"Ngươi đang nói đến công chúa Bạch Tuyết à? Nàng là công chúa có đất phong đoàn hoàn, là con gái duy nhất của nhà vua được yêu thương sâu sắc, số mệnh nàng ấy khác hẳn vị kia đấy.
Cho dù là mẹ kế, chỉ cần có phụ thân nàng ở đây, mẹ kế có khả năng thương tổn nàng sao?"
"Việc này khó nói lắm, cha mẹ kế bên ngoài thì yêu thương bên trong lại hành hạ con riêng có không ít đâu đấy? Ngươi nhìn xem những nữ nhân muốn trở thành vợ kế của quốc vương xem, có ai đơn giản không? Công chúa Bạch Tuyết thật đáng thương."
"Đáng thương chỗ nào cơ chứ, nếu ta cũng là công chúa của một vương quốc giàu có thật tốt biết bao.
.
.
."
"Hừ, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."
"Mơ thôi cũng không được hả? Ta cũng muốn mặc quần áo lộng lẫy mỗi ngày, không lo cơm ăn áo mặc, sống vô lo vô nghĩ."
Agatha đã đi xa không hề quan tâm đến lời bàn tán của người khác, đối với nàng, việc quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc tốt cho cây táo trong vườn.
Mặc dù nàng là họ hàng của chủ trang viên nhưng quan hệ không thân thiết, đối phương không dễ dàng gì mới chấp nhận mẹ con nhà bọn họ, đương nhiên không thể cứ ăn không ngồi rồi như thế được.
Mẹ của Agatha thích ăn táo, khi còn bé bà đã sở hữu một vườn táo, cũng từng học được cách chăm sóc chúng.
Cho nên lúc bà phát hiện ra trong trang viên có vườn trái cây bỏ hoang đã chủ động nhận việc chăm sóc chúng.
Vườn cây ăn trái vốn bỏ hoang dần dần phục hồi sức sống dưới sự chăm sóc của mẹ Agatha, tuy số lượng táo ra quả hàng năm không nhiều nhưng hương vị tuyệt vời, đều được dành riêng cho chủ nhân và các vị khách quý.
Sau cái chết của mẹ, Agatha trở thành người phụ trách chính của vườn táo, hàng ngày đều cần mẫn chăm sóc những cây táo.
Rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp có gia cảnh tốt, lại ở một nơi hẻo lánh ngày ngày làm bạn với cây cỏ, người bên ngoài đều nói nàng đáng thương, nhưng Agatha cũng không coi đây là công việc cực khổ gì.
Nàng cũng không giỏi hòa đồng với người khác, tuy rằng bình thường luôn cố gắng cười cười nói nói nhưng thực tế lại là một người không giỏi ăn nói.
Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nàng thường trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng những ánh mắt dò xét ấy luôn làm nàng cảm thấy tù túng.
So sánh mà nói, một người một cõi bầu bạn với những cây táo làm nàng thoải mái hơn nhiều.
Cây cỏ khác con người, bọn chúng sẽ không tùy ý phán xét hay phản bội bạn, chỉ cần để tâm chăm sóc, chúng nó sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp lại.
Dù không nói ra thành lời, nhưng những tán lá sung túc, những bông hoa xinh đẹp và những hàng cây trĩu quả ngọt được đúc kết theo các mùa khác nhau chính là sự báo đáp âm thầm mà đầy nhiệt tình của chúng.
Mùa này là mùa giao thoa cành, nụ để ra hoa.
Việc tùy tiện phát triển cành, thân sẽ khiến cây ăn quả không được tiếp xúc đầy đủ với ánh nắng mặt trời, ảnh hưởng đến việc ra hoa, đậu quả, vì vậy chúng phải được phân loại cẩn thận.
Đây là một công việc phức tạp, nhưng Agatha vẫn thích nó, cả buổi sáng nàng làm việc không ngừng nghĩ, mỗi khi phải cắt bỏ một cành cây tán lá, nàng đều dịu dàng nói nhỏ cho những cây táo lí do vì sao mình phải làm như thế.
Đến chiều tà Agatha cuối cùng cũng dừng lại công việc, tìm một chỗ có tầm nhìn rộng rãi, ngồi xuống nhấm nháp những quả táo cùng bánh mì mà nàng mang đến.
Sau khi dùng bữa xong, nàng nhắm mắt lại bần thần một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được lấy cái gương trong túi ra.
Con gái thích làm đẹp và việc nhìn ngắm dung nhan bản thân trước gương khi rảnh rỗi là điều rất bình thường, nhưng chiếc gương trong tay của Agatha không thực sự phản chiếu khuôn mặt của nàng.
Trong mắt người thường, đây chỉ là một chiếc gương cũ kĩ mờ ảo, mà lần đầu Agatha nhìn vào chiếc gương cũng chỉ thấy gió tuyết cùng sương mù mà mẫu thân từng nói.
Mãi cho đến năm trước, từ trong gương nàng đã nhìn thấy một tòa thành uy nga.
Đó là một tòa thành tráng lệ, tường thành cao chót vót nguy nga, cùng với vô số tòa tháp san sát nhau được làm bằng đá cẩm thạch trắng tinh khiết gần như hoàn mỹ.
Tuy nhiên trong thành lại không có bất kì dân cư nào, cỏ cây hoa lá khô héo không có sức sống, giống như một lăng mộ lộng lẫy.
Sau khi xem qua hàng trăm gian phòng được bố trí hoa lệ nhưng không có một bóng người nào, cuối cùng Agatha cũng tìm thấy người duy nhất trong thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...