Từ Tường vừa lòng nhìn phản ứng của mọi người.
Ông ta bổ sung:
"Hiện tại đã là 6 giờ.
6 giờ 30 phút chúng ta đúng giờ sẽ ăn cơm.
Nếu tới chậm tôi cũng không cam đoan còn thừa nhiều hay ít đồ ăn, đồ có nguội lạnh hay không đâu nha.
Cho nên tôi hy vọng mọi người có thể nắm chặt thời gian."
Lại tàn nhẫn vậy đó, còn lấy bữa tối ra uy hiếp bọn họ! Mọi người đối với sự biến thái của đạo diễn lại thêm hiểu rõ.
Từ Tường không chút nào để ý ánh mắt các khách quý nhìn về phía mình giống như mang theo đao kiếm.
Ông ta tuyên bố quy tắc:
"Bây giờ trình tự lựa chọn dựa theo nét bút nhiều nhất trong tên của các mama.
Cho nên đầu tiên là Thẩm Lâm Nhan."
Thẩm Lâm Nhan trong nháy mắt kinh ngạc.
Thế mà cô ta lại là người đầu tiên?
Nhưng mà cô ta đã sớm nghĩ làm như nào để biểu hiện tốt nhất nên cũng không sợ.
Cô ta dịu dàng sờ đầu Lương Thiên Dật, tự tin nói:
"Tôi vừa cùng Thiên Dật thương lượng.
Người làm mẹ như tôi luôn tôn trọng hết thảy lựa chọn của Thiên Dật, không có khua tay múa chân vào.
Tôi tin tưởng mặc kệ kết quả cuối cùng có ra sao thì hai mẹ con chúng tôi đều có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Lời nói này của Thẩm Lâm Nhan nhận được vô số đồng tình, khen ngợi của người xem phát sóng trực tiếp.
[Không hổ là Thẩm Lâm Nhan, đây mới là phương pháp giáo dục con, để cho các con không gian sinh trưởng tự do.]
[Cô ta tự tin như vậy còn không phải bởi vì bản thân dạy dỗ Lương Thiên Dật rất tốt à? Tin rằng chẳng sợ phải đi hộ thì Lương Thiên Dật cũng sẽ không khóc nháo ầm lên.]
[Lầu trên nói đúng đó.
Không phải ai cũng dạy được con mình như vậy.]
[Hơn nữa đứa bé tự mình chọn lựa, kết quả mặc kệ tốt hay xấu thì đứa bé cũng sẽ tự mình gánh vác.]
...
Lương Thiên Dật thấy mama tín nhiệm mình như vậy, đôi mắt ngay lập tức sáng lấp lánh:
"Cảm ơn mama."
Nói xong bé quay đầu, nhìn bức tranh do dự mãi, sau đó cuối cùng lựa chọn hình vẽ con ngựa.
Bé đối diện máy quay giải thích:
"Cháu thích nhất là ngựa nhỏ.
Thời điểm cưỡi lên lưng ngựa chạy nhanh giống như một cơn gió vậy.
Hơn nữa cháu tin tưởng ngựa nhỏ sẽ mang lại may mắn cho cháu."
Nói xong bé cầm bức tranh tuấn mã về tới bên người Thẩm Lâm Nhan.
Thẩm Lâm Nhan mỉm cười sờ đầu Lương Thiên Dật, bộ dáng vô cùng trìu mến.
Sau đó hai mẹ con mở tờ giấy được buộc vào thẻ trúc ra.
Tiếc là con ngựa nhỏ này cũng không phù hộ bọn họ.
Sau khi mở tờ giấy ra bọn họ nhìn thấy hai chữ to: Đi bộ.
Khuôn mặt hai mẹ con tràn ngập tươi cười tức khác suy sụp xuống.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng khôi phục, tiến tới ôm nhau cổ vũ:
"Không sao cả.
Chúng ta làm được mà, chỉ có 5 km.
Nó bằng khoảng cách chạy bộ buổi sáng mà thôi."
Hình ảnh hai mẹ con ở bên cạnh ôm nhau khiến cho nhất nhiều người xem phát sóng trực tiếp cảm động.
[Thật là rất thương nhau mà, đây mới là mẹ con luôn thông cảm cho nhau.]
[Chỉ là quá xui rồi.
Cái đầu tiên bốc được lại là đi bộ ]
[Tràn ngập yêu thương, không hề oán trách, chỉ có cổ vũ lẫn nhau.]
Mẹ con Thẩm Lâm Nhan chọn xong thì đến lượt Thẩm Thanh Thanh.
Trong lúc nhất thời mọi ánh nhìn đều đổ lên hai người Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn.
So sánh với mẹ con Thẩm Lâm Nhan hiểu cho nhau, mọi người càng chờ mong Thẩm Thanh Thanh lại một lần nữa làm trò con bò.
Hơn nữa phía trước hai người còn có Thẩm Lâm Nhan "hiểu chuyện" nên nếu Thẩm Thanh Thanh lại làm loạn thì chỉ thêm đối lập càng trở nên mãnh liệt.
Thẩm Thanh Thanh sẽ mạnh mẽ yêu cầu Chu Gia Ngôn dựa theo ý mình chọn lựa tranh vẽ sao? Hay vẫn là giống như Thẩm Lâm Nhan để cho con mình tự lựa chọn đây?
Ở trong cái nhìn của mọi người, Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn lại ríu rít thảo luận:
"Ngôn Ngôn, con không cảm thấy con phượng hoàng kia rất hợp với mama à? Con chọn bức tranh đấy đi."
Chu Gia Ngôn bẹp bẹp miệng nói:
"Con cảm thấy con hổ kia tương đối ngầu lòi.
Con thích nhất là con hổ."
"Ây da, con xem phượng hoàng không phải rõ ràng to hơn một chút à? Đến lúc đó mama cho con thật nhiều kẹo, con cũng có thể ăn nhiều một chút"
Chu Gia Ngôn như cũ cự tuyệt vô tình:
"Baba nói trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.
Hơn nữa con cảm thấy hổ đủ to rồi."
...
Hai người trực tiếp tranh luận như vậy làm một đám cư dân mạng sợ ngây người:
[Vãi shit.
Không nghĩ tới hai mẹ con này lại tranh nhau như vậy.]
[Không ai nhường ai.
Là thật sự tranh giành đấy.]
[Cho nên mọi người đoán xem rốt cuộc ai sẽ thắng.]
[Nhất định là Chu Gia Ngôn rồi.
Dù sao cuối cùng vẫn là Chu Gia Ngôn chọn mà.]
...
Hai mẹ con đấu khẩu hai phút vẫn không ai chịu nhường ai như cũ.
Đạo diễn Từ Tường thấy vậy trong lòng vui đến nở hoa.
Đây là hiệu quả mà chương trình muốn nè.
Đương nhiên ông ta cũng không thể nào để Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn mãi khắc khẩu.
Vì thế ông ta hớn hở nói:
"Hai vị khách quý nhanh một chút nha, lại cho hai người thêm nửa phút thời gian để thảo luận."
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Thanh ngồi xổm xuống, mắt nhìn Chu Gia Ngôn.
Gương mặt luôn cao ngạo lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương:
"Ngôn Ngôn đã quên lúc trước mama nói là con chính là kỵ sĩ nhỏ phải bảo vệ mama công chúa sao! Oa oa oa, mama đau lòng quá đi à."
Chu Gia Ngôn trợn mắt há hốc mồm.
Mẹ kế như thế nào mà còn lật mặt nhanh hơn cả mấy bà bán bánh tráng nướng trên Đà Lạt dậy chời! Còn làm ra vẻ là cậu bắt nạt mama.
Da mặt cậu vẫn luôn mỏng, vành tai nháy máy đỏ bừng.
Cậu phủ nhận:
"Nhưng con có nói sẽ bảo vệ mama đâu chứ."
Thẩm Thanh Thanh diện mạo diễm lệ nhưng đôi mắt lại tự mang theo chút ngây thơ hồn nhiên.
Cô tiếp tục nhìn Chu Gia Ngôn, dáng vẻ lã chã chực khóc:
"Nhưng con cũng đâu có cự tuyệt."
[Ha ha ha, Thẩm Thanh Thanh tuyệt thật đấy, vậy mà lại "công kích" Ngôn Ngôn như vậy.]
[Thẩm Thanh Thanh thật là biết diễn kịch nha.
Tốc độ này còn nhanh hơn cách người yêu cũ vừa chia tay đã đòi quà nữa.]
[Nhưng mà tôi lại thấy chiêu này đối với đàn ông thành thục như chồng cô ấy còn có tác dụng.
Chu Gia Ngôn sẽ nuốt trôi cái dáng vẻ này à?]
[Ngôn Ngôn cố lên! Không được mềm lòng!]
...
Chu Gia Ngôn dậm dậm chân nhỏ, quay đầu đi không hề nhìn Thẩm Thanh Thanh nữa.
Rồi sau đó cậu chạy về phía bàn để tranh vẽ.
Mày nhỏ của cậu nhăn lại, ánh mắt băn khoăn dừng trên bức họa như đang đưa ra quyết định rất quan trọng.
Cậu vươn tay nhỏ ở trên năm bức tranh lắc lư, cuối cùng vươn tay hướng về bức tranh con hổ.
[Haha bất ngờ chưa bà dà.
Xem ra Ngôn Ngôn vẫn sẽ dựa vào suy nghĩ của mình để chọn.]
[Tôi nói chiêu này của Thẩm Thanh Thanh không dùng được mà.
Đứa trẻ con sao mà để ý bộ dáng làm nũng của con gái chứ.]
[Ủng hộ Ngôn Ngôn dựa theo tâm ý của bản thân để lựa chọn.]
[Thật muốn nhìn biểu tình của Thẩm Thanh Thanh.]
...
Sau khi mọi người cho rằng Chu Gia Ngôn sẽ lựa chọn tranh vẽ con hổ thì tay của Chu Gia Ngôn lại xoay ngược lại lấy đi bức tranh vẽ phượng hoàng.
Đối với việc vừa chuyển biến này mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Mà Chu Gia Ngôn lại cầm bức tranh lon ta lon ton chạy về bên người Thẩm Thanh Thanh sau đó đem tranh vẽ đưa cho cô.
Cậu nhìn Thẩm Thanh Thanh, ánh mắt kiên định, ngữ khí ngầu lòi:
"Cho mama.
Con là thằng con trai thì phải chìu mama."
Thấy một màn này, cư dân mạng lại lần nữa kinh hô.
[Trời ơii, tôi vậy mà ở trên người một đứa bé năm tuổi cảm nhận được năng lực bạn trai nè.]
[Quá nuông chiều rồi, Thẩm Thanh Thanh thật sự quá hạnh phúc.]
[Ôi mẹ ơi, đây là con trai thần tiên gì vậy?]
[Thật muốn sinh ra muộn hơn hai mươi năm mà.
Có vậy thì Ngôn Ngôn chính là Sugar Daddy của tôi rồi.]
...
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy Chu Gia Ngôn đưa mình tranh vẽ hình phượng hoàng chỉ thấy trái tim đập chậm mất nửa nhịp.
Xuyên tới đây cũng khá lâu cô thật ra chưa có cảm xúc gì nhiều.
Đại khái bởi vì biết đây là thế giới trong sách nên cô cũng đem đời này thả bay bản thân, nghĩ là sinh hoạt khi về hưu.
Đối với người bên cạnh cô phần nhiều là đối đãi với tư cách người đứng xem.
Còn về Chu Gia Ngôn, trước kia cô thường coi cậu như những đứa bé trong video trên mạng hay là đứa bé của nhà người khác, thời điểm cao hứng thì có thể trêu đùa một chút.
Cô thiếu chút nữa đã quên Chu Gia Ngôn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mạnh miệng mềm lòng, có máu có thịt, có cảm tình.
Cô làm cái gì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định với cậu.
Hơn nữa thằng nhóc này thật sự quá tốt!
Đời trước Thẩm Thanh Thanh cũng không phải chưa từng được người khác đối xử tốt nhưng cô vẫn có thể nhìn ra nhàn nhạt tính kế trong mắt họ.
Mà trong mắt Chu Gia Ngôn lại thuần túy vô cùng.
Cậu dựa vào mong muốn của cô để lựa chọn cũng không phải để lấy lòng cô mà vì đơn thuần là không nghĩ muốn cô phải thương tâm.
Thẩm Thanh Thanh khó có khi không giống lúc trước pha trò hài hước:
"Cảm ơn Ngôn Ngôn."
Sau đó cô trịnh trọng mà tiếp nhận bức tranh:
"Chúng ta cùng nhau mở giấy đi."
[Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng đứng đắn của Thẩm Thanh Thanh.
Cô ấy cũng bị Ngôn Ngôn làm cho cảm động rồi.]
[Ngôn Ngôn thực sự quá hiểu chuyện, quá nuông chiều cô ấy.
Tôi mà là mama của bé thì đã ngay lập tức khóc lớn rồi.]
[Lúc trước bọn họ toàn ồn ào nhốn nháo.
Hiện tại bỗng nhiên dịu dàng như vậy thật là làm tôi cảm động đến khóc mà.]
[Lầu trên +1.
Có câu này tôi vẫn muốn nói, tôi cảm thấy so sánh một hồi cặp mẹ con này là khiến tôi cảm động nhất.]
......!
Sau đó bàn tay to của Thẩm Thanh Thanh và bàn tay nhỏ của Chu Gia Ngôn cùng nhau mở ra giấy nhỏ.
Chỉ thấy trên đấy hai chữ to như "cái bill của người yêu cũ sau khi thống kê lại tổng số tiền trong lúc quen nhau và bắt bạn phải share": Đi bộ.
Trong nháy mắt, hai người nguyên bản mang theo biểu tình mỉm cười đều suy sụp xuống.
Đây đến tột cùng là cái vận xui chó má gì vậy? Thế mà hai tổ khách quý đầu tiên đều là đi bộ!
Thẩm Thanh Thanh sinh ra một trận chột dạ.
Cái bức tranh này là do cô mạnh mẽ muốn chọn.
Hơn nữa Thẩm Lâm Nhan đã cầm đi một cái "đi bộ" rồi thì dư lại chỉ còn một.
Nếu vậy dựa vào ý nguyện của Chu Gia Ngôn mà lựa chọn thì...
Chu Gia Ngôn một lời khó nói hết mà liếc nhìn Thẩm Thanh Thanh một cái, cậu phát ra một tiếng thở dài trầm trọng, hai tay khoanh lại:
"Ầy, cái này cũng không nên trách con."
Thẩm Thanh Thanh là loại người có thể tự kiểm điểm bản thân nhưng lại không thích mình bị người khác chỉ trích.
Cô lập tức nghiêm mặt nói:
"Đây rõ ràng là vấn đề vận may, không hề liên quan tới lựa chọn nào cả, sao mà trách mama được chứ!"
Dù sao cô cũng chột dạ nên rất nhanh đã đem đề tài dời đi.
Cô vỗ vỗ bả vai Chu Gia Ngôn:
"Sự tình phát triển thành như vậy chúng ta chỉ trích lẫn nhau cũng vô dụng.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Ngôn Ngôn tin tưởng mama, mama khẳng định có biện pháp sẽ không để con chịu khổ."
Nhưng mà trả lời Thẩm Thanh Thanh là ánh mắt không hề tín nhiệm của Chu Gia Ngôn.
Người không tin tưởng Thẩm Thanh Thanh không chỉ có Chu Gia Ngôn mà toàn bộ người xem phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi bình luận đầy hoài nghi:
[Biểu cảm của tôi và Ngôn Ngôn hiện tại có chút giống nhau.]
[Có một mama không đáng tin cậy lại không may mắn như Thẩm Thanh Thanh thật vất vả cho Ngôn Ngôn rồi.]
[Tôi hoài nghi chốc lát Thẩm Thanh Thanh đi được nửa đường sẽ nháo ầm lên và Ngôn Ngôn lại phải an ủi cô ấy.]
[Tôi rất tò mò là Thẩm Thanh Thanh lấy tự tin ở đâu ra mà nói không để Ngôn Ngôn chịu khổ.
Dựa vào làm loạn mà bức ép tổ tiết mục đưa bọn họ tới nơi à?]
【Ha ha ha, tôi cảm thấy thật nói không chừng lại là vậy đấy.
】
......
Suy xét đến việc thời gian gấp gáp, sau khi hai tổ khách quý bốc vào "đi bộ" tổ tiết mục cũng không tiếp tục lâu la mà để cho bọn họ nhanh chóng lên đường.
Thẩm Lâm Nhan trước nay luôn biết cách làm người, chẳng sợ không thích Thẩm Thanh Thanh thì vẫn mỉm cười tiến lên nói:
"Thanh Thanh, chúng ta đều là đi bộ không bằng kết bạn cùng nhau đi? Đến lúc đó trên đường có chuyện gì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Tôi và Thiên Dật mỗi ngày đều chạy bộ buổi sáng, thể lực coi như không tồi."
Lời này nói ra, trong phòng phát sóng trực tiếp lại một làn sóng bình luận khích lệ Thẩm Lâm Nhan:
[Lâm Nhan thật sự quá tốt bụng, rõ ràng bản thân cũng rất mệt còn nghĩ chiếu cố Thẩm Thanh Thanh.]
[Nữ thần của tôi không chỉ người đẹp mà tâm cũng đẹp.]
[Lâm Nhan mau đi đi, Thẩm Thanh Thanh không xứng.]
[Lâm Nhan như vậy mới là tấm gương tốt cho con!]
...
Thẩm Thanh Thanh sao mà không đoán ra tính toán trong lòng Thẩm Lâm Nhan chứ.
Nếu cô đồng ý đi cùng thì ở thời điểm cô tùy hứng làm loạn Thẩm Lâm Nhan sẽ nhân cơ hội ra vẻ rộng lượng hiểu chuyện.
Nếu cô không đồng ý thì cô ta vẫn có tiếng là người đẹp tâm thiện.
Trước đây ở Thẩm gia trước mặt ba Thẩm cô ta cũng như vậy, thường cố ý kích thích nguyên chủ, khiến cho nguyên chủ tức giận trút lên đầu cô ta.
Mà mỗi lúc như này ba Thẩm sẽ thường xuyên trùng hợp đi ngang qua.
Thường xuyên thấy vậy, ba Thẩm lập tức cảm thấy là do Thẩm Thanh Thanh tính tình đại tiểu thư bắt nạt Thẩm Lâm Nhan mà Thẩm Lâm Nhan lại luôn yên lặng chịu đựng.
Thủ đoạn trà xanh thô thiển, "đê tiện như người yêu cũ" như vậy đụng vào người thẳng tính như nguyên chủ có thể nói lần nào cũng thành công.
Đời trước Thẩm Thanh Thanh lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, gặp qua nhiều người tâm cơ thâm trầm.
Đối với thủ đoạn này của Thẩm Lâm Nhan vô cùng chướng mắt.
Đương nhiên đến cùng là cô lười chơi tâm cơ với Thẩm Lâm Nhan.
Có cái tinh lực này thì cô thà ra cà khịa Chu Gia Ngôn, như vậy vui hơn nhiều.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là cô không định thật sự đi bộ đến chỗ ở của bọn họ.
Loại chuyện tuân thủ quy tắc, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, dốc lòng cho chương trình như vậy vẫn nên để Thẩm Lâm Nhan thể hiện thôi.
Cô lộ ra mỉm cười:
"Không cần, tôi khoẻ như trâu ấy, liên lụy hai người lại không hay.
Hai người đến trước còn có thể chừa chút bữa tối cho tôi và Ngôn Ngôn."
Bị Thẩm Thanh Thanh quyết đoán cự tuyệt, Thẩm Lâm Nhan cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn.
Trong nội tâm của cô ta cũng chán ghét Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thanh Thanh cũng chán ghét cô ta.
Chỉ là cô ta sẽ vì sinh tồn mà ở trên mặt duy trì hài hòa với Thẩm Thanh Thanh.
Mà Thẩm Thanh Thanh trước nay tùy hứng ngay cả duy trì vẻ mặt cũng không chịu làm.
Lúc này Thẩm Thanh Thanh cự tuyệt so với trước kia uyển chuyển hơn nhiều.
Như trước chỉ sợ Thẩm Thanh Thanh đã không phục, chỉ trích cô ta một hồi sau đó sẽ cự tuyệt.
Trong lòng Thẩm Lâm Nhan có chút thất vọng.
Thẩm Thanh Thanh đã thông minh lên rất nhiều.
Trên mặt cô ta vẫn duy trì mỉm cười như cũ:
"Nếu cô đã nói vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng.
Dù sao chúng ta đều mang theo điện thoại.
Có yêu cầu gì thì tùy thời đều có thể gọi cho tôi."
Nói xong lời này, Thẩm Lâm Nhan xoay người cùng Lương Thiên Dật tiến vào cổ trấn.
Thẩm Thanh Thanh chờ khi Thẩm Lâm Nhan cách mình không xa lắm tầm 100m mới mang theo Chu Gia Ngôn tiến vào cổ trấn.
Chỉ là lúc này cô không cùng Chu Gia Ngôn đi thẳng về phía trước mà nhìn quanh bốn phía cẩn thận quan sát.
Chu Gia Ngôn có chút khó hiểu, cậu kéo kéo làn váy Thẩm Thanh Thanh:
"Chúng ta hiện tại không phải nên đi nhanh tới chỗ ở sao mama?"
Thẩm Thanh Thanh gõ nhẹ đầu Chu Gia Ngôn:
"Nhóc đầu gỗ này, xem mama dạy con dùng trí tuệ chiến thắng này."
Trạng Nguyên trấn là một trấn nhỏ đã được thương nghiệp hóa.
Trong trấn tất nhiên là có không ít người làm buôn bán.
Mà nếu bọn họ đã bán hàng thì khẳng định phải có phương tiện vận chuyển hàng hóa.
Trấn này cấm ô tô hay các phương tiện dùng xăng đi vào.
Các loại như xe điện trở thành phương tiện vận chuyển hàng hóa chủ yếu.
Đương nhiên Thẩm Thanh Thanh rất chú ý chọn lựa.
Đầu tiên là cửa hàng ăn uống không được, xe vận chuyển đồ tươi sống, rau dưa gì đó không sạch sẽ.
Còn không bằng cô trực tiếp đi bộ.
Thẩm Thanh Thanh nhanh chóng nhìn trúng một cửa tiệm bán đồ thủ công.
Cửa hàng này nhìn qua sinh ý cũng không tốt lắm.
Một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi ở gần cửa dùng những sợ tơ rực rỡ sắc màu bện thành nhiều loại nút khác nhau.
Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh lại thấy những cái nút đa dạng này đã hết thời.
Hơn nữa giá trị thực dụng cũng không cao, khó trách cửa hàng làm ăn không tốt.
Ngay sau đó Thẩm Thanh Thanh dắt tay Chu Gia Ngôn đi vào tiệm, nói với người phụ nữ trung niên:
"Chị ơi, chị có nghĩ tới việc thay đổi một chút hình thức làm đồ thủ công càng thêm thu hút khách hàng không ạ?"
Người phụ nữ nghe thấy lời nói ngẩng đầu lên.
Bà ta thấy trước mặt mình có một người đẹp như tiên nữ, bị kinh diễm trước nhan sắc xuất chúng này.
Nhưng mà ý nghĩ bị lừa đảo ngay lập tức chiếm cứ đầu bà ta.
Bà ta đánh giá trên dưới Thẩm Thanh Thanh, sau đó vẻ mặt trầm trọng nói:
"Cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp như vậy như thế nào lại đi làm đa cấp.
Chỗ chúng ta có rất nhiều cảnh sát tuyên truyền, cô đừng nghĩ tới lùa gà được tôi."
Thẩm Thanh Thanh vốn dĩ chuẩn bị tốt một đống lời nói tức khắc kẹt ở trong họng.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ tới được bản thân thế nhưng bị coi thành kẻ lừa đảo.
Cô nên khen bây giờ cảnh sát tuyên truyền thật tận tâm à?
Người xem phát sóng trực tiếp thấy một màn này cười muốn sặc nước miếng:
[Ha ha ha.
Thần thánh phương nào đây, phản ứng của bác gái cũng quá thật thà rồi.]
[Thật tán thành bác gái mà! Tôi thật sự rất thích xem Thẩm Thanh Thanh ăn mệt nha.]
[Ha ha ha nhà nước chống lừa đảo cũng tốt quá rồi.
Đến bác gái ở khu vực xa xôi như vậy cũng ý thức được cái này.]
[Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao cô ấy lại đi vào cửa tiệm thủ công, cái này giúp được gì à?]
...
Thẩm Thanh Thanh hít sâu vài hơi tâm tình mới tạm coi là được bình phục.
Cô lộ ra mỉm cười nói:
"Chị gái à, em không phải đa cấp.
Em tới đây quay chương trình, đương nhiên em cũng không phải minh tinh nổi tiếng gì chị nhìn không quen em cũng là bình thường.
Nhưng chị có thể nhìn các anh quay phim phía sau em.
Bọn họ đều là nhân viên công tác của 《Mama toàn năng》."
Nghe thấy lời này, người phụ nữ trung niên hướng tới sau lưng Thẩm Thanh Thanh nhìn qua.
Quả nhiên bà ta thấy vài nhân viên công tác mặc áo đen khiêng camera.
Hơn nữa trên áo còn in bốn chữ to: Mama toàn năng.
Người phụ nữ trung niên tuy không hiểu lắm về giới giải trí nhưng vẫn xem qua chương trình quốc dân này rồi.
Hơn nữa mấy hôm trước bà nghe Tiểu Dương cách vách nói hình như thật sự có một chương trình đến đây ghi hình.
Người phụ nữ trung niên cũng đã tin hơn phân nửa.
Vì thế bà ta lộ ra nụ cười dài đến mang tai, còn sửa sang lại đầu tóc của mình.
Hỏi Thẩm Thanh Thanh:
"Ấy vậy chị đây có được xuất hiện trên TV không vậy? Sớm biết như vậy thì buổi sáng chị đã trang điểm chút rồi."
Thẩm Thanh Thanh đối với việc nịnh hót lấy lòng siêu thạo luôn.
Cô ngọt ngào nói:
"Chị à, tinh thần chị tốt như vậy, người trẻ tuổi như em đều không có so bằng, yên tâm đi nha."
"Ha ha ha.
Em gái, em cũng thật biết cách nói chuyện.
"
Người phụ nữ trung niên càng nhìn Thẩm Thanh Thanh càng cảm thấy thuận mắt.
Bà ta vừa rồi còn thấy lạ là cô gái xinh đẹp như vậy sao lại làm đa cấp chứ.
Bà ta lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Thẩm Thanh Thanh:
"Lời vừa nãy em nói với chị đây có ý gì đấy? Là nhiệm vụ của em à?"
Nghe thấy chị gái trực tiếp hỏi mục đích của cô, Thẩm Thanh Thanh cũng không nhiều lời.
Cô giải thích:
"Là vậy nè chị ơi.
Em xem trong tiệm chủ yếu phần lớn là hàng bện thủ công.
Nhưng mà chị à tiệm này thoạt nhìn sinh ý không tốt nên em mới nghĩ cho chị cái chủ ý mới."
Người phụ nữ trung niên tràn đầy đồng cảm:
"Em gái à, không dám gạt em chứ này đâu phải sinh ý không tốt mà là rất kém ấy.
Đây cũng ít nhiều là cửa tiệm tổ tiên chị đây truyền cho con cháu.
May mà con trai chị hiếu thuận công tác bên ngoài hàng tháng gửi phí sinh hoạt nên tiền kiếm được nhiều hay ít chị cũng không quá để ý.
Nhưng mà dù sao cũng chẳng ai chê nhiều tiền.
Em gái là minh tinh, kiến thức rộng rãi, cứ nói thẳng đi."
Thẩm Thanh Thanh cười nói:
"Chị à, chị biết hiện tại các cô gái nhỏ lưu hành cái gì không? Bọn họ hiện tại có trend mặc Hán phục, đặc biệt nơi này là cổ trấn, khẳng định có càng nhiều cô gái mặc Hán phục tới quay tóp tóp.
Em thấy trình độ thủ công của chị không tồi, có thể suy xét học ở trên mạng cách làm phối sức cho Hán phục gì đó."
Ánh mắt người phụ nữ trung niên lập tức sáng ngời:
"Thể nào chị vẫn thấy lạ sao lại có nhiều cô gái mặc đồ cổ trang thế đâu.
Chị lúc trước còn tưởng rằng bọn họ tới đóng phim đấy.
Nguyên lai do bây giờ lưu hành mặc Hán phục à.
Vậy em nói muốn học trên mạng thì học ở đâu?"
Thẩm Thanh Thanh móc điện thoại ra:
"Chị gái, hay là chị kết bạn Wechat với em đi.
Lát nữa em đem giáo trình học gửi cho chị."
Người phụ nữ trung niên cũng không nghĩ tới rằng em gái trước mặt lại bình dân như vậy.
Bà cũng lấy điện thoại ra thêm Wechat.
Dù sao bà ta cũng buôn bán nhiều năm, trước đây lại xem nhiều chương trình như này rồi.
Thêm xong Wechat bà ta nói:
"Em gái à, chị đây biết em không chỉ đơn thuần là tới giúp chị.
Em đang hoàn thành nhiệm vụ của tổ tiết mục đúng không?"
Đúng lúc này Thẩm Thanh Thanh lộ ra tươi cười ngượng ngùng:
"Chị à, em cũng không gạt chị.
Chỉ là em định nhờ chị giúp em một chút.
Chị cũng xem qua chương trình này của bọn em rồi, cũng biết tổ tiết mục sẽ hành hạ khách quý.
Em và con trai hôm nay thật bất hạnh phải đi bộ 5 km để đến được chỗ ở, hơn nữa lại không được sử dụng đến tiền.
Chúng em hôm nay đến đây đã lăn lộn mất một ngày thật sự rất mệt mỏi.
Người lớn giống em không nói đến nhưng đứa nhỏ này mới vừa tròn năm tuổi...!Cho nên em muốn hỏi chị trong nhà có phương tiện vận chuyển hàng hóa gì đó có thể cho chúng em mượn dùng không."
Người phụ nữ trung niên nghe vậy cúi đầu thấy ngay bên cạnh Thẩm Thanh Thanh có một đứa bé mặc tây trang nhỏ đứng đấy vô cùng đáng yêu.
Đứa bé mở to đôi mắt ngập nước lên nhìn bà ta.
Phụ nữ tuổi này thích nhất là trẻ con, bà ta tức khắc thấy đáng yêu đến nỗi tâm can loạn run, làm gì có đạo lý không đồng ý chứ:
"Ai da, chị còn tưởng chuyện lớn lắm cơ.
Cổ trấn hiện tại không cho phép đi ô tô cho nên bọn chị đều có xe ba bánh chạy bằng điện đưa hàng hóa vào.
Em gái nếu không ngại thì em và con trai ngồi ở đằng sau, chị đưa các em qua đó."
Thẩm Thanh Thanh cười đến nỗi mi mắt cong cong:
"Ôi thật đúng là phải cảm ơn chị gái quá mà."
Nói rồi cô vỗ vỗ Chu Gia Ngôn bên cạnh:
"Còn không mau nói cảm ơn cô đi."
Chu Gia Ngôn thấy một đống thao tác của mẹ kế mà trợn mắt há hốc mồm.
Nghe xong lời nói của Thẩm Thanh Thanh cậu theo bản năng nói:
"Cảm ơn cô".
Người phụ nữ trung niên nghe thấy bản thân được một đứa trẻ gọi là cô thì cười càng thêm vui vẻ:
"Ha ha ha.
Em gái và con trai đều rất biết cách nói chuyện.
Chị đây cũng sắp trở thành bà nội người ta rồi còn gọi là cô nữa."
Thẩm Thanh Thanh làm ra vẻ kinh ngạc:
"Ây da, chị à.
Em cảm thấy chị thoạt nhìn cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi.
Như thế nào lại sắp có cháu nội rồi?"
Người phụ nữ trung niên thành công bị dỗ tới vui vẻ.
Vì thế bà ta đem cửa tiệm nhờ người hàng xóm cách vách trông hộ, cầm lấy chìa khóa đi vào sân sau của cửa hàng ngồi lên xe điện ba bánh rồi đánh xe chạy ra.
Thẩm Thanh Thanh mang theo Chu Gia Ngôn ngồi trên ghế sau của xe điện ba bánh.
Tuy nói đường đi có chút sốc, ngồi sau xe gió hơi lớn nhưng so với đi bộ vẫn tốt hơn nhiều.
Cảm nhận gió thổi thẳng vào mặt, Thẩm Thanh Thanh chọc chọc thằng nhóc ngồi bên vẫn không nói gì, khoe khoang:
"Thấy sao hả? Mama nói là có biện pháp mà, sẽ không để con chịu khổ đâu."
Chu Gia Ngôn trả lời Thẩm Thanh Thanh bằng một tiếng "thầm thì" không rõ vô cùng ngạo kiều.
Cậu không thể không thừa nhận, người mẹ kế này tựa hồ giống như có chút chơi bẩn!
Người xem phát sóng trực tiếp cũng khiếp sợ:
[Tôi không thể không thừa nhận rằng Thẩm Thanh Thanh thực sự khá có não.
Thao tác này làm quá mức nước chảy mây trôi rồi.]
[Đáng giận thật.
Tôi vốn muốn nhìn Thẩm Thanh Thanh nửa đường khóc thút thít gây loạn.
Kết quả cô ta quay đầu cái đã chạy bằng xe điện ba bánh.]
[Hơn nữa cô ấy rất biết cách nói chuyện.
Dăm ba câu đã đem chị gái kia dỗ tới vui vẻ như vậy.]
[Cô ấy như vậy thì làm thế nào mà trước kia có thể đắc tội nhiều người thế? Lắm tài nguyên nên không sợ gì à?]
Đương nhiên trong đó cũng có vài bình luận không hay ho:
[Thẩm Thanh Thanh như này có tính là gian lận không vậy? Tiết mục có nói được xin giúp đỡ từ người khác à?]
[Đúng vậy.
Đây xem như là lợi dụng người dân bình thường.
Có thể sao?]
[Đau lòng mẹ con Thẩm Lâm Nhan bên cạnh thành thành thật thật làm nhiệm vụ.]
Nhưng mà đại đa số cư dân mạng theo dõi cả quá trình vẫn biết thị phi đúng sai, thực nhanh có người lên tiếng phản bác:
[Thẩm Thanh Thanh chẳng lẽ không tính là làm theo quy tắc chương trình à? Tổ tiết mục nói không dùng tiền nhưng cô ấy vừa nãy xem như dựa vào lao động trí óc cùng chị gái chủ tiệm trao đổi đồng giá mà.]
[Chuyện này Thẩm Thanh Thanh đâu có sai.
Người mắng chửi cô ấy toàn là đơn giản muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh chịu khổ thì có.]
......
Cùng thời gian này, Thẩm Lâm Nhan dắt theo Lương Thiên Dật đi ở trên phiến đá xanh nhỏ trên đường của trấn.
Phiến đá xanh cũng không bóng nhoáng.
Bọn họ kéo theo hành lý đi phát ra tiếng "lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch".
Hơn nữa tốc độ của bọn họ cũng dần chậm lại.
Thẩm Lâm Nhan tuy rằng trong lòng không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ duy trì mỉm cười.
Tuy nói bốc phải đi bộ có chút xui xẻo nhưng là Thẩm Thanh Thanh cũng chọn phải.
Hiện tại cô ta biểu hiện càng tốt, càng gian khổ càng chịu đựng vất vả thì càng phụ trợ cho sự náo loạn làm càn của Thẩm Thanh Thanh.
Cô ta vừa đi vừa cổ vũ con riêng:
"Tiểu Dật, chúng ta đã đi được một phần ba quãng đường rồi.
Cố lên, thắng lợi ở ngay phía trước."
Lương Thiên Dật rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ.
Tuy nói ngày thường bé tham gia nhiều loại vận động nhưng mà hôm nay đi tàu xe mệt nhọc.
Hiện tại lại đi bộ có chút ăn không tiêu.
Lương Thiên Dật nghe mama nói, bé lại càng cảm thấy ủy khuất.
Đi lâu như vậy mà mới chỉ có được một phần ba!
Lương Thiên Dật tuy được giáo dục rất tốt nhưng bé vẫn là một đứa nhóc được nuông chiều từ nhỏ.
Bé bẹp bẹp miệng:
"Mama, con không muốn đi nữa.
Phía trước còn thật xa.
Con không tham gia chương trình nữa, con muốn về nhà cơ."
Nghe thấy lời nói của con riêng, Thẩm Lâm Nhan đã gần hết kiên nhẫn.
Cô ta xoay người, ngồi xổm xuống ngang hàng với con riêng, tận tình khuyên bảo:
"Tiểu Dật, đây là quy tắc của chương trình, nếu con lúc trước đồng ý tham gia thì con phải tuân thủ theo.
Con từ bỏ ngang đường như vậy thì không chỉ có mama mà cả ông nội bà nội cũng sẽ tức giận."
"Nhưng mà thật sự rất mệt mà, chân con cũng đau nữa."
Thời điểm Thẩm Lâm Nhan còn định tiếp tục an ủi con riêng thì lại thấy bên cạnh xuất hiện một chiếc xe điện ba bánh.
Mà ngồi sau xe thình lình lại là mẹ con Thẩm Thanh Thanh.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lâm Nhan chính là Thẩm Thanh Thanh lại gây sự la lối khóc lóc khiến cho tổ tiết mục phải phái ra xe điện ba bánh đưa cô đến nơi.
Trong lòng cô ta một bên cảm thất tổ tiết mục không công bằng một bên lại âm thầm vui vẻ vì Thẩm Thanh Thanh làm như thế không chừng sẽ bị cư dân mạng mắng chết, biết đâu hiện tại đã bị mắng lên hot search rồi.
Lương Thiên Dật cũng thấy Chu Gia Ngôn chạy xe điện tới.
Giữa hai người bạn nhỏ cũng không rối loạn quanh co lòng vòng.
Quan hệ của hai đứa cũng không tồi.
Bởi vậy Lương Thiên Dật múa tay tay chân hô lớn:
"Gia Ngôn, Chu Gia Ngôn.
Tớ ở đây nèee."
Chu Gia Ngôn nghe thấy tiếng đồng bọn nhỏ của mình gọi cũng vui vẻ múa may tay nhỏ, lại xin cô chủ tiệm dừng lại một lát.
Đứa nhỏ đáng yêu mở miệng, người phụ nữ trung niên nào có dám từ chối, lập tức phanh xe.
Rồi sau đó Lương Thiên Dật vài bước tiến lên, mở to đôi mắt kinh ngạc hâm mộ:
"Woww, hai người có xe ngồi nè, tốt quá đi."
Nhìn thấy con riêng đi tới, Thẩm Lâm Nhan cũng theo qua.
Thấy thế cô ta mang theo ngữ khí không tán thành nói:
"Thanh Thanh, xe này lấy ở đâu? Không phải do cô ép tổ tiết mục đưa ra chứ? Tôi thấy như vậy không tốt lắm đâu."
Còn không đợi Thẩm Thanh Thanh phản bác, Chu Gia Ngôn đã lên tiếng.
Trong giọng nói thế nhưng mang theo tự hào khó kìm nén được:
"Mama con đưa cho cô này chủ ý kinh doanh làm trao đổi nên cô ấy đồng ý chở bọn con đến nơi.
Không phải xe tổ tiết mục đâu."
Thẩm Thanh Thanh không nhịn được mà sờ cái đầu tròn của Chu Gia Ngôn.
Thằng nhóc này vậy mà đã học xong thói khoe khoang.
Sau đó cô cũng cười nói:
"Tổ tiết mục quy định không được sử dụng tiền nhưng không nói không thể sử dụng trí óc thông minh vốn có từ khi mới lọt lòng của tôi để tôi nghĩ ra cách trao đổi đồng giá không phải sao?"
Thẩm Lâm Nhan nghe hai mẹ con nói tâm tình vui vẻ rơi xuống vực sâu.
Thẩm Thanh Thanh vậy mà còn có thủ đoạn như vậy.
Cô ta xấu hổ cười nói:
"Thanh Thanh, nghĩ ra cái cách này cũng thật khó cho cô rồi."
So với tâm tư phức tạp của Thẩm Lâm Nhan, Lương Thiên Dật chỉ thấy hâm mộ:
"Oa, cô lợi hại quá đi.
Ngôn Ngôn, cậu thật hạnh phúc, có thể không cần đi bộ, tớ đi mỏi lắm đấy.
Hơn nữa mặt đất ở đây không bằng phẳng, tớ đẩy cái vali lại càng khó đi hơn."
Được đồng bọn nhỏ của mình hâm mộ, Chu Gia Ngôn lập tức cảm thấy kiêu ngạo.
Cậu mà có cái đuôi nói không chừng đã vẫy cao đến đỉnh trời.
Dù sao cậu nhóc cũng là một đứa bé tốt bụng.
Nghe thấy bạn nhỏ của mình oán giận, cậu lại thấy trên xe ba bánh còn dư lại một vị trí nên nói:
"Tiểu Dật, trên xe còn một chỗ trống nè.
Hay là cậu nên ngồi chung với bọn tớ nè.
Tuy rằng sóc nảy đau mông một chút nhưng so với đi bộ nhanh hơn nhiều."
Sau đó cậu quay đầu nói với người phụ nữ trung niên:
"Cơ ơi, cô sẽ không ngại có thêm Tiểu Dật và mama cậu ấy chứ?"
Người phụ nữ trung niên lập tức gật đầu.
"Đương nhiên không rồi.
Dù sao xe này chạy bằng điện, cô cũng chẳng tốn chút sức lực nào."
Lương Thiên Dật nghe được đề nghị của người bạn nhỏ ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Thẩm Lâm Nhan:
"Mama, hay là chúng ta đi cùng bọn họ đi..."
Thẩm Lâm Nhan sao mà nguyện ý nhận ân huệ từ Thẩm Thanh Thanh.
Cô ta thà rằng mệt chết cũng không chịu cúi đầu đối với Thẩm Thanh Thanh.
Vì thế cô ta lộ ra biểu tình khó xử nói:
"Xe ba bánh này của mọi người cũng chỉ dư lại có một chỗ không lớn làm sao mà mẹ con bọn tôi ngồi vào được.
Vẫn là thôi vậy, đoạn đường phía trước cũng không phải rất xa."
"Nhưng mà, mama..."
Lương Thiên Dật còn muốn nói thêm vài câu lại bị Thẩm Lâm Nhan trực tiếp làm cho yên lặng:
"Thiên Dật ngoan.
Con đã năm tuổi rồi, cũng nên hiểu chuyện, không thể làm phiền người khác."
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy phản ứng của Thẩm Lâm Nhan dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng của cô ta.
Quả nhiên chết vì sĩ diện chỉ tổ khổ bản thân mà.
Hơn nữa cô ta không những muốn chịu tội một mình mà còn muốn lôi kéo anh bạn nhỏ chịu khổ chung.
Cô tuy không phải người tốt bụng gì nhưng đối mặt với đứa bé đáng yêu như vậy vẫn muốn chiếu cố một chút.
Cô mở miệng nói:
"Chị Lâm Nhan lời này nói rất đúng.
Không gian thừa lại trên xe quả thật không lớn, miễn cưỡng ngồi vào tôi cũng sợ chẳng may xảy ra chuyện.
Nhưng mà xe này ngồi thêm một đứa trẻ con thì thoải mái không vấn đề.
Hay là cô để Tiểu Dật đi với chúng tôi đi.
Chẳng lẽ cô muốn liên lụy bé cùng cô đẩy hành ký đi bộ tới nơi à?"
Lời này của Thẩm Thanh Thanh làm cho Thẩm Lâm Nhan vô cùng nghẹn khuất lại không có cách nào cự tuyệt.
Thẩm Lâm Nhan nếu từ chối để Lương Thiên Dật đi theo bọn họ thì thành cô ta không màng tới cơ thể khỏe mạnh của con riêng.
Mà nếu cô ta đồng ý thì tương đương với việc cô ta tiếp nhận ân huệ từ Thẩm Thanh Thanh.
Mà Thẩm Thanh Thanh còn không cần gắn lên cái mác "bị người chán ghét nữa".
Cô ta cúi đầu nhìn về phía Lương Thiên Dật, đứa bé trên mặt cũng đầy rối rắm.
Một bên bé không muốn chịu mệt nữa một bên lại không nghĩ cách xa mama.
Thẩm Lâm Nhan lại hỏi lần nữa:
"Tiểu Dật, con muốn đi với bọn họ sao?"
Lương Thiên Dật do dự rất lâu nhưng cuối cùng tính tình trẻ con chiến thắng.
Bé gật gật đầu:
"Mama, con không muốn mệt như vậy nữa đâu.
Con xin lỗi."
Nghe thấy lời này Thẩm Lâm Nhan đã biết cô ta thua rồi.
Cô ta cáu giận Thẩm Thanh Thanh.
Trong lòng lại nổi lên suy nghĩ không phải đứa trẻ do mình sinh ra thì nuôi thế nào cũng không thân thiết được.
Nhưng cô ta có thể làm gì khác đâu? Vẫn phải giả vờ toàn tâm toàn ý đối tốt với Lương Thiên Dật thì Lương gia mới có chỗ dừng chân cho cô ta.
Thẩm Lâm Nhan nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lộ ra nụ cười dịu dàng:
"Có gì mà phải xin lỗi chứ, mama biết con hôm nay mệt mỏi rồi.
Con mau đi theo cô và Ngôn Ngôn đi.
Mama rất nhanh sẽ đến nơi."
Lương Thiên Dật ngẩng đầu, thật cẩn thận đánh giá sắc mặc của Thẩm Lâm Nhan.
Sau khi xác thực cô ta không có tức giận mới gật đầu:
"Vâng.
Con chờ mama.
Con sẽ giữ thật nhiều đồ ăn cho mama."
Sau đó Thẩm Lâm Nhan bế Lương Thiên Dật lên xe lại dặn dò mấy câu cuối cùng cô ta cảm ơn Thẩm Thanh Thanh:
"Thanh Thanh, thật cảm ơn cô rất nhiều."
Thẩm Thanh Thanh rất bột phục dáng vẻ co được dãn được này của Thẩm Lâm Nhan.
Nhanh như vậy mà đã điều chỉnh được trạng thái còn cảm ơn cô nữa.
Vậy thì cô làm sao có thể thua được?
Cô cũng cười nói:
"Không sao cả.
Chúng ta làm mẹ đều không hy vọng các con phải đi theo mình chịu khổ, hơn nữa bọn chúng còn quá nhỏ.
Cô yên tâm, tôi nhất định đưa Tiểu Dật mình an đến nơi."
Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi xe ba bánh lần nữa khởi động chỉ để lại Thẩm Lâm Nhan tiếp tục khổ sở đi bộ.
Thẩm Lâm Nhan sớm đã sắp xếp thủy quân chực chờ xem phát sóng trực tiếp.
Bọn họ đồng loạt bình luận hơn nữa bọn họ sớm đã nhận được mệnh lệnh trừ việc thổi phồng Thẩm Lâm Nhan thì còn phải dẫn dắt hướng gió không tốt bôi đen Thẩm Thanh Thanh.
[Nhìn Thẩm Lâm Nhan cô đơn một mình tôi thật đau lòng.]
[Thẩm Lâm Nhan thật sự rất nỗ lực.
Tổ tiết mục đúng là không phải người.
Nếu không sao hành hạ một mỹ nhân như vậy.]
[Cô ấy đúng là một người mẹ tốt, để con mình đi với Thẩm Thanh Thanh còn bản thân tiếp tục dựa theo quy tắc mà đi tiếp.]
......
Nhưng mà cư dân mạng quan sát cả quá trình lập tức cảm thấy không đúng:
[Tuy là như vậy nhưng cô ta đi bộ không phải do bản thân tự chọn à?]
[Mấy fan này thật quá trà xanh rồi đấy.
Thẩm Thanh Thanh, Chu Gia Ngôn không cần đi bộ là dựa vào trí tuệ của họ đấy.]
[Tôi cũng định nói vậy.
Thẩm Lâm Nhan nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh câu đầu tiên đã không phân đúng sai trắng đen mà nói người ta đòi xe từ tổ tiết mục.
Đây là ý gì chứ?]
[Hôm nay phải nói là Thẩm Thanh Thanh người đẹp tâm thiện giúp đỡ Thẩm Lâm Nhan mang theo đứa bé.
Vậy mà fans của Thẩm Lâm Nhan lại không hề cảm ơn còn hàm ý bôi đen người ta.]
......
Thấy tình thế không đúng, nhóm người thủy quân ngay lập tức hòa giải:
[Fans đau lòng cho thần tượng thôi mà.
Tôi cảm thấy mọi người đều suy nghĩ nhiều rồi.]
[Câu hỏi đầu tiên của Thẩm Lâm Nhan hẳn không có ác ý gì.
Rất nhiều người có phản ứng đầu tiên đều là Thẩm Thanh Thanh làm gì tổ tiết mục.]
[Mọi người nghĩ nhiều quá rồi.
Tôi cảm thấy quan hệ của hai người này rõ ràng khá tốt mà.
Thẩm Thanh Thanh nếu thật khó chịu thì đã không đồng ý mang theo đứa con của Thẩm Lâm Nhan.]
......!
Sau khi thế tiến công mãnh liệt của thủy quân rút xuống, trận tranh luận này cũng qua đi nhanh chóng, không hề tiếp tục lên men.
Tốc độ của xe ba bánh rất nhanh, hơn 10 phút sau bọn người Thẩm Thanh Thanh đã đến chỗ ở mấy ngày sắp đến: Phủ Trạng Nguyên.
Nghe nói là do vị Trạng Nguyên tiền triều sau khi áo gấm về làng thì bắt đầu tu sửa nhà cửa.
Cho đến hôm nay bảo tồn cũng khá tốt.
Một bộ phận sân nhỏ bên trong được cải tạo thành khách sạn cư trú khách tham quan.
Mà đây cũng là nơi các khách quý tập chung.
Lúc này đạo diễn Từ Tường đang đứng ở trước cửa phủ Trạng Nguyên.
Ông ta cùng với nhóm khách quý rút được xe đạp điện là Thôi Hạ đến đây, cũng mới đến không lâu lắm.
Thấy Thẩm Thanh Thanh vậy mà mang theo hai đứa bé ngồi xe điện ba bánh đi vào, ông ta vô cùng khiếp sợ:
"Thẩm tiểu thư, cô lấy xe ba bánh từ nơi nào tới đây, cô sẽ không tiêu tiền đi thuê chứ? Như vậy không phù hợp với quy định của chương trình."
Thẩm Thanh Thanh cười cười chỉ vào người phụ nữ trung niên bên cạnh nói:
"Đạo diễn, tôi lại không tiêu một tờ tiền nào cả.
Tôi chỉ là cho chị gái này chút chủ ý nhỏ cô ấy đã đáp ứng chở chúng ta đến đây.
Còn người bạn nhỏ Lương Thiên Dật là do chúng ta nửa đường gặp được.
Vừa lúc thừa một chỗ trống lên mang bé đi cùng luôn."
Lúc này anh quay phim cho Thẩm Thanh Thanh cũng đứng ra nói cho Từ Tường hết mọi việc đã diễn ra.
Người hà khắc như Từ Tường cũng không thể không thừa nhận Thẩm Thanh Thanh không có vi phạm quy định.
Mà lúc này người phụ nữ trung niên cười đến hòa ái tiến lên nói với Từ Tường:
"Đạo diễn này, ông đến lúc phát sóng có thể cho tôi lên hình chút không? Nếu tôi mà lên TV thì đến lúc phát sóng tôi nhất định sẽ tuyên truyền giúp ông."
Tuy Từ Tường yêu nhất là ngược các khách quý nhưng đối với người dân địa phương lại rất thân thiện.
Mà chị gái trước mặt lại nhiệt tình, huống chi khi chiếu tiết mục chính thức cũng không xóa chị gái này ra khỏi khung hình được.
Vì thế ông ta mỉm cười đảm bảo:
"Chị gái à yên tâm đi.
Tôi khẳng định giữ lại đoạn quay lại chị.
Chị chờ đến lúc đó nhìn thấy mình trên TV đi."
Người phụ nữ trung niên nghe xong vô cùng vừa lòng sau đó nói vài câu với Thẩm Thanh Thanh rồi lên xe ba bánh trở về.
Thẩm Thanh Thanh thấy vẻ mặt buồn bực của đạo diễn cũng không nói gì nữa đã biết bản thân có thể qua cửa.
Sau đó cô đẩy hành lý mang theo hai đứa nhóc vào cửa.
Nhưng mà Từ Tường lại nhìn bóng dáng Thẩm Thanh Thanh thở dài.
Không nghĩ tới đầu óc cô linh hoạt như vậy, không ngờ lại để cô tìm được lỗ hổng trong quy tắc.
Không được.
Ông ta nhất định phải kiểm tra lại lần nữa các hạng mục thi đấu.
Không thể để cho Thẩm Thanh Thanh lại tìm ra lỗ hổng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...