Editor: Gaasu Noo
Dịch Diệp Khanh ngồi chồm hổm trên sân thượng nhìn theo hướng Y Tiêu biến mất hôm ấy. Người kia như mây mù bay tới, lại như như gió thoảng bay đi. Đại tiểu thư còn tưởng cô kia sẽ lại xuất hiện, nhưng từ đó về sau người ta không thèm ra mặt nữa. Dịch Diệp Khanh muốn đi ra ngoài lắm, gần đây cảm giác của cô ngày càng tệ, thậm chí còn định tự sát nữa kìa. Đương nhiên không phải thật sự tìm cái chết, cô chỉ muốn thông qua cách này để kích thích Đường tiên sinh thôi, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ đó, lỡ như trò tự sát này chơi chết thiệt thì biết tính sao, cô chưa có muốn chết đâu!
Dịch Diệp Khanh cầm cục đá trên đất vẽ bùa bát quái. Thứ nhất, cô muốn nguyền rủa ông cậu Đường Lễ Đức của mình, nếu không tại ông ta thì cô sẽ không bị nhốt ở chỗ phân gà bao vây này. Thứ hai, cô muốn nguyền rủa người phụ nữ thấy chết không cứu kia. Cô xin thề, nếu gặp lại cái đứa họ Y đó, cô nhất định sẽ tàn nhẫn hành hạ cô ta một trận.
"Đâm chết cô, đâm chết cô nè! Đồ đàn bà chết bầm. Họ Y kia, đừng để tôi gặp lại, nếu không..."
"Nếu không cái gì?" Đột nhiên xuất hiện âm thanh làm Đại tiểu thư giật bắn người, ngã mông trên đất. Liếc mắt nhìn cái bóng quỷ mị kia, Dịch Diệp Khanh cả kinh, nghẹn ngào gào lên, nhưng thấy sai sai liền vội vã che miệng, sau đó chạy thục mạng ra cầu thang sân thượng dòm dòm ngó ngó, không thấy mấy gã áo đen mới thoáng an tâm, nhẹ giọng nói, "Cô tới đây chi vậy?"
"Hổng phải cô muốn gặp tôi sao? Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn thì không ai có thể ngăn được." Y Tiêu cười cười, ngồi xổm bên người Đại tiểu thư, "Cô chưa nói cho tôi biết 'nếu không...' thì thế nào đấy?"
Thấy cô gái bí ẩn này, lòng Dịch Diệp Khanh tràn đầy kích động, làm gì dám nói ra nửa câu hung ác còn lại, lúc này mới lôi kéo cánh tay của người kia, "Cô muốn sao mới chịu giúp tôi? Tôi van xin cô mang tôi ra ngoài được không?"
"Sao cô lại vội vã muốn ra ngoài? Tôi thấy ông Đường đâu có hại cô đâu, còn cho cô ăn ngon mặc đẹp, còn muốn gì nữa? Cô có về cũng vậy thôi mà!"
Nghe Y Tiêu nói vậy, trong lòng Dịch Diệp Khanh bỗng dưng bay lên một luồng ác khí, cả giận nói, "Chúng ta ngày xưa không thù, hôm nay không oán. Cô không phân tốt xấu đã bắt tôi đến đây. Cô nghĩ ông ấy không giết tôi chính là ân huệ sao? Cô có biết tại sao tôi lại muốn về nhà không? Bởi vì trong nhà còn có một người đang đợi tôi. Cô hiểu mùi vị yêu nhau mà không thể gặp nhau sao? Đúng rồi, người máu lạnh, vô tình như cô thì làm sao mà hiểu. Cô cút đi, tôi không muốn gặp cô nữa! Tôi sẽ dùng cách của mình để ra ngoài!"
"Dùng cách của cô?" Y Tiêu nhìn bộ mặt tức giận của Dịch Diệp Khanh mà giựt giựt khóe môi, trong mắt tràn đầy vẻ xem thường.
"Không cần cô lo!" Miệng nói câu tức giận ấu trĩ, người đã từng bước đi tới biên giới của sân thượng, "Tôi không tin tôi nhảy gãy chân, ông ta lại thấy chết mà không cứu!" Lầu này có tổng cộng hai tầng, nhảy từ đây xuống không dập mông thì cùng lắm bị gãy xương đùi thôi, may mắn thì cũng không đến nỗi trầy da. Dịch Diệp Khanh đánh cược với bản thân vậy thôi, tuy người phụ nữ trước mặt hơi kỳ quái nhưng cũng không phải kẻ gian ác. Lần trước còn bảo là có bạn cũ nhờ vả mới đến thăm mình, thấy mình bình an nên đã có giao phó rồi, tại sao hết lần này đến lần khác lại xuất hiện trước mặt mình? Cô ta tuyệt đối cũng không đơn giản tới đây chơi đùa với mình đâu. Vậy nên "thấy chết không cứu" kì thực là nói cho người phụ nữ trước mặt nghe.
"Cô làm vậy chỉ tổ thêm phiền phức thôi!" Nghe được sự vô lực bất đắc dĩ trong lời của Y Tiêu, Dịch Diệp Khanh thầm mừng đã tìm được lối thoát. Cô ngừng bước chân, quật cường nhìn người phụ nữ mình chỉ gặp có hai lần. Hai người này hệt như hai con sư tử cứng đầu, không ai nhường ai, cuối cùng Y Tiêu thở dài nói rằng, "Cô đi đi!"
"Tôi đi như nào? Ngay cả cửa tôi cũng không ra được!" Dịch Diệp Khanh thò người ra nhìn dáo dác quanh sân, nhưng không thấy bảo vệ ngoài đó, lập tức quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Y Tiêu, "Cô làm gì họ rồi?" Chẳng trách hai người cao giọng nói chuyện lâu vậy mà không có ai bay vô phá. Bình thường nếu cô đứng đây mười phút nhất định sẽ có người ở cửa giám thị, sợ cô nhảy lầu tự sát.
"Tôi chỉ giúp họ ngủ sớm chút thôi!", Y Tiêu nhún nhún vai, tiếp tục nói, "Dược tính không mạnh lắm, nhiều lắm duy trì được ba tiếng. Bây giờ cô xuống núi, sau đó đi về hướng Bắc sẽ thấy đường cái..."
"Cô không đi với tôi sao?" Trời tối thui vầy còn muốn cô nhận biết Đông Tây Nam Bắc sao? Lỡ như một người ai gặp cũng yêu, hoa gặp hoa nở như cô đụng độ lưu manh. . . Nghĩ tới đây, Dịch Diệp Khanh không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, "Cứu người thì cứu cho trót, tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây thiên chứ! Người đẹp Y..."
"Đừng gọi tôi là người đẹp, nghe như sỉ nhục trí tuệ vậy!" Y Tiêu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Cô còn hai tiếng năm mươi phút. Đi bộ thì mất hai mươi km, đi xe thì mất sáu mươi km, cô đoán bao lâu họ sẽ đuổi kịp cô?"
Gặp đề toán lớp năm đơn giản, Đại tiểu thư đột nhiên cảm thấy đau răng, chợt trừng mắt Y Tiêu, sau đó nhấc chân chạy bắn khói về phía cửa cầu thang.
Trong nháy mắt không thấy bóng dáng người đâu, Y Tiêu tà tà cong khóe môi. Không phải cô không muốn giúp Dịch Diệp Khanh, nhưng cô có quy tắc của mình. Mang Đại tiểu thư rời đi chính là bỉ mặt Đường tiên sinh. Đường Lễ Đức có ân với cô, dẫu sao cũng không thể lấy oán báo ơn được. Còn Nghiêm mỹ nhân đối với cô có tình có nghĩa, làm vậy cũng coi như có cái để giao phó với cô ấy. Huống chi nhìn Đại tiểu thư này cũng thông minh lanh lợi, không giống thỏ con vô dụng, còn có thể trốn thoát hay không thì phải xem vận mệnh của oắt con đó thôi.
Dịch Diệp Khanh chạy một mạch ra tới sân mới phát hiện thị trường bây giờ ngập tràn thuốc giả, ngay cả thuốc chuột cũng chưa chắc độc chết người. Lỡ như họ Y kia mua lộn thuốc giả, chưa tới hai giờ năm mươi phút thì người ta đã tỉnh rồi sao? Cô chưa chạy hết hai cây số đã bị bắt trở về há không phải tự tìm cái chết sao?
Đương nhiên Y Tiêu ra đề toán kia cũng có ý nhắc nhở Dịch Diệp Khanh. Đề thi tiểu học sẽ không xuất hiện tình huống như là 'xe chết máy' hay 'nổ lốp'. Lúc trước Y cô nương vì vậy mà cố ý bỏ ra năm phút đồng hồ nhét thêm hai cái bánh sơ cua vào cốp xe. Cơ mà hai chiếc xe lại bị thủng sáu lốp, thế là hai cái bánh trong cốp xe trở nên vô dụng.
Lúc Dịch Diệp Khanh còn học đại học đã từng báo danh tham gia 'ba môn phối hợp' (chạy bộ, bơi và đua xe đạp). Khi đó cô rất oán giận Betty cô nương, nếu cô ta không đạp cô xuống hố thì cô đâu phải ngày nào cũng tự huấn luyện với chó mệt mỏi tới vậy. Nhưng bây giờ cô phải đặc biệt cảm ơn Betty, ít ra chạy nhiều giờ như thế chỉ thở hổn hển chứ không đến mức ngã quỵ.
Dịch Diệp Khanh không dám dừng bước lại. Một khi cô dừng bước trước cảnh núi rừng hoang sơ này thì sợ hãi và mệt mỏi sẽ kéo tới ngay, đến lúc đó, ngay cả nhúc nhích cũng không thể. Đại tiểu thư chạy mệt liền chạy chậm một chút, chờ lấy lại sức là lập tức tăng tốc. Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có tên của một người thôi, cô muốn trước khi trời sáng phải trở lại bên cạnh người đó, nói cho Giang Nhược Trần biết cô đã trở về.
Gió thốc vào mặt có chút đau, cổ họng Dịch Diệp Khanh cũng đau đớn vô cùng, đường xuống núi như xa vô hạn. Cũng không biết chạy bao lâu, chân càng ngày càng nặng nề, nhất thời bất cẩn trượt một phát, cả người mất cân bằng ngã nhào về phía trước, té cái đụi.
*****
Mới sáng sớm, Lê Nặc lập tức bị chuông điện thoại réo tỉnh. Cô liếc mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, khóe miệng nở ra một nụ cười, rồi dịu dàng hôn lên thái dương xinh đẹp ấy, sau đó rón ra rón rén chui vào phòng khách, ôm chăn mền của mình ra ghế sofa. Đối với sắc lệnh "tuần trăng mật" của Lão thái thái, Lê cô nương trên có chính sách, dưới có đối sách. Mỗi tối, Lê Nặc giả vờ giả vịt dời đồ ra ngoài, chờ ông bà già ngủ rồi mới mai phục trở lại. Lúc này cô không dám làm chuyện "đồi phong bại tục" nữa, chỉ là quen hơi yêu tinh, quen gối đầu lên tay yêu tinh rồi. Dẫu gì nếu hai người miễn cưỡng ngủ riêng thì chẳng khác nào mở mắt đếm sao cả đêm.
Vừa mở mắt lập tức nhìn thấy nguyên tấm lưng trắng như ngọc, Xà Nhan Lệ híp híp mắt, ngồi thẳng người thoải mái ngắm nhìn phụ nữ thay quần áo.
"Sao thế? Đánh thức chị hả?" Lê Nặc xoay người liền bắt gặp yêu tinh đang dòm mình, lúc này cô mới khom người hôn cái chóc lên gò má người đẹp, "Hôm nay em phải đi làm, không chơi với chị được. Nhưng nếu chị nhớ em, nếu Lão thái thái lại ép chị ăn như nhồi vịt thì đừng nhẫn nhục chịu đựng!"
"Cục cưng à, em nghĩ xem, nếu chị không nhẫn nhục chịu đựng thì em đâu có sống lâu muôn tuổi được!" Yêu tinh nhiệt liệt ôm Lê Nặc, đồng thời lưu lại bốn dấu răng trên vai, cằm và hai gò má cô. Thấy Lê cô nương nhe răng trợn mắt, Xà Nhan Lệ khẽ mỉm cười, vỗ vỗ cái mặt đang uất ức kia, "Lê Nặc, hôm nay chị đi làm với em."
"Cái gì? Chị nói thiệt đó hả?" Hiển nhiên tổng giám đốc Xà không có đùa giỡn. Thừa dịp Lê Nặc đang ngây người, cô đã đổi quần Tây áo sơ mi rồi. Yêu tinh một năm bốn mùa đều mặc váy, trang điểm lộng lẫy. Lê Nặc chưa từng thấy cô ăn mặc đàng hoàng, trịnh trọng như thế, nhưng không thể không thừa nhận yêu tinh chính là cây móc áo trời sinh, mặc cái gì cũng đẹp, như thêu hoa lên gấm vậy. Bây giờ mang đồ đơn giản tự nhiên cũng bắn trúng trái tim yếu đuối của Lê Nặc. Nếu không bị vướng Lão thái thái bất cứ lúc nào cũng có thể phục kích mình, Lê cô nương nhất định sẽ lột sạch quần áo của Yêu tinh rồi ấn lên giường 'hành hạ' một phen.
Mùi cơm tỏa hương nghi ngút, mẹ Lê làm bữa sáng đều đặc biệt thơm ngon chết người. Lê Nặc còn định hỏi Xà Nhan Lệ tại sao lại muốn đi làm với cô, nhưng bụng dạ của cả hai đều đồng thanh reo hò 'ùng ục', đành phải rửa mặt súc miệng trước rồi giải quyết vấn đề no ấm sau.
Mẹ Lê nghe nói Xà Nhan Lệ muốn đi làm với Lê Nặc, đương nhiên phải cẩn thận hỏi dò. Lo lắng của bà không giống Lê Nặc. Mẹ Lê sợ 'con dâu mới' bệnh nặng mới khỏi không chịu cực nổi, nhưng Lê Nặc lại lo Xà Nhan Lệ đến Dịch thị sẽ khơi lên bão tố gì đấy. Dù sao bây giờ chị ấy cũng là một trong những nhân vật được ghi trên danh sách đen của công ty.
"Không cần lo lắng cho chị. Chị đi làm chuyện đứng đắn mà. Em yên tâm, Giang Nhược Trần sẽ không để bảo an mời chị ra ngoài đâu!" Ngồi trên xe, Xà Nhan Lệ nắm tay Lê Nặc ấn lại lên vô lăng, rồi khẽ cong khóe môi. Yêu tinh nói có 'chuyện đứng đắn', Lê cô nương sẽ không nghi ngờ. Những ngày sống chung vừa qua, Lê Nặc càng hoài nghi lúc trước mình hiểu lầm Xà Nhan Lệ, hoặc là chị ấy cố ý giăng bẫy mình, sự tình phát sinh quá mức trùng hợp mà! Nhưng bản thân yêu tinh đối với vấn đề này vẫn luôn ngậm miệng không chịu nói.
Do ùn tắc giao thông nên lúc Lê Nặc lái xe đến công ty cũng chính là giờ cao điểm đi làm. Không ít đồng nghiệp thấy quản lý Lê đã lâu không gặp đều muốn tiến lên chào hỏi, nhưng vừa thấy Xà Nhan Lệ đứng kế bên liền thay đổi thái độ. Đối với tên phản đồ này, ngay mặt không ai dám nói gì nhưng sau lưng có không ít người chỉ trỏ nói xấu, thiếu điều chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ngay trước mặt cô. Đối với chuyện này, Xà Nhan Lệ cũng chả thèm để tâm. Lúc trước cô bỏ đi chính là 'chuột chạy qua đường, người người gọi đánh'. Bây giời trở về, cô đương nhiên biết trước sẽ xuất hiện tình huống này, bởi vậy mới 'mắt điếc tai ngơ' với mấy lời chê trách. Cơ mà Lê Nặc làm sao chịu để vợ mình bị oan ức!
"Không biết tiếng người thì câm miệng ngay cho! Mở miệng ra từ nào từ nấy thối không chịu nổi!" Từ trước đến giờ, Lê cô nương nói chuyện chưa từng tha ai. Lúc này vừa mở miệng lập tức khiến bà tám trong thang máy ngậm mồm không dám hó hé. Người này vốn là cấp dưới của yêu tinh, nghiệp vụ và năng lực chưa chắc tốt hơn bao nhiêu, nhưng tài quyến rũ lại cao hơn người ta một bậc. Ả đem Xà Nhan Lệ đi so sánh khắp nơi, nhưng chỗ nào cũng không bằng người ta, gây ra không ít chuyện cười. Sau khi yêu tinh đi rồi, người phụ nữ này 'dan díu' với một ông già đổng sự nào đấy, sau đó lập tức ngồi lên vị trí của Xà Nhan Lệ.
Lê Nặc vốn không ưa gì người phụ nữ này, giờ lại nghe cô ta lăng mạ yêu tinh, lúc này hận không thể bóp chết ả bằng hai lòng bàn tay. Nếu Xà Nhan Lệ không giữ tay cô lại, cô cũng không ngại để người ta biết cái gì gọi là "muốn ăn đòn" .
"Chị không quan tâm, em tranh cãi với người ta làm gì?" Khi trong thang máy chỉ còn lại hai người, Xà Nhan Lệ nắm chặt tay Lê Nặc cười nhạt, nào ngờ Lê cô nương lại bĩu môi nói, "Cười còn khó coi hơn khóc! Mau mau thu hồi lại đi, chị thật sự không cần em đi chung chứ?"
"Chị đâu phải con nít, hơn nữa Giang Nhược Trần cũng đâu phải cọp, không thể nhai tươi nuốt sống chị được!" Thấy Yêu tinh kiên trì, Lê Nặc đành phải đưa người này lên lầu rồi tự mình đi xuống.
Xà Nhan Lệ vẫy tay chào tạm biệt Lê Nặc. Cửa thang máy mới vừa khép lại, một người đàn ông trung niên gầy gò lập tức nhảy ra, "Tổng giám đốc Xà. . ."
"Thật ngại quá, để luật sư Tiền đợi lâu!", Người đàn ông này chính là luật sư cố vấn pháp luật của Hách thị. Lần này hai người đến gặp Giang Nhược Trần không phải để nói chuyện làm ăn, mà là tới tham gia đại hội cổ đông của Dịch thị.
Đại hội này được tổ chức cuối năm một lần, chủ yếu phân tích, tổng kết và chia hoa hồng. Bình thường nếu có quyết sách quan trọng, hội đồng quản trị lâm thời chỉ cần giơ tay quyết nghị là được. Như vậy có thể thấy được lần này nhất định phải có 50% cổ đông đồng ý thật không hề đơn giản.
Như đã dự đoán, Xà Nhan Lệ xuất hiện làm mấy ông già trong phòng họp huyết áp tăng cao. Trong đó có một vị là đổng sự Lâm liều mình chỉ tay vào mũi Xà Nhan Lệ mắng 'tiện nhân!'. Xà Nhan Lệ cũng không tiện cãi nhau với người này, chỉ liếc mắt ra hiệu cho luật sư Tiền lấy ra một tờ văn kiện. Đây chính là tài liệu Hách tiên sinh đã ký trước khi ra đi. Lúc cổ phiếu của Dịch thị đại hạ giá, Hách tiên sinh thừa nước đục thả câu một phen, thu chút cổ phiếu trên thị trường, tiếc là chưa kịp xuất sư đã gặp nạn đánh trống lui quân. Dù vậy, Hách thị 'giàu nứt đố đổ vách' cũng thu rồi được 5% cổ phần. Giờ khắc này, chỗ Xà Nhan Lệ đang ngồi chính là thực thi quyền hành pháp của cổ phiếu mà thôi.
Nghe vậy, mấy vị cổ đông ngoài bất ngờ ra cũng không còn dị nghị gì nữa. Ai bảo Xà Nhan Lệ hiện tại có Hách gia làm chỗ dựa cơ chứ. Sau khi hội nghị chính thức bắt đầu, Xà Nhan Lệ mới biết mấy ông già này muốn hùa nhau bãi miễn Tổng giám đốc Giang. Họ đưa ra ứng cử viên là một khuôn mặt mới, nghe nói là bà con gì đó của Đại tiểu thư. Tình thế nghiêng về một bên, Giang Nhược Trần kế thừa 28% cổ phần của Dịch Hàn Khiêm, rồi đến mình thu mua 5% cổ phần. Cô chú nhà họ Dịch nắm trong tay tổng cộng 20% cổ phần, lại có thêm 15% cổ phần của ba vị Lâm, Trần, Nguyễn ủng hộ, con số đã đạt 42% rồi. Dù Xà Nhan Lệ có ủng hộ Giang Nhược Trần cũng là chuyện vô ích.
Tổng giám đốc Giang tựa hồ đã sớm có dự liệu, cũng không nhiều lời. Lúc mấy vị đổng sự đang chuẩn bị ký tên thi hành lên văn kiện thì cửa lớn phòng họp tự dưng bị ai đó đập ầm ầm. Mọi người kinh ngạc nhất trí quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy trên trán người tới thấm đẫm vết máu, trên đầu cắm một cọng lông gà, quần áo thể thao bẩn không thể tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...