Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Editor: Gaasu Noo

"Công khai" không khác nào một tiếng sét vang dội tại Dịch thị sáng nay.

Dịch Diệp Khanh thẫn thờ nhìn tờ báo trong tay, người run bần bật. Người bên cạnh tựa hồ cũng cảm nhận được cô đang sợ hãi, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi. Tuy nhiên trên thực tế, người luôn không biết sợ như tổng giám đốc Giang đã kinh hãi tới tận mây xanh rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Đại tiểu thư không khỏi nuốt nước bọt ực ực nhìn Giang Nhược Trần, lắp bắp nói, "Em bị 'công khai' rồi!" Dịch Diệp Khanh vẻ mặt như đưa đám, so với quỷ còn khó coi hơn ba phần.

Chẳng biết sao nhìn oắt con ra vẻ đức hạnh, Giang Nhược Trần lại cảm thấy vui vui, không khỏi cười một tiếng. Nhưng cô liền nhận ra không đúng lúc, tức thì nín cười, rồi nhìn Dịch Diệp Khanh, "Em cũng đừng mặt mày ủ rũ nữa, chỉ có một tấm hình không thể nói lên điều gì. Dù nước tràn đê cũng có đất lấp lại thôi. Sửa soạn một chút rồi chuẩn bị đi làm nào!" Nói xong không đợi Đại tiểu thư phản ứng, Giang nữ vương liền một mình lên lầu thay quần áo, bỏ lại Dịch Diệp Khanh đứng tại chỗ phiền muộn.

Giang Nhược Trần nói không sai, chỉ với tấm hình Dịch Diệp Khanh giơ cao lá cờ "lục sắc" căn bản không làm nên vấn đề. Đó là chuyện ba năm về trước, khi Đại tiểu thư vẫn còn trong thời kỳ phản nghịch. Betty cô nương giựt dây dụ cô tham gia chiến dịch ủng hộ cộng đồng LGBT. Lúc đó cô chưa có gay, nhưng lại nhiệt tình hô to "I am gay but gay!" theo đám đồng chí. Ai mà ngờ bây giờ cô gay thật, song lại trả giá cho tháng năm ngông cuồng đó. Giờ khắc này, Dịch đại tiểu thư hận không thể tự tay bóp chết đứa Betty đó, nhưng người ta ở tận bên kia bờ đại dương lận, nên Dịch cô nương chỉ có thể rủa xả trong lòng ngàn vạn lần.

Sự việc phát triển xa hơn những gì Giang Nhược Trần tưởng tượng. Khi cô thấy phóng viên chặn trước cửa Dịch thị, liền nhắc nhở Dịch Diệp Khanh tạm thời tránh mặt đi. Nhưng trốn tránh không phải style của Đại tiểu thư, trốn được mùng một, không trốn được mười lăm, càng không thể nghỉ làm, không thôi sẽ bị người ta nói 'chưa đánh đã khai'.

Đại tiểu thư của chúng ra đeo kính mát to như ông mặt trời tới công ty. Thấy cửa chính có dăm ba đứa cầm lens dài lens ngắn bắn tỉa lia lịa, nên cô cố ý đi cửa sau, nào ngờ chỗ ấy cũng bị mai phục không ít. Họ vừa thấy Đại tiểu thư lộ diện, lập tức chuẩn bị tư thế nhào tới vồ vập.

May mà bảo an ở Dịch thị được huấn luyện chuyên nghiệp, thấy Đại tiểu thư bị bao vây bắt nhốt, lập tức từ bốn phương tám hướng tới "cứu giá". Tình cảnh có chút hỗn loạn, Dịch Diệp Khanh bị người ta truy hỏi 'xu hướng tính dục' tới phát cáu, kính mát phiên bản limited của mình bị lôi kéo bể tan tành, làm cô suýt nữa khởi động tay chân.

Đại tiểu thư ảo não kéo chiếc khăn lụa méo xẹo trên cổ xuống. Bỏ lại đám người nhốn nháo sau lưng, Dịch Diệp Khanh vất vả lắm mới thoát thân an toàn. Một chân vừa bước vào cửa lớn Dịch thị, liền cảm thấy một luồng khí lạnh không tên thổi tới vù vù. Đồng nghiệp yêu thương gắn bó ngày nào giờ đây nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng xa cách. Ngay cả dì hai quét rác cũng né cô như né ôn dịch. Chỉ trong một ngày, cô đã biến thành tội nhân thiên lý bất dung, cảm giác nguy hiểm, gay go vô cùng.

Dịch Diệp Khanh vào văn phòng liền khóa trái cửa, đi đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống. Tuy đám người dưới lầu đã giải tán, nhưng vẫn có phóng viên kiên nhẫn đứng chờ trong góc, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắt được tư liệu. Thấy thế, Đại tiểu thư hung hăng vỗ trán bộp bộp, thở dài nằm ngửa trên ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng không biết qua bao lâu, có thể là ba, bốn phút, có thể là nửa giờ. Dịch Diệp Khanh đột nhiên bị chuông báo tỉnh, giật bắn người. Thấy rõ tên người kia hiện lên, cô lập tức nghe điện thoại.


Là điện thoại của trợ lý tổng giám đốc. Cô vốn tưởng Giang Nhược Trần muốn gặp mình, ai dè đối phương chỉ nói mấy lão già kia liên danh tổ chức họp hội đồng quản trị, muốn làm khó dễ tổng giám đốc Giang. Nổi loạn với Giang Nhược Trần lúc này để làm gì chứ? Đại tiểu thư dùng đầu ngón chân cũng có thể lập tức nghĩ ra.

Nghĩ đến đây, Đại tiểu thư nhất thời ảo não đẩy văn kiện bên tay ra xa. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa lập tức vang lên dữ dội. Đại tiểu thư vốn không muốn mở cửa, nhưng cái đứa gõ cửa có khả năng kiên trì cực tốt, gõ lốc cốc say mê. Dịch Diệp Khanh đành phải nhẫn nại đi mở cửa.

"Sếp ơi, có một phần văn kiện cần chị ký tên."

"Để xuống trước đi!" Đại tiểu thư đóng cửa, vẫn chưa có ý định cho người đi vào, nhưng đối phương cứ khăng khăng, "Bên tài vụ hối..." Dịch Diệp Khanh hết cách, đành phải xoay người tránh ra cho đứa kia vào ký tên.

"Mấy bản báo cáo này của tiểu Trương mà, sao anh ta không tới đây lấy?" Dịch Diệp Khanh cau mày, ký tên như rồng bay phượng múa lên vài phần văn kiện, rồi giao hết cho cô trợ lý nhỏ đứng đối diện.

"Bọn họ... bọn họ đoán tâm tình chị không tốt, nên nhờ tôi thuận đường mang tới dùm."

Tâm tình không tốt? Hừ, Dịch Diệp Khanh không khỏi nhíu mày hừ lạnh một tiếng. Chắc ai cũng coi cô là "quái thú" né tránh còn không kịp chứ tốt lành gì. Nghĩ tới đây, tổng giám đốc Dịch mất kiên nhẫn phất tay cái vèo. Sau khi ra ngoài, cô trợ lý nhỏ còn thân thiết đóng cửa lại rất cẩn thận.

Dịch đại tiểu thư nhắm mắt lại tưởng tượng sống gió ì đùng trong phòng họp lúc này, trên ghế đệm như bị ai đó rải đinh làm cô đứng ngồi không yên.

Dịch Diệp Khanh sốt ruột gọi điện cho Tần Dạ Ngưng. Điện thoại là do cô gọi trước, nhưng Tần nhị cô nương lại như con sâu trong bụng Dịch đại tiểu thư. Dịch Diệp Khanh chưa kịp mở miệng đã nhảy vô họng ngồi, "Tổng giám đốc Giang đốt lửa khai chiến với hai lão giám đốc phòng hành chính và phòng tài vụ được một lúc rồi. Tiểu Dịch, cậu thật giỏi quá đi! Chị đây lúc trước công khai trong phạm vi nhỏ thôi đã nổi tiếng gần xa rồi. Ai ngờ Đại tiểu thư cậu lại công khai trước toàn thế giới. Ghê gớm thật! Làm em đây hít khói ứ ừ luôn!"

Dịch Diệp Khanh lắng nghe xong hai câu trước, khi Tần nhị thế phun ra thêm mấy câu lạc đề, cô liền giơ ống nghe ra xa màng nhĩ. Tất nhiên đại tiểu thư sẽ không ngu xuẩn cúp điện thoại. Tần cô nương là đứa có thù tất báo, nếu cô còn muốn giữ tay tình báo này thì nhất định phải nhẫn nại chờ Nhị cô nương nói hết lời. Dịch đại tiểu thư càng cảm thấy bất an, đúng như Nhị tiểu thư nói, tuy nhà họ Trần có "con rể" ở rể cũng không phải bí mật, nhưng đó là điều bí mật trong phạm vi nhỏ. Với thế lực của nhà họ Trần, không đăng báo thì chẳng có ai rảnh hơi đi tra cứu.

Đem những điều vô căn cứ đăng báo trắng trợn, không chỉ làm Dịch đại tiểu thư mất mặt, mà còn đả kích Dịch thị. Nếu sau lưng không có người thao túng thì chẳng ai dám đắc tội với một trong ba tập đoàn tài chính lớn mạnh này cả, Dịch Hằng là một trong số đó.


"Tổng giám đốc, cà phê của chị..."

"Sao vào mà không gõ cửa?" Dịch Diệp Khanh bỗng dưng mở mắt trừng người mới vào, "Bộ bà chủ trước đây không dạy cô điều này hả?" Đại tiểu thư tức giận trong lòng, lời nói tự nhiên cũng lạnh lẽo muốn đóng băng chết người đang sống nhăn răng. Cơ mà người đối diện không thấy căng thẳng hay sợ sệt chút nào, mà còn ung dung thong thả đặt cà phê trước mặt Dịch đại tiểu thư, "Tôi có gõ cửa mà, tại sếp không nghe đó thôi. Còn nữa, chị là bà chủ đầu tiên của tôi!"

"Vậy ra là tại tôi không dạy dỗ cô tốt đấy hả?" Dịch Diệp Khanh lơ đãng giật giật khóe môi, bưng ly cà phê lên hớp một phát, rồi liếc nhìn người kia, lạnh nhạt nói, "Bọn họ đều sợ tôi, cô không sợ sao?"

"Chị có gì đáng sợ chứ?"

"Bộ cô không đọc báo hả?" Dịch Diệp Khanh trâng tráo nhìn người đang đứng yên kia. Cô chưa bao giờ nhìn trợ lý mình tỉ mỉ đến thế. Cô bé này bình thường ngại ngùng lại hay thẹn thùng, nhưng hôm nay có chút khác biệt.

"Có chứ! Nhưng vậy thì sao chứ? Tin lá cải thôi mà, hơn nữa cho dù là thật, chị vẫn là sếp của chúng tôi. Lúc tôi làm tốt thì chị thăng chức tăng lương, còn sau khi tan tầm, chị yêu thương ai cũng đâu liên quan gì, không phải sao?"

Đúng, sao lại không phải được! Dịch đại tiểu thư âm thầm gật đầu lia lịa trong lòng, rồi liếc mắt nhìn cô trợ lý trẻ ở đối diện. Lúc này cô mới cảm thấy cô bé ấy có thể dạy được, nhẹ giọng nói, "Cô thực tập xong kỳ này, tôi sẽ thông báo cho phòng hành chính ký hợp đồng chính thức với cô, chúc mừng nhé!"

Dịch Diệp Khanh híp mắt dõi theo cô gái mừng rỡ đi ra khỏi phòng làm việc của mình, không khỏi nhếch môi, rốt cuộc vẫn là một cô bé non nớt. Làm trợ lý không cần người có tài trí, trung thành mới là điều kiện hàng đầu. Dịch Diệp Khanh có thể quyết định một người đi hay ở, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều điều thân bất do kỷ.

Dịch Diệp Khanh biết rõ mình hiện tại cũng chỉ là cá nằm trên thớt. Tuy được gọi là Dịch gia Đại tiểu thư, nhưng cô cũng phải công nhận danh xưng đó được mọi người chỉ trích không ít. Ai cũng biết chỉ cần cô bình an bước qua kỳ sinh nhật thứ hai mươi tám thì sẽ lập tức trở thành cổ đông lớn thứ hai Dịch thị. Nhưng Dịch đại tiểu thư lúc này lại bị người ta tung tin đồng tính, cô chỉ sợ liên lụy người cùng công ty thôi.

Giang Nhược Trần. . . Chỉ cần vừa nghĩ tới người này, Dịch Diệp Khanh liền buồn bã thở dài, tâm loạn như ma khiến Đại tiểu thư không cách nào ngồi yên được. Thay vì ngồi đây lo tới lo lui, chi bằng đi gặp mấy người cả ngày cậy già lên mặt thì hay hơn. Đúng là cô muốn gặp mặt mấy người xưng em gọi anh với ba mình năm ấy, để xem họ nhìn thấy mình sẽ có sắc mặt thế nào. Có điều lúc Đại tiểu thư chạy tới, phòng họp đã không còn một bóng người. Tất nhiên cũng không nhìn thấy Giang Nhược Trần vì cô xông pha chiến đấu.


Dịch Diệp Khanh cảm thấy lo lắng, xoay người muốn đi tìm Giang Nhược Trần, nào ngờ cô lại đụng trúng cái người đang ưu buồn đầy cõi lòng. Thấy Lê Nặc, Dịch Diệp Khanh lập tức kéo cô vào phòng họp, sẵn tiện khóa cửa luôn. Lê cô nương dĩ nhiên biết vì sao cô phải làm vậy, không chờ Đại tiểu thư hỏi liền đáp, "Mới vừa họp xong, mục đích là muốn bãi nhiệm tổng giám đốc bộ phận đầu tư cậu đó! Đổng sự Trương sẽ ngồi vào vị trí này", Lê Nặc chỉ chỉ một hướng rồi nói tiếp, "Người ta vỗ bàn ầm ầm nói nếu không đuổi cậu thì chẳng những làm mất thanh danh của ông Dịch quá cố, mà Dịch thị sớm muộn cũng bị 'bại gia nữ' như cậu phá sụp đổ! Đổng sự Lý và đổng sự Ngụy cùng chỉ vào mặt tổng giám đốc Giang quở trách chị ấy quản giáo không nghiêm, không biết dạy con!" Nói đến "không biết dạy con", Lê Nặc rõ ràng thấy mắc cười, lại giương mắt nhìn Đại tiểu thư của chúng ta, nhưng chỉ thấy hai hàng chân mày của cô chụm lại thành một cục, còn nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt nữa chứ.

"Một đám già khốn kiếp!" Nhớ khi ba cô còn tại thế, người nào người nấy đều khen cô thông minh, lanh lợi, tâng bốc cô lên tận mây xanh, giờ đây lại trở mặt nhanh hơn lật giấy. Đáy lòng đại tiểu thư không khỏi nguội lạnh một phần, "Chú hai của tớ có phản ứng gì không? Còn Nhược Trần nói thế nào?"

"Dịch Hàn Lâm không lên tiếng, còn mẹ kế của cậu. . ." Nói tới cách xử sự của mẹ kế, Lê cô nương cũng không nhịn được, hai mắt hiện lên hoa đào.

"Nhược Trần nói sao?"

Lê Nặc thấy cô thực sự sốt ruột nên cũng không câu giờ nữa, "Tổng giám đốc Giang bảo tổng giám đốc Lâm báo cáo doanh thu quý cuối, rồi đem mấy hạng mục đạt lợi nhuận do cậu phụ trách đặt hết lên bàn. Sau đó chị ấy hỏi tớ bên phòng hành chính có quy định rõ xu hướng tính dục của nhân viên khi tuyển dụng không. Mẹ kế nhà cậu nói có sách, mách có chứng, lưỡi nở hoa sen, làm mấy ông già á khẩu, không trả lời được".

"Chị ấy không bị họ ăn hiếp chứ?" Đại tiểu thư nghe xong câu này mới yên tâm, chỉ là nghĩ tới những lời không có thiện ý, nên vẫn có chút bất an.

"Cậu tưởng Nhược Trần nhà cậu là kẻ tầm thường chắc? Tớ còn có việc, cậu cũng đừng đứng đây lo lắng vớ vẩn nữa. Không yên lòng thì đi xem liền đi. Muốn chuyện này dịu xuống cũng không phải ngày một ngày hai đâu!" Lê Nặc vừa đi, Đại tiểu thư lập tức đi tìm Giang Nhược Trần. Đã là giữa trưa, công nhân viên chức đều lục tục xuất động, chỉ có một mình trợ lý trực lại. Dịch Diệp Khanh không gõ cửa, len lén vào phòng Tổng tài.

Nào ngờ mẹ kế pháp lực cao thâm tựa hồ đã sớm ngờ tới con gái sẽ mò đến, không thèm ngẩng đầu liền gọi ra tên đứa kia.

"Chẳng phải đã kêu em nghỉ một ngày rồi mà. Tới đây làm chi?"

"Trốn được mùng một, không tránh khỏi mười lăm! Em cũng không thể trốn cả đời." Đại tiểu thư cười khổ một tiếng, "Chuyện này làm chị khó xử lắm không?"

"Không có gì làm khó chị được hết. Nói không chừng bọn họ vốn không nhắm vào em đâu, là chị liên lụy em thì có." Giang Nhược Trần thấy Đại tiểu thư sắc mặt đổi tới đổi lui thật là đáng yêu, không nhịn được nhẹ nhàng bóp bóp mặt cô, "Đừng sợ, có chị đây!"

"Sợ gì mà sợ!?" Dịch Diệp Khanh khẽ hừ một tiếng, nhưng thấy Giang Nhược Trần có vẻ nắm chắc phần thắng, đại tiểu thư hiếu kỳ hỏi, "Bộ chị nắm chắc được gì rồi hả?"

"Làm người thì ai cũng có nhược điểm!" Giang Nhược Trần nháy mắt mấy cái, thấy vẻ mặt mê muội của Đại tiểu thư, lập tức ngoắc ngoắc ngón trỏ thì thầm một phen.


"Gì chứ?! Không thể nào!" Giang Nhược Trần nói đến một nửa, Dịch Diệp Khanh liền cả kinh, cằm muốn rơi xuống đất, "Ông Lý ấu dâm? Ông Trương hãm hiếp? Nhà họ Ngụy có một trung đội con gái nuôi?" Cái gì mà khủng khiếp vầy nè. Trước kia Dịch Diệp Khanh cứ tưởng chuyện nhà mình đã đủ loạn rồi. Bây giờ gặp ba ông Lý, Ngụy, Trương, đúng là sư phụ rồi! So qua so lại, Dịch đại tiểu thư cảm giác mình quả thực là hoa sen xinh đẹp, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Hơn nữa những chuyện xấu xa dơ bẩn này, Giang Nhược Trần làm sao biết được?

"Em biết vậy để đó được rồi. Sau này thấy họ cũng đừng có kỳ thị nghe chưa!", Nhìn dáng vẻ lơ tơ mơ của Đại tiểu thư, Giang Nhược Trần bèn dặn dò. Cô tất nhiên sẽ không nói cho Dịch Diệp Khanh biết chuyện xấu của mấy ông già này đối với cô mà nói chẳng phải là bí mật gì lớn, thậm chí còn có nhiều việc khi chủ tịch còn sống cố ý dung túng cho họ nữa kìa. Tuy mấy chuyện này lộ ra đều ảnh hưởng ít nhiều đến Dịch thị, nhưng chỉ cần biết và nắm yếu điểm trong tay, xử lý một tí là ổn cả thôi.

Hai người nói chuyện được một lúc, Lê Nặc dẫn hai người đàn ông đi vào, thần thần bí bí lấy ra một bộ công cụ đặt trong văn phòng của tổng giám đốc Giang.

"Tổng giám đốc Giang, đây là thứ tìm được trong xe." Lê Nặc mở bàn tay ra, Đại tiểu thư chỉ nhìn thấy một cục đen thui như cái cúc áo, quầng sáng chợt lóe lên, tức khắc liền đoán được hai người kia đang làm gì.

"Tìm được trong xe?" Giang Nhược Trần vân vê cái "Nút áo" kia, chốc lát sau quăng nó vào thùng rác

"Cái xe có đuôi số 668 ấy! Mấy xe công và xe riêng khác vẫn chưa phát hiện được gì." Mặc dù Giang Nhược Trần biết lái xe, nhưng thỉnh thoảng ra ngoài xã giao sẽ để tài xế công ty đưa đón. Chiếc 668 hầu như là xe chuyên dụng của tổng giám đốc Giang, lắp máy nghe lén trong đó dụng ý rất rõ ràng. Đại tiểu thư không khỏi biến sắc, bắt đầu hồi tưởng lại ký ức của mình gần đây có nói chuyện không nên nói, làm việc không chuyện nên làm trên xe đó không. Cũng may hai người không làm bậy trên xe, nhiều nhất cũng chỉ đùa giỡn vài ba câu thôi, nghĩ thế đúng là thanh thản không ít. Điều tra xong cũng không phát hiện 'gián điệp', nghe Lê Nặc nói muốn tới nhà kiểm tra, Giang Nhược Trần lại bảo làm vậy thì phiền phức quá.

"Không có lòng hại người, nhưng nên có tâm phòng bị. Dù sao hình của chúng ta cũng có thể bay đầy trời!" Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Đợi mấy người nọ đi rồi, Dịch Diệp Khanh áy náy kéo Giang Nhược Trần vào trong ngực mình, "Xin lỗi, em lại gây phiền toái cho chị rồi."

"Chị đâu có ngại em phiền! Hơn nữa sự tình không tệ như chúng ta tưởng tượng đâu. Thật ra em chỉ cần im lặng thôi. Chuyện gì tới cứ mặc xác nó đi."

"Chị có nghĩ tới chuyện quan hệ của chúng ta bị bại lộ không?" Đại tiểu thư rõ ràng cảm giác được người trong ngực khẽ run lên, sau đó hai người cũng chẳng nói gì nữa. Sự tình đâu có đơn giản như vậy, sau lưng người kia nhất định có thể có hậu chiêu. Nếu cô phủ nhận, không chừng ngày mai sẽ có bức ảnh nào đó đặc sắc đăng ở trang bìa tạp trí giải trí, giống như bức email hôm nọ vậy.

"Nhược Trần, em muốn làm một chuyện, có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta một quãng thời gian rất dài. Chị có ủng hộ em không?"

"Chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, chị đều sẽ ủng hộ em!" Giang Nhược Trần mỉm cười, "Vậy rốt cuộc em muốn làm gì đây?"

"Công khai!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui