vì cuối cùng bọn nó sẽ bị giết rồi ăn thịt.
Tuy Vương Hiểu Thư không hi vọng xa vời rằng mình có thể biến thành nữ vương trong một đêm, nhưng ít ra cô cũng không muốn biến thành heo.
Nếu Z biết chí hướng vĩ đại lúc này của cô, nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng.
Có lẽ hắn sẽ dán một cái bùa "Ai dám đả kích chí hướng của cô gái này, lão tử sẽ giết chết các ngươi" lên trán cô để khích lệ.
Tiêu Trà và Z một đường đi tới, vòng qua khu dân cư thì bắt đầu ngồi xe thay đi bộ, điều này cũng làm hắn có cơ hội và thời gian để nói chuyện.
Tiêu Trà quyết định lấy đề tài đơn giản mà thân thiết để làm lời dạo đầu, cho nên hắn hỏi: "Trương tiến sĩ và Vương Tiểu Thư thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, quả là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Z không để ý hắn, thật giống như không nghe thấy.
Tiêu Trà cũng không cảm thấy xấu hổ, dưới ánh mắt ghét bỏ của Tiêu Nhã Nhã, bám riết không tha nói tiếp: "Trời mưa to thật, không biết có ảnh hưởng tới khảo sát hôm nay hay không."
Tiếp tục không nhìn.
"Không biết Trương tiến sĩ có thích động vật nhỏ hay không? Tôi nuôi một con chó nhỏ, nó thật may mắn còn sống qua cơn ác mộng kia, nếu Trương tiến sĩ thích động vật nhỏ, có thời gian có thể đến chỗ tôi nhìn xem."
Không nhìn X2.
"Trương tiến sĩ có từng nuôi động vật chưa?" Tiêu Trà ôn hòa cười hỏi, nụ cười như tẩm gió xuân giống như chưa từng bị Z cự tuyệt.
Z bị đề tài này gợi lên chút hứng thú, trả lời vấn đề của hắn, nhưng vẫn không nhìn hắn: "Tôi nuôi rồi."
"A?" Tiêu Trà và Tiêu Nhã Nhã đều hơi kinh ngạc, hắn nhìn lướt qua tài xế, nhẹ giọng hỏi, "Không biết Trương tiến sĩ từng nuôi con gì?"
Hai mắt Z cong cong, nhưng tóc mái che khuất mắt hắn, trừ chính hắn thì không có ai biết: "Tôi từng nuôi một con mèo cái, nó vô cùng phóng đãng, cho dù được tôi nâng niu trong lòng bàn tay nhưng vẫn thường xuyên quyến rũ con mèo đực khác, hơn nữa nó vô cùng nhỏ yếu, đống mèo chó xung quanh đều có thể ăn hiếp nó, tôi rất sợ nó sẽ chết mất, mỗi ngày đều đi theo nó, thời khắc đều có dự cảm nên nhặt xác cho nó."
"Nhưng mà..." Z đổi đề tài, "Luôn có một vài thứ ngay từ đầu sẽ không quen, chỉ khi nào quen rồi, anh sẽ không muốn mất đi cảm giác này. " Ví dụ như một người nào đấy.
Tiêu Trà nghe vậy, nở nụ cười, nheo mắt nhìn Z, hảo cảm với Z tăng gấp bội.
Người đàn ông thật lòng thích một cô gái, có lẽ không xấu đến mức nào, người đàn ông như vậy tin tưởng vào tình yêu, hơn nữa có được phẩm chất này.
Tiêu Trà ôn hòa cười nói: "Trương tiến sĩ, tuy rằng nói như vậy có hơi quá mức, nhưng khen một cô gái thì phải khen trước mặt, nếu không sẽ không ai có thể nói giúp cho anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...