Trong phòng, Lục Hạo đang ngồi ở bàn học.
Biệt thự Lục gia nằm ở ngoại ô thành phố, bên cạnh một khu thắng cảnh vô cùng nổi tiếng, phòng của cậu là nơi có tầm nhìn đẹp nhất biệt thự.
Bàn học đặt trước cửa sổ, ngẩng lên liền có thể nhìn thấy hoa viên vô cùng đẹp của Lục gia, nhìn xa thêm chút nữa là có thể thấy thảo nguyên xanh tươi, tận cùng của thảo nguyên là bầu trời xanh thẳm.
Lúc đầu ở đây chỉ là một bãi cỏ, sau đó Lục thị đầu tư cải tạo thành thảo nguyên nhân tạo vô cùng đẹp.
Cũng vì vậy mà biệt thự Lục gia mới xây ở đây.
Tầm nhìn của Lục Hạo không đặt ở cảnh đẹp bên ngoài, mà cậu đang nhìn không chớp mắt bức ảnh cuối cùng của cậu và Lục Trầm Uyên trên bàn.
Trong bức ảnh, cậu vẫn là một đứa trẻ ngồi trên vai Lục Trầm Uyên, miệng cười vô cùng rạng rỡ, mà Lục Trầm Uyên dù khuôn mặt vẫn lãnh đạm nhưng cũng hiện lên ý cười vô cùng đậm.
Khi đó cậu mới 6 tuổi, vô cùng dính Lục Trầm Uyên.
Sau này, mẹ Lục, cũng chính là bà nội đón cậu về bên cạnh.
Lục Trầm Uyên từ trước đến nay không hề nói về thân thế của cậu, dù là ở nhà hay bên ngoài, luôn coi cậu là con ruột.
Nhưng năm 6 tuổi đó, mẹ Lục đã nói cho cậu rằng cậu không phải là con ruột của Lục Trầm Uyên.
Ba mẹ cậu là vì cậu nên mới chết, trước khi chết còn ép buộc Lục Trầm Uyên phải nuôi dưỡng cậu.
Những năm đó, mẹ Lục luôn nói với cậu Lục Trầm Uyên còn trẻ đã mang cậu về, chịu không ít những lời đàm tiếu, rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng anh, danh tiếng bị huỷ hoại, không thể kết hôn như bình thường, thậm chí cả đời cũng không định sinh con.
Mẹ Lục thường xuyên mắng mỏ, chỉ trích cậu, khiến cậu chìm trong sự tự trách và hoài nghi.
Cậu thường xuyên nghĩ, nếu cậu không còn trên đời này nữa, có phải Lục Trầm Uyên liền có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Khi biết tin Lục Trầm Uyên kết hôn với Tô Hiểu, đối phương là thiên kim hào môn cùng đẳng cấp với Lục thị, cậu rất vui, thực sự rất vui.
Sau khi Tô Hiểu gả vào Lục gia, cậu vẫn luôn muốn lấy lòng cô, hy vọng cô sẽ không vì sự tồn tại của cậu mà có thành kiến với Lục Trầm Uyên, cũng từng mơ ước rằng cô có thể thích mình.
Nhưng không biết tại sao, Tô Hiểu cũng giống như mẹ Lục, thậm chí còn ghét cậu hơn mẹ Lục, nghĩ mọi cách sỉ nhục cậu.
Lục Hạo không nhịn được tự cười nhạo mình.
Có lẽ ngay từ lúc sinh ra cậu đã xứng đáng bị mọi người ghét như vậy, đầu tiên là khắc chết ba mẹ ruột, sau đó lại liên lụy đến Lục Trầm Uyên - người luôn coi cậu như con ruột.
Cậu không biết bản thân mình tồn tại trên thế giới này có ý nghĩa gì, cậu giống như một cái xác chết biết đi, chỉ sự đau đớn khi tự sát mới khiến cậu cảm thấy được là mình đang sống.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Hạo nhìn đồng hồ, đến giờ cơm rồi.
Nhưng giúp việc bình thường sẽ không gọi cậu xuống ăn cơm.
Có lẽ là giúp việc mới?
Lục Hạo nghĩ vậy liền đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi mở cửa, người đứng ngoài cửa không phải giúp việc mà là Tô Hiểu, cô đang đứng một chân, còn một chân đang nhấc lên, đưa tay ra xoa bóp bàn chân.
Vừa rồi Tô Hiểu gấp gáp, đi hơi nhanh nên bị chân hơi bị trẹo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Hiểu đặt chân xuống, “Nào, xuống ăn cơm.
”
Lục Hạo không dám tin chỉ tay vào mình, “Gọi con … ăn cơm?”
Nếu không phải từng đọc nguyên tác, biết Lục Hạo không phải con ruột của Lục Trầm Uyên, chỉ nhìn hai người thì Tô Hiểu cũng không hề nghi ngờ hai người này không phải cha con ruột.
Bởi vì Lục Hạo lớn lên khá giống Lục Trầm Uyên, nhưng khí chất của hai người khác hoàn toàn.
Lục Hạo vô cùng đẹp trai, nhưng lại thiếu đi khí chất thiếu niên mà tuổi này nên có, ngược lại có chút buồn rầu, u sầu.
Là cái kiểu làn da nhợt nhạt, đôi môi đỏ như máu, đứng trước ống kính trông như phản diện bệnh kiều ấy.
Đối với ngoại hình của Lục Hạo, Tô Hiểu cũng chỉ có suy nghĩ vô cùng ngắn ngủi như vậy, cô nhìn xung quanh rồi lại nhìn Lục Hạo, “Ngoài cậu còn có người khác sao?”
Nói xong Tô Hiểu liền quay người đi, không thấy bước chân đi theo của cậu mới quay lại nói, “Nhanh lên nhanh lên, bít tết sắp nguội rồi, nguội thì không ngon nữa.
”
Lục Hạo đơ vài giây liền đóng cửa theo Tô Hiểu xuống lầu.
Hai người một trước một sau đi xuống, Tăng Nghị vừa rồi tập trung nhắn tin với Lăng Diệp, không để ý thấy hành động của hai người kia, khi vừa rời mắt khỏi điện thoại, hắn ta phát hiện Tô Hiểu hình như lên lầu tìm Lục Hạo, doạ hắn suýt nữa cũng lao lên lầu.
Lục Trầm Uyên đã dặn dò hắn không thể để phu nhân rời khỏi tầm nhìn của mình.
Vừa bước tới chân cầu thang thì thấy hai người đi xuống.
Tô Hiểu liếc nhìn Tăng Nghị, nhớ đến lúc nãy đi cầu thang bị trẹo chân liền nói: “Cậu bảo Lục Trầm Uyên lắp đặt thang máy đi, nói là con trai anh ấy đi bộ mệt.
”
Tăng Nghị nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của Lục Hạo đứng sau Tô Hiểu.
…….
.
Là cô mệt thì có!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...