Trước khi ngủ, Tô Hiểu lấy chiếc đàn cổ mua lúc trước ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn.
Cho dù đã sống hai đời, ký ức cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng chỉ cần chạm vào đàn thì cảm giác quen thuộc lại ập đến.
Trường Nhạc công chúa dù nhận được vô vàn sủng ái, luôn làm mình làm mẩy nhưng cũng không phải công chúa vô tài.
Cô rất có tài, đặc biệt là đánh đàn rất hay, danh tiếng của cô lớn đến mức mỗi lần có vương quốc nào đến thăm cũng có hoàng tử muốn cầu hôn Trường Nhạc công chúa.
Đương nhiên tất cả đều bị hoàng đế từ chối.
Ông chỉ có một đứa con gái, sao mà nỡ gả đi nước khác.
Gả ra ngoài cung thôi ông còn không muốn ấy chứ.
Nghĩ đến phụ hoàng của mình, lại thêm chuyện hôm nay bị Lục Trầm Uyên mắng thảm như vậy, Tô Hiểu không nhịn được rơi một giọt nước mắt rơi xuống đàn.
Nhưng cũng chỉ là một giọt.
Tô Hiểu lập tức giơ tay lau đi giọt nước mắt, rút ra một tờ giấy lau sạch giọt nước mắt rơi trên đàn.
Nhìn cô có vẻ mong manh nhưng không phải là người yếu ớt.
Từ rất lâu về trước cô đã biết, khóc cũng vô dụng, có những lúc khóc còn không bằng bình tĩnh nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Sự ra đi của người thân không thể lấy lại, Tô Hiểu nghĩ nếu cô đã có thể sống lại, vậy thì có lẽ người thân của cô cũng đang sống vui vẻ ở một thế giới nào đó.
Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, Tô Hiểu chợt nảy ra ý tưởng, cô mở ipad ra search từ khoá “Duật quốc”.
Giao diện tìm kiếm nảy ra khiến cô vô cùng vui mừng, thật sự có thể search ra!
Tô Hiểu nóng lòng ấn vào liên kết baidu, cô muốn biết xem cuối cùng Duật quốc sụp đổ như thế nào, kết cục của vị hoàng thúc “tốt bụng” kia ra sao.
Đúng như Tô Hiểu nghĩ, vị hoàng thúc đó cũng qua đời rất nhanh sau sự kiện đó, nhìn thời gian thì là năm thứ ba sau khi cô tự vẫn.
Duật quốc thì phát triển rất hưng thịnh.
Theo sử ký ghi chép, vị hoàng thúc tạo phản đến năm thứ hai thì bị giết, tân đế của Duật quốc là vị tướng quân đã chinh chiến bảo vệ biên cương nhiều năm, cũng là vị vương gia khác họ duy nhất của Duật quốc, Tịnh Vương.
Tịnh Vương dựa vào danh tiếng lừng lẫy bao năm, cùng với sự bất mãn của bách tính đối với vị hoàng thúc thông đồng với kẻ địch bán nước, chỉ chưa đầy hai năm đã đánh bại kẻ địch đăng cơ xưng đế.
Nhưng đáng tiếc, vì Tịnh vương đã chinh chiến nhiều năm, vết thương cũ chồng chất, mới 30 đã qua đời.
Trong ký ức của Tô Hiểu, cô và Tịnh Vương này không có giao tình gì, thậm chí diện mạo của vị vương gia này cô cũng không nhớ.
Tịnh Vương cả đời không thành thân, vừa đăng cơ liền phong huyết mạch cuối cùng của phụ hoàng - thập lục hoàng tử làm thái tử, cuối cùng cũng truyền ngôi cho thập lục hoàng tử.
Dường như Tịnh Vương chỉ giúp đỡ giành lại giang sơn, cuối cùng vẫn trả lại Duật quốc cho Tô gia.
Tô Hiểu có nhớ thập lục hoàng tử, là một đứa trẻ rất ngoan.
Đọc tiếp xuống dưới, quả thật, sau này thập lục hoàng tử là một vị minh quân, dưới sự trị vì của thập lục hoàng tử, Duật quốc hưng thịnh rất nhiều năm.
Từ trong lòng Tô Hiểu vô cùng cảm tạ Tịnh Vương, cô rất muốn nhớ ra diện mạo của Tịnh Vương thế nào.
May mắn baidu cũng có một bức hình.
Tô Hiểu nhìn rất lâu, muốn khắc sâu khuôn mặt này trong trí nhớ.
Tuy nhiên sau đó Tô Hiểu thoát khỏi trang, phát hiện ra những gợi ý tìm kiếm bên lề, hình minh hoạ của các vị hoàng đế khác cũng y hệt như bức hình kia.
Tô Hiểu: ……
Bị lừa rồi:))
*
Được biết Duật quốc sau đó phát triển rất hưng thịnh nên đêm nay Tô Hiểu ngủ rất ngon.
Chiều hôm sau, Tô Hiểu cùng Dư Cẩn đi tới tiệc đấu giá từ thiện.
Đến hội trường tiệc đấu giá, Tô Hiểu hơi kinh ngạc, lần này không giống tiệc đấu giá lần trước.
Ở đây còn trải thảm đỏ, xung quanh còn có rất nhiều người đang cầm máy ảnh chụp hình.
Tiệc đấu giá từ thiện lần này được một tạp chí thời trang nổi tiếng kết hợp với quỹ từ thiện tổ chức, rất nhiều minh tinh sẽ mang đồ sưu tầm của mình đến bán đấu giá, số tiền thu được sẽ quyên góp toàn bộ cho quỹ từ thiện.
Ngoài các đồ vật sưu tầm của minh tinh, cũng có một số những bảo vật quý giá khác được đấu giá, số tiền đấu giá sẽ quyên góp 30% cho quỹ từ thiện.
Tạp chí này là tạp chí hàng đầu trong nước, không biết bao nhiêu minh tinh tranh nhau muốn lên trang bìa, vì vậy buổi đấu giá này là một cơ hội vô cùng hiếm có, họ đương nhiên không thể bỏ lỡ, đều lần lượt mang đến những bảo vật sưu tầm của mình, cho dù không có thì cũng quyết định phải mua cái gì đó ở buổi đấu giá.
Sau khi sàng lọc tất cả các vật phẩm, ban tổ chức giữ lại một số đồ vật và gửi thư mời tham dự tiệc đấu giá lần này tới những minh tinh được chọn.
Toàn bộ buổi đấu giá sẽ được phát trực tiếp trên mạng để những người không đến hội trường cũng có thể tham gia đấu giá.
Tô Hiểu không hề biết những điều này, cô chỉ nghĩ đơn thuần là một buổi đấu giá bình thường.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Tô Hiểu cũng không sợ hãi, nhấc làn váy bước lên thảm đỏ.
Các camera man rất nhạy cảm với vẻ đẹp, Tô Hiểu vừa bước lên thảm giả thì họ cũng điên cuồng nháy máy chụp.
Chiếc váy màu hồng sen xòe ra phía sau, làn da trắng nõn của Tô Hiểu lại càng nổi bật, đôi bông tai đung đưa theo bước chân của cô, thỉnh thoảng hôn lên gò má.
Tô Hiểu vừa xuất hiện, bình luận trên mạng bắt đầu điên cuồng nảy ra trên màn hình trực tiếp.
Cũng bởi đã khá lâu cô không xuất hiện trước mặt công chúng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...