Mẹ Kế Của Công Chúa Bạch Tuyết


Vốn mang bản tính lạnh lùng và vô tình, nhưng sự quan tâm của người khác có thể dẫn dắt cô bé đi đúng hướng, chỉ là cần một khoảng thời gian rất dài.

Dù nhà vua đang ở độ tuổi sung sức, nhưng vì lo toan nhiều việc nên đã xuất hiện bệnh tình, ông lo sợ rằng mình khó có thể bảo vệ cho Bạch Tuyết đến khi trưởng thành.

Bà phù thủy đã nói rằng, ở phương Đông không xa có một người phụ nữ, có duyên với Bạch Tuyết, hơn nữa còn không sợ bị nguyền rủa, nàng có đủ khả năng chăm sóc Bạch Tuyết đến lúc trưởng thành.

Vì con gái, nhà vua cứ một khoảng thời gian lại dẫn Bạch Tuyết đi về phía Đông, nhưng đã tìm kiếm suốt nhiều năm mà không thành, cho đến khi lần này có kẻ gan to lớn mật bắt cóc Bạch Tuyết, khiến Agatha gặp được cô bé.

Về lời nguyền và những chuyện xấu hổ của hoàng gia, nhà vua không thể nói rõ, nhưng vì mong muốn Agatha chăm sóc Bạch Tuyết, có một số việc ông không thể không kể.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhà vua càng thêm vẻ cay đắng, khuôn mặt uy nghi thường ngày cũng hiện lên vài phần già nua.

"Nàng cũng biết, tính cách của Bạch Tuyết không bình thường, nếu có ai không làm theo ý con bé, con bé thường sẽ ra tay làm tổn thương họ." Agatha nhận ra sự lo lắng của nhà vua, nàng không biết phải an ủi ông thế nào, chỉ có thể im lặng nghe ông nói tiếp.

"Ta luôn giữ con bé bên cạnh, dạy bảo rằng việc tùy tiện làm hại người khác là không đúng, con bé luôn mỉm cười và đồng ý với ta, nhưng vì còn nhỏ nên nhiều khi không kìm được bản tính.

Những năm qua, người chăm sóc con bé đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác, rất ít người có thể ngăn cản con bé, hơn nữa người biết được năng lực của con bé, lại không mang thành kiến khi ở cạnh con bé...!rất hiếm."


Thực tế, ngoài sự can ngăn của nhà vua, Bạch Tuyết gần như không nghe lời ai khác.

Một cô bé năm, sáu tuổi, trông ngoan ngoãn dễ thương, nhưng chỉ trong nháy mắt có thể lấy mạng người khác, những người xung quanh làm sao không sợ hãi.

Để tránh làm hại người vô tội, nhà vua không dám tìm bạn chơi cho con bé, may mắn là Bạch Tuyết rất thích chơi với các loài động vật nhỏ.

Con bé tuy vô tình với con người nhưng lại đặc biệt kiên nhẫn với động vật và cây cỏ, hơn nữa những người xung quanh con bé đều là người câm điếc, nên danh tiếng tàn bạo của on bé chưa bao giờ bị truyền ra ngoài.

"Bạch Tuyết đã lớn, ta không thể lúc nào cũng giữ con bé bên cạnh.

Những năm qua, ta luôn muốn tìm một người phù hợp để làm mẹ kế cho con bé, nhưng điều này không phải dễ.

Người ấy phải không sợ con bé, được con bé yêu quý, và sẵn sàng ở bên cạnh con bé."

Nói đến đây, nhà vua dừng lại nhìn Agatha, nàng như chết trân tại chỗ, rồi ông nói tiếp: "Ta muốn cưới nàng, để nàng chăm sóc Bạch Tuyết giúp ta."

"Ta...!ta không muốn lấy chồng."

Agatha không ngờ rằng nhà vua lại có ý định cưới nàng, nàng sợ hãi đến mức liên tục lắc đầu.

Nàng thực sự rất thích Bạch Tuyết và cũng sẵn lòng ở bên cô bé, nhưng việc ngay lập tức rời bỏ vườn táo mà mẹ nàng để lại, nàng không thể nào chấp nhận được.

Vương quốc Mephroson giàu có, nhà vua có thân phận cao quý, tính cách và diện mạo đều là lựa chọn tuyệt vời, người mong muốn được làm vợ kế của ông xếp hàng không đếm xuể, nhưng nhà vua biết rằng Agatha không có tâm tư đó.

Trước sự từ chối của nàng, ông cũng không bất ngờ, vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh và tiếp tục nói.

"Tuy hiện giờ nàng sống trong trang viên, nhưng với diện mạo và thân thế của nàng, trưởng bối trong thành làm sao có thể không sắp xếp để nàng kết hôn.

Nàng không có người thân cận, người họ chọn, e rằng chỉ là người hợp ý họ chứ không phải hợp ý nàng.

Nói một cách khác, dù họ không quyết định hôn phối của nàng, nếu có kẻ có ý đồ xấu, nàng àm sao có thể tự bảo vệ mình?"

Agatha chưa từng nghĩ đến điều này, thoáng chốc trở nên bối rối.


Nhà vua chậm rãi nói thêm: "Ta chỉ có một đứa con gái là Bạch Tuyết.

Dù tính cách con bé thế nào, ta vẫn muốn con bé được sống tốt.

Ta thấy rõ rằng con bé thực sự thích nàng, mà nàng cũng không chê sự gần gũi của con bé.

Ta thực sự muốn cưới nàng.

Ta biết nàng không có tình cảm nam nữ với ta, ta cũng sẽ không ép buộc nàng.

Ta chỉ muốn cho nàng một thân phận chính đáng, để nàng có thể chăm sóc Bạch Tuyết đến khi con bé trưởng thành.

Nếu nàng có điều ước gì khác, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để thực hiện."

"Nhưng...!nhưng..." Agatha lắp bắp, đầu óc trở nên hỗn loạn.

Nhà vua nhìn nàng với vẻ bối rối, bỗng mỉm cười nhẹ: "Hay trong lòng nàng đã có ai, không muốn gả cho ta?"

Câu hỏi có vẻ vô tư của nhà vua bất ngờ khiến Agatha nhớ đến người đàn ông trong gương.

Nàng không hiểu rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ vội vàng lắc đầu.

Nhà vua nhìn nàng một cách ý vị sâu xa, rồi dịu dàng nói: "Ta hỏi như vậy cũng là đường đột với nàng.


Chúng ta còn nhiều ngày nữa mới khởi hành, nàng có thể suy nghĩ thêm."

Sau đó, ông gọi người vào tặng Agatha một số trang sức, rồi cho nàng rời đi.

Agatha ôm đống trang sức, chỉ cảm thấy chúng như củ khoai nóng bỏng tay.

Phải đến khi trở về nơi ở, nàng mới bình tĩnh lại để suy nghĩ về lời của nhà vua.

Những lời của nhà vua tuy nói rất khéo léo, nhưng đã làm Agatha nhận ra nhiều điều.

Nàng quả thực không muốn lấy chồng, nhưng có nhiều chuyện nàng không thể tự mình quyết định.

Bà chủ của trang viên không thích nàng, điều này nàng cũng biết ít nhiều, nhưng dạo gần đây, bà ta có bóng gió nói rằng có một người cháu muốn nhận nàng.

Ban đầu nàng không hiểu, sau đó nghe người ta bàn tán mới nhận ra rằng ý của bà ta là muốn nàng làm tình nhân cho cháu trai của bà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận