Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn


Lục thị nhìn Ôn Diệp nói: “Muội mới vào cửa, để quen thuộc với tất cả sự vụ ở Tây viện cũng cần không ít thời gian, e là tạm thời chưa thể chăm sóc cho Tuyên Ca nhi, vậy thì chờ một đoạn thời gian nữa, chờ mẫu tử hai người quen thuộc hơn chút lại để thằng bé chuyển về Tây viện.


Ôn Diệp tất nhiên không có ý kiến gì, ngoan hiền đáp: “Vâng.


Không dự đoán được Ôn Diệp sẽ dứt khoát như vậy, Lục thị khựng lại trong giây lát, tiếp tục nói: “Sau này, trừ ngày lễ ra, chỉ cần mồng một mười lăm hàng tháng theo Tử Đàn đến chính viện dùng bữa là được.


Ôn Diệp ngước mắt, hỏi: “Tử Đàn là! ”
Lời hỏi được một nửa, nàng đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt xoay chuyển, đối diện với ánh mắt thanh lãnh của người nam nhân, tạm ngừng giây lát, nhỏ giọng nói: “Tự của lang quân?”
Từ Quốc công, Lục thị: “…”
Từ Nguyệt Gia: “…”
Sau khi ý thức được mình lỡ lời, Ôn Diệp phô bày ra mười phần kỹ thuật diễn xuất, giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận.


Khuôn mặt của Ôn Diệp có ưu thế trời sinh, một khi nàng lộ ra vẻ mặt này thì sẽ có vẻ cực kỳ vô tội.

Đối diện với khuôn mặt mềm mại mượt mà đó, Lục thị thật sự không thể nặng lời được.

Ngày đầu tiên sau tân hôn, dường như việc không biết tên tự của lang quân cũng không có gì to tát lắm.

Nếu không có một màn đêm qua, có lẽ Từ Nguyệt Gia cũng sẽ bị lừa như trưởng huynh và trưởng tẩu.

Hắn nghiêng mắt nhìn về phía Ôn Diệp, nhất thời không nói gì.

Gần đây Từ Quốc công bận đi doanh trại Tây Giao luyện binh, Từ Nguyệt Gia cũng có công vụ cần xử lý, cho nên hai người không nán lại chính viện quá lâu, người nào người nấy tự đi bận việc của mình.

Ôn Diệp bị Lục thị giữ lại nói chuyện một lúc.

Lục thị cũng không giữ nàng lại quá lâu, đại khái là bàn giao một ít chuyện ở Tây viện, chỉ sau thời gian một chung trà đã để nàng trở về.


Chẳng qua chỉ một mình nàng trở về viện, Từ Ngọc Tuyên vẫn ở lại chính viện.

Chờ người đi rồi, Lục thị mới ôm Từ Ngọc Tuyên vào lòng, dịu dàng hỏi: “Tuyên Nhi, người vừa nãy là mẫu thân của con, con có biết không?”
“Mẫu thân?” Chuyện mà tiểu hài tử hai tuổi có thể nhớ được không nhiều, cái đầu tròn tròn của Từ Ngọc Tuyên hơi nghiêng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoang mang.

Lục thị thấy vậy không khỏi thở dài, lúc nãy nàng đã ám thị với Ôn thị mấy lần, để nàng ấy chơi đùa với Tuyên Ca nhi, kết quả Ôn thị vẫn cứ ngây ngốc, cho nên đến lúc này Tuyên Ca nhi vẫn chưa thể quen thuộc với nàng ấy.

Xem ra ban ngày vẫn nên để Kỷ ma ma ôm Tuyên Ca nhi đến Tây viện ngây ngốc một hồi.

Từ Cảnh Dung kéo nhị đệ Từ Cảnh Lâm từ bên ngoài chạy vào phòng, đi đến trước mặt Lục thị nói: “Nương, đừng đưa Tuyên đệ đến Tây viện, nữ nhân đó vừa nhìn đã biết sẽ không đối xử tốt với Tuyên đệ, nếu nương không muốn nuôi tiếp, vậy thì để Tuyên đệ đến Đông viện ở với con và nhị đệ!”
Dù sao Đông viện cũng lớn, nuôi thêm mấy Tuyên đệ nữa cũng không thành vấn đề.

Từ Cảnh Lâm ở bên cạnh cũng ngơ ngác gật đầu theo, cậu nhóc đối với một số chuyện vẫn chưa hiểu biết, chỉ là Từ Cảnh Dung đã nói với cậu bé, nếu không gật đầu thì đệ đệ sẽ bị đưa đi.

Từ Cảnh Lâm không muốn đệ đệ bị đưa đi, liền theo đại ca Từ Cảnh Dung chạy bình bịch tới đây để can ngăn.

Lục thị giơ tay cốc nhẹ vào trán đại nhi tử, khiển trách: “Con nói bậy gì trước mặt đệ đệ đấy, nhị thẩm của con là mẫu thân của Tuyên Ca nhi!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận