Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Editor: Charlotte

Trữ Huyễn vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ, nhìn hết cuộc đối thoại giữa Trữ Hằng cùng Tiểu Mạt. Hắn nhìn cách Tô Tiểu Mạt chủ động tiến lên ôm chặt lấy Trữ Hằng. Một màn như vậy diễn ra ngay trước mắt hắn.

Lúc ấy, Trữ Huyễn chỉ hận không thể xông lên phía trước, đem bọn họ kéo ra. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống. Trong lòng thầm khẳng định rằng, Tô Tiểu Mạt em ấy rõ ràng là cố ý. Vậy anh cũng sẽ tiếp tục giả bộ như không thèm quan tâm. Dù sao trái tim này đã đem dâng hết cho em thì sẽ không bao giờ thu hồi lại. Trừ phi anh chết.

"Cậu thật sự muốn tiếp tục sao?" Trữ Hạo từ lúc nào xuất hiện phía sau Trữ Huyễn, lạnh giọng hỏi.

"Anh thừa hiểu tính cách của em." Trữ Huyễn không quay đầu lại, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm hướng Tô Tiểu Mạt đang quay vào.

"Nhưng có lẽ cô ấy không thuộc về một mình cậu đâu nhỉ?" Trữ Hạo cũng nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, hỏi tiếp.

"Vậy em sẽ càng phải kiên trì." Trữ Huyễn khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt, nhìn Tô Tiểu Mạt:

"Cho dù vết thương có chồng chất đầy mình, em cũng không tiếc."

"Trữ Huyễn, anh chưa bao giờ có thể ngờ cậu lại ngu đến vậy."

Trữ Hạo không nghĩ tới Trữ Huyễn sẽ vì Tô Tiểu Mạt làm được những chuyện như vậy. Hắn hoàn toàn bị bất ngờ, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Tô Tiểu Mạt một cái rồi xoay người rời đi.

Chử Huyễn không nói chuyện nữa, nhìn Tô Tiểu Mạt đi vào cổ bảo. Khôi phục lại bộ dáng đào hoa tà mị nói.

"Em có phải thật muốn khiến tôi thương tâm."

"Thương tâm?"

Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mặt ủy khuất, chẳng lẽ lúc nãy hắn thấy mình cùng Trữ Hằng ôm nhau sao? Nghĩ đến đây, cô quyết định sẽ mượn cớ này làm cho Trữ Huyễn chết tâm:

"Tôi vì cái gì muốn làm anh thương tâm?"

"Em nói đi?"

Trữ Huyễn nhìn về phía Tô Tiểu Mạt. Chân dài tiến lên một bước, lấy tay kéo nàng vào trong lồng ngực, ôm thật chặt.

"Tô Tiểu Mạt, nếu em muốn cùng nam nhân khác thân thiết, ngàn vạn đừng cho tôi nhìn thấy. Nếu không, tôi sẽ ghen ghét, sẽ điên cuồng, sẽ muốn đem người kia phanh thây, sau đó..."

"Sau đó rồi sao?"


Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn thấy hai mắt đột nhiên biến lạnh. Trong lòng khẽ run lên. Chẳng lẽ hắn đang cố che dấu một bộ mặt khác sao?

"Sau đó, tôi sẽ biến em mà trở thành người phụ nữ của mình."

Chử Huyễn cúi đầu, hôn hướng nàng thon dài trắng nõn cổ.

Tô Tiểu Mạt thân hình run lên. Không ngờ mình là lại bị Chử Huyễn giam cầm trong lồng ngực hắn. Cả người không thể nhúc nhích, đành mặc cho những nụ hôn kia liên tiếp kéo dài từ má, xuống cổ và xương quai xanh.

"Trữ Huyễn, anh...... Anh đừng như vậy."

Tô Tiểu Mạt cảm giác được hơi thở nguy hiểm liền minh bạch. Nơi này với năm người, ai cũng có mặt u ám riêng và tốt nhất cô không nên trêu chọc.

"Đừng như thế nào?"

Trữ Huyễn ngước mắt, nhìn về phía gương mặt của người trong lòng.

Gò má ửng ửng hồng, cánh môi xinh hơi hé mở, ánh mắt vì thế cũng long lanh hơn. Cả người Tô Tiểu Mạt hiện lên qua con mắt của hắn vừa đáng yêu mềm mại, vừa quyến rũ khiến người ta chỉ muốn yêu thương. Cánh tay vẫn ghì chặt, hắn đem cả mình cả Tô Tiểu Mạt nằm dài trên ghế sô pha.

"Trữ Huyễn, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ tức giận đó."

Tô Tiểu Mạt trừng lớn hai mắt nhìn Trữ Huyễn. Nhưng hắn vẫn mặc kệ. Đôi môi kia đã hôn xuống, tạo thành những vết dài. Dừng lại ở xương quai xanh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đem khoá áo kéo xuống, khẽ cắn lên chiếc áo lót ren, đôi môi hôn lên bầu ngực trắng muốt, no đủ.

Tô Tiểu Mạt duỗi tay ngăn Trữ Huyễn lại. Nhưng khi vừa nhấc tay lên, hắn nắm chặt tay cô ghì mạnh xuống sô pha. Cả người Tiểu Mạt bị khoá không cử động được.

"Anh làm như vậy, là muốn cho tôi hận anh sao?"

"Nếu em không yêu tôi, hận tôi thì cũng không tồi."

Bỏ qua những lời nói tức giận của người trong lòng, hắn tiếp tục tàn phá trên bầu ngực của Tô Tiểu Mạt. Hắn nhẹ dùng hàm răng cắn kéo dây áo ngực xuống, đôi môi bắt đầu gặm gặm bầu ngực tròn.

Tô Tiểu Mạt hít một hơi, toàn thân trên dưới ngập tràn cảm giác sợ hãi. Cô cảm thấy mình như con mồi yếu ớt đang nằm đợi người ta xâu xé. Yếu ớt, nhục nhã, đau đớn. Trữ Huyễn đừng khiến tôi phải hận anh.

"Trữ Huyễn, tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Nếu anh tiếp tục thì hãy hiểu rõ hậu quả. Đừng để cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."

Tô Tiểu Mạt hạ giọng, âm thanh lúc này vừa trầm thấp, vừa nghẹn ngào như thể đang giữ không cho bản thân được yếu đuối.

Trữ Huyễn nghe Tô Tiểu Mạt nói, bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu, nhìn Tiểu Mạt đang bị đè dưới thân mình. Nhìn cảnh xuân trước mắt lập tức sửng sốt. Buông tay cô ra, đem quần áo trên người chỉnh trang cho thật tốt rồi hắn mới dám đem Tiểu Mạt ghì chặt vào lòng.


"Tiểu Mạt Mạt, thực xin lỗi, anh... anh không cố ý."

"Cút ngay!"

Tô Tiểu Mạt nằm dài trên sô pha, lạnh lùng mà nhìn Chử Huyễn, thanh âm không có một tia ấm áp.

"Tiểu mạt, em vì cái gì luôn cự tuyệt anh? Vì cái gì? Em biết trong lòng anh có bao nhiêu đau đớn không? Tất cả là vì em, vì em đấy."

Trữ Huyễn vẫn ôm Tiểu Mạt thật chặt. Hắn bỏ qua lời nói lạnh lùng khi nãy, hắn không muốn buông tay.

"Tôi nói rồi, chúng ta là không có khả năng."

Tô Tiểu Mạt thở dài. Duỗi tay, đem cả người Trữ Huyễn đẩy Trữ Huyễn, nói.

"Vì cái gì không có khả năng?"

Chử Huyễn bị Tô Tiểu Mạt đẩy ra, hắn quỳ gối sô pha một bên, nhìn nàng.

"Trữ Huyễn anh mau tỉnh lại đi. Anh thích tôi đó chỉ là một giây phút ngẫu hứng. Chờ cảm giác mới mẻ này qua đi, anh nhất định sẽ lại thấy tôi trở về thành một người con gái bình thường mà thôi."

Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn. Cô biết chuyện tình cảm mà hắn dành cho mình là hoàn toàn sai trái. Vận mệnh, trách nhiệm của cô khi đến cổ bảo này đều đã được định đoạt sẵn. Vậy chỉ cần xuất hiện những tình cảm dư thừa sẽ khiến cho cả đôi bên đều bất lợi, cảm thấy khó xử sau này. Nên cô đã quyết tâm rồi, Trữ Huyễn anh dù có làm gì đi chăng nữa thì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đâu.

"Tô Tiểu Mạt, anh không biết mình phải khẳng định với em bao nhiêu lần thì em mới hiểu nữa. Trữ Huyễn anh đã quyết tâm, đã nói ra thì đó là sự thật. Anh luôn minh bạch rõ bản thân làm gì, muốn gì, thích ai. Dù biết có thể cả hai sẽ không có kết cục gì nhưng anh vẫn muốn kiên trì."

Trữ Huyễn đứng dậy, nhìn Tô Tiểu Mạt, đem Tô Tiểu Mạt bế lên mà trịnh trọng tuyên bố.

"Em mệt mỏi rồi, để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi."

Tô Tiểu Mạt cảm giác được cảm giác vô lực cùng mỏi mệt. Trữ Huyễn anh vì điều gì mà lại kiên trì với tôi như vậy. Một màn kịch nhỏ như vậy đã kích thích hắn tới lung lạc ý trí... nếu sau này cô rời đi hay có gì đó với người khác thì còn thế nào nữa. Liệu hắn có giết cô luôn không?

Bỗng trong phút chốc, Tô Tiểu Mạt liền cảm thấy việc bị người khác thích không có chút thoải mái nào. Chưa kể con người này đối với cô chắc hẳn không dừng ở chữ "thích". Tình cảm không rõ ràng nhưng lại mạnh mẽ, ràng buộc như chấp niệm khiến cả hai thật khó xử.

Trữ Huyễn ôm thật chặt Tô Tiểu Mạt, đi thẳng lên tầng 3. Nhẹ nhàng mở cửa phòng, đặt cô nằm trên giường, trước khi đi cũng không quên chỉnh trang lại chăn gối, cẩn thận nhắc nhở người trên giường.

"Em mau ngủ một giấc đi, anh xuống nấu cơm tối. Khi nào có cơm anh sẽ gọi em xuống, nhé."


"Được."

Trữ Huyễn đứng ở cửa nhìn Tô Tiểu Mạt chậm rãi nhắm hai mắt. Khoé miệng gợi lên một nụ vui vẻ tươi cười, xoay người, rời đi phòng.

Tô Tiểu Mạt thấy người kia vừa khỏi đi phòng, trong nháy mắt, đôi mắt mở to, nhìn lên trần nhà.

"Bên trong cổ bảo này, không chỉ có năm tên đàn ông vô cùng khó chơi, thậm chí còn cả lời nguyền ba tháng đang đợi chờ... Xem ra mình thật sự rơi vào thế khó rồi."

Nhưng những lời nói của Trữ Huyễn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.

Người đàn ông này, chắc hẳn hắn vẫn muốn liều mạng dây dưa. Đã vậy cô sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ đối xử với hắn như bình thường. Làm vậy vừa tạo cho bản thân một khoảng trống đủ để tự tung tự tại, chưa kể còn thuận lợi cho việc tìm kiếm thông tin. Ha ha ha thật hoàn hảo mà.

Nhưng lời nguyền ba tháng của cổ bảo này là cái gì? Tại sao mọi người lại cấm cô không được phép bén mảng lên gác mái. Đã vậy cô càng muốn xem thử, tối hôm nay cô sẽ tìm cách lẻn vào phòng của một trong số họ.

Ở trong cổ bảo một thời gian dài như vậy vẫn không thấy măm người có động tĩnh gì. Muốn tìm hiểu cách họ ăn cắp thông tin mật hoàn toàn không có manh mối. Bản thân cô cũng đang không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong phòng ăn:

Bầu không khí diễn ra bữa tối tương đối thanh bình, năm vị đại gia vô cùng ăn ý thưởng thức phần ăn của chính mình. Ngay cả những người kén ăn nhất cũng không phàn nàn, thay vào đó thật nhanh dùng xong bữa rồi từng người từng người quay trở về phòng.

Tô Tiểu Mạt cũng không phải ngoại lệ, những khi vừa dừng xong bữa tối liền bị Trữ Huyễn kéo trở lại. Tô Tiểu Mạt cũng không thấy ngạc nhiên hay tỏ ra bất mãn, mặc kệ cho Trữ Huyễn muốn làm gì thì làm.

Thái độ rửng rưng của cô khiến Trữ Huyễn kinh hỉ, sau đó chỉ cười nhẹ. Môi hôn nhẹ lên trán nàng sau đó đóng cửa rời đi.

Trong mật thất, năm nam nhân không hẹn mà cùng xuất hiện. Mỗi người môt việc, không ai nói chuyện với ai, hay yêu cầu được hỗ trợ. Hoàn toàn là không khí tập trung cao độ.

Xem ra đã đến lúc rồi, Tô Tiểu Mạt tự nhủ, khóa trái cửa phòng, đem sô pha chặn trước cửa, thay bộ quần áo đen rồi phóng ra cửa sổ. Tay bám trên lan can, nhẹ nhàng tụt dần xuống lầu hai.

Tô Tiểu Mạt tinh ý nhận ra hiện tại mình đã rơi xuống phòng của Trữ Dã. Vừa bám được tay trên lan can, nhìn vào trong phòng chợt có một điểm sáng bất thường nhắm thẳng vào mình. Ngước lên đó là bóng màu đen đang tập trung lại phía bên này.

Tô Tiểu Mạt vội vàng xoay người, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía, nhưng cũng không phát hiện có điểm nào bất thường. Bình tĩnh suy tư vài giây, ngay lập tức cô vội vàng xoay người trở về phòng của mình. Vội vàng đem bộ quần áo đen trên người cởi ra thay lại bộ đồ ngủ màu hồng phấn. Kéo sô pha lại phía góc tường rồi hét lớn.

"A, có quỷ!"

Tiếng gào thét chói tai vang rộng khắp cổ bảo, âm thanh bất thường xuất hiện làm nam vị huynh đệ đang tập trung cao độ kia cũng phải giật mình bừng tỉnh. Ngay lập tức đình chỉ công tác, mọi người cùng bước chân về phía lầu 3 xem xét có chuyện gì đang xảy ra.

Tô Tiểu Mạt đạp tung cửa phòng, chạy thẳng xuống cầu thang.

Trữ Huyễn vốn định là người đầu tiên đuổi kịp Tô Tiểu Mạt nhưng không ngờ tới có người còn tới sớm hăn hắn.

Trữ Huyễn ánh mắt híp lại, lại nhớ đến những lời anh hai dặn hắn buổi chiều có chút không nói lên lời. Nhưng dù có là người đến sau nhưng Trữ Huyễn cũng không giảm tốc độ, nhanh chóng chạy về hướng Tiểu Mạt.


Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, bóng đen kia chắc chắn không phải nam anh em nhà Trữ. Nhưng theo quan sát của nàng, hắn chắc chắn là người, hơi nữa còn là người vô cùng quen thuộc với cổ bảo hơn nữa thân thủ cũng rất lợi hãi.

Thật may bởi nếu cô còn đánh liều bước vào phòng anh cả Trữ Dã chắc chắn sẽ bị bóng đen kia mai phục. Như vậy không phải bao công sức cô xây dựng lòng tin của mấy người này sẽ đổ sông đổ bể sao? Không thể để "củi ba năm thiêu một giờ" được. Sau này khi hành động bất cứ điều gì e là sẽ phải cẩn thận hơn.

Lại nhớ về bóng đen khi nãy, cô không nhịn được mà rùng mình, vậy nên có lẽ muốn sống lâu hơn trong này việc đầu tiên cô phải làm là tìm ra bóng đen kia là ai? Tại sao hắn lại ẩn núp trong cổ bảo?

Dù trong đầu vẫn suy nghĩ nhưng ngoài mặt cô vẫn phải to ra bản thân là một Tô Tiểu Mạt điêu ngoa tuỳ hứng. Dẫm dép lê cùng váy ngủ hồng phấn la hét ing ỏi cả cổ bảo. Gương mặt xinh đẹp nay lại hoảng sợ cực độ, chạy thẳng về phía trước vô định.

Đột nhiên, cô đâm sầm vào một cái ôm rắn chắc. Cả người bị choáng, không ngờ bản thân lại được một vòng tay hữu lực ôm lấy, ngơ ngác đờ ra. Vừa ngẩng đầu liền gặp ngay một ánh mắt lạnh lùng, Tiểu Mạt liền trợn to hai mắt, uỷ khuất nói.

"Trữ Hạo, trong phòng tôi có ma."

"Cô ngay cả người chết còn không sợ vậy mà bây giờ lại nói sợ ma?" Trữ Hạo buông Tô Tiểu Mạt ra, không mặn không nhạt mà nói.

"Tôi cũng không biết sao những thật ra tôi là vô cùng sợ ma." Tô Tiểu Mạt đôi tay vòng lấy chính mình bả vai, run rẩy nói.

"Ma quỷ thì có cái gì đáng sợ, trong lòng có quỷ thì sẽ càng cảm thấy đáng sợ."

Trữ Hạo cúi đầu, nhìn Tô Tiểu Mạt chỉ ăn mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, mái tóc dài xoã tung bung trong gió. Nhìn thấy có vẻ người trước mắt đã bị doạ làm sợ muốn chết. Cứ như vậy chạy ra khỏi phòng... hắn thở dài một hơi, bàn tay duỗi ra, nắm chặt lấy tay Tiểu Mạt đưa nàng quay về phòng.

Trữ Huyễn cũng vừa đuổi kịp tới, hắn thấy Tiểu Mạt bộ dáng mong manh, tay còn bị anh hai nắm thật chặt liền từ tay Trữ Hạo đoạt lại. Hắn đem Tiểu Mạt ôm ghì vào lòng.

"Không phải phiền toái tới anh hai, em sẽ đưa Tiểu Mạt Mạt về phòng."

"Tiểu Mạt Mạt, sao cô lại chật vật như thế này?"

Trữ Hằng vừa đuổi tới, nhìn Tô Tiểu Mạt dáng vẻ này, hoàn toàn là bị kinh hách quá độ, nhịn không được hỏi. Trữ Dã bước đi ưu nhã mà đã đi tới, phía sau cùng là Trữ Tích.

"Cô trông thấy con quỷ  như thế nào?"

"Mấy anh nhìn cái bộ dạng này của cô ta xem, chắc chắn con quỷ kia lớn lên còn xinh đẹp hơn cô ta." Trữ Tích châm chọc mỉa mai mà nói.

"Trữ Tích, anh có phải nói sai rồi không? Tôi như thế này mà anh dám so sánh với ma quỷ? Anh đã gặp qua nó chưa? Nó có xinh đẹp như tôi không?"

Tô Tiểu Mạt nghe Chử Tích nói vậy liền quên cả sợ hãi, cao giọng mắng.

"Trữ Tích, cô ấy sao có thể so sánh với quỷ? Với bộ dạng hiện tại mà đi gặp quỷ chắc chắn sẽ doạ chúng chết hết." Trữ Hằng nói chen vào.

"Trữ Hằng, cái đồ tiểu tử thối, anh muốn tự tìm đường chết sao?"

————— Ngoài Lề —————

Xem ra mọi người đều rất đồng lòng chia chương ra làm 2 phần vậy từ nay nếu chương nào quá dài tớ sẽ chia ra nhé! Do các chương chương phân bố không đều, còn nếu dưới 5000 chữ thì sẽ vẫn là 1 chương nhé. Cảm ơn mọi người vì đã cho tớ gợi ý. ("▽`


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui