Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn


Ôn Ngọc Uyển thì không cần phải nói, lần này ngoài bản thân, nàng ấy còn dẫn theo cặp song bào thai về nhà ngoại, còn hai đứa khác vì quá nhỏ nên để lại trong nhà cho nhóm ma ma tâm phúc trông nom.
Năm đó phu gia mà Thẩm thị chọn cho Ôn Lan là ấu tử của công Bộ Thị Lang Vương gia.

Vương gia có năm nhi tử, không một ai là thứ xuất, thiên phú đọc sách của ấu tử không bằng mấy vị huynh trưởng, nhưng được cái được cả nhà sủng ái, người cũng kiên định, cuộc sống sau này sẽ không quá kém.
Tính tình của Ôn Lan giống với Quế di nương, nhát gan, nếu gả vào nhà phức tạp thì nàng sẽ không quản lý nổi.

Chỉ có trong nhà nhân khẩu đơn giản, không khí tốt mới thích hợp với nàng ấy.
Thời gian đã chứng minh phu gia mà Thẩm thị chọn cho Ôn Lan rất không tệ.

Sau khi xuất giá, phu quân săn sóc, chị em dâu hòa thuận, nàng ấy là dâu út, bên trên có bốn vị tẩu tử chống đỡ, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được.
Xuất giá đã năm năm, sinh một trai một gái, phu quân chỉ nâng một thông phòng trong lúc nàng ấy mang thai.


Đối với Ôn Lan mà nói, cuộc sống hôn nhân thế này đã là cực kỳ hạnh phúc.
Vì vậy Quế di nương vẫn thường khuyên bảo Ôn Lan phải hiếu thuận với đích mẫu Thẩm thị, nếu gặp phải người khắt khe với con vợ lẽ, sao nàng ấy có thể có được cuộc sống tốt đẹp như thế này.
Quan hệ giữa Ôn Diệp với Ôn Lan khá tốt, thấy nàng ấy sống tốt, nàng cũng vui thay.
So với hồi còn làm cô nương, Ôn Lan đã nở nang hơn chút, nhưng lá gan thì vẫn nhỏ như vậy, lúc nói chuyện vẫn không dám lớn tiếng.
Sau khi gặp Quế di nương, Ôn Lan đến bên cạnh Ôn Diệp, khẽ nói một câu: “Tứ muội, chúc mừng muội.”
Tất nhiên là chúc mừng vì nàng sắp được gả vào Quốc công phủ.
Đối với lời chúc phúc thật lòng thật dạ, Ôn Diệp vẫn luôn thản nhiên tiếp nhận, nàng nói: “Cảm ơn.”
“Hừ!” Bỗng có một giọng nữ chói tai xen vào giữa hai người: “Chẳng qua chỉ là gả qua đó làm kế mẫu, có gì hay mà chúc mừng!”
Ôn Diệp lười biếng dời ánh mắt, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, đẹp thì đẹp đấy, chỉ là ngẩng đầu ưỡn ngực như một con gà chọi vậy.
Đối phương căm tức trừng nàng: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Ôn Diệp khẽ nhướng mày, đã sáu năm rồi, sao vẫn...!não ngắn như vậy chứ.
Ôn Diệp lười so đo với Ôn Tuệ, thuận miệng nói: “Là không giống tỷ, Ôn Tuệ tỷ là lợi hại nhất.”
Sau khi Ôn Tuệ gả đi, sáu năm liền sinh được ba nhi tử, lòng tin khá mạnh mẽ.

Hơn nữa, phu gia tôn trọng nàng ta, phu quân lại biết tiến tới, rời kinh đã mấy năm nhưng vẫn không thu liễm được tính tình đó của nàng ta, ngược lại còn ngông hơn hồi chưa xuất giá.
Dưới cơn tức giận, nói năng cũng không thèm suy nghĩ: “Năm đó nếu như không phải vì ngươi, ta đã sớm...”
Ôn Diệp kịp thời ngắt lời nàng ta: “Năm đó nếu không nhờ có ta, bây giờ chỉ sợ tỷ đã sớm xuống âm tào địa phủ rồi.”
Nói xong, liếc hai tên tiểu tử đứng bên cạnh nàng ta và một đứa khác nằm trong lòng ma ma đứng đằng sau, dài giọng nói: “Có lẽ nỗ lực chút còn có thể lừa một mỹ nam quỷ kết minh hôn, sinh thêm mấy đứa quỷ nhỏ cũng không chừng.”
Ôn Lan từ nhỏ đã sợ quỷ lập tức run lên.
Trong lòng thì nghĩ, cái miệng của tứ muội vẫn lợi hại như vậy.
Ôn Tuệ từ nhỏ đã nói không lại Ôn Diệp: “...”
Đã thế đại nhi tử đứng ở bên người còn ngẩng đầu hỏi nàng ta: “Mẫu thân, tiểu quỷ mà Tứ di nói là con sao?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận