Mẹ Kế Của Công Chúa Bạch Tuyết


Yêu một người mà chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, cũng không thể nói chuyện đă là đủ cay đắng.

Hơn nữa giờ đây nàng lại đang trong tình trạng nhớ tới một người, nhưng lại phải ôm một người khác, đối với tính cách của Agatha mà nói, điều này tất nhiên rất khó.

Vì vậy, dù nàng và nhà vua đều có suy nghĩ riêng, nhưng mong muốn của họ lại giống nhau, dù có ai đó bàn tán x́ xào, nhà vua và Agatha cũng chẳng để ư, mối quan hệ giữa họ ngược lại c̣n rất ḥa thuận.

Là vợ của nhà vua, nhưng lại nhớ nhung một người đàn ông khác, thậm chí đêm đêm nàng vẫn không quên lén nhìn chàng vài lần, điều này khiến Agatha cảm thấy rất tội lỗi.

Nàng đă tính toán sẵn, đợi đến khi Bạch Tuyết lớn hơn, tính cách ổn định hơn và không c̣n cần nàng ở bên cạnh nữa, th́ nàng sẽ xin nhà vua ly hôn, rồi t́m một vườn táo nhỏ để sống cùng tấm gương của ḿnh.


Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ diễn ra dễ dàng như Agatha nghĩ.

Hai năm sau, khi Bạch Tuyết vừa bước qua sinh nhật lần thứ tám, nhà vua đột nhiên đổ bệnh không dậy nổi.

Cơn bệnh đến quá nhanh, quá bất ngờ, dù trước đây nhà vua đã linh cảm rằng mình không sống được bao lâu nữa, ông cũng có một số chuẩn bị cho bản thân, nhưng làm sao có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Cục diện chính trị của Meibrosen bề ngoài có vẻ yên bình, nhưng bên dưới lại đầy rẫy sóng ngầm, tất cả đều nhờ vào t́nh yêu của dân chúng dành cho nhà vua và tài thao lược chính trị của ông mới có thể duy tŕ được t́nh thế hiện tại.

Ông chọn Agatha để bảo vệ con gái mình, và đã bắt đầu bồi dưỡng nàng thành người có thể đứng độc lập, nhưng Agatha vốn không phải là người khéo léo, trước khi kết hôn chưa từng tiếp xúc với những chuyện này, mà sau khi cưới, phần lớn thời gian nàng đều ở bên Bạch Tuyết, làm sao có thể đủ trưởng thành để đối mặt với cục diện chính trị phức tạp của Meibrosen chỉ trong hai năm ngắn ngủi được.

nhà vua khi bệnh đã nặng đến mức không thể rời giường, dù biết rằng Agatha không thể kiểm soát được t́nh h́nh, nhưng ông cũng không con đường lui, chỉ có thể giao lại tất cả tài nguyên và những người đáng tin cậy cho nàng, liên tục dặn dặn nàng phải chăm sóc tốt cho Bạch Tuyết.

Bệnh t́nh của ông đă nghiêm trọng đến mức đó, nhưng vẫn chỉ một lòng lo lắng cho con gái, điều này khiến Agatha nhớ lại những lời cuối cùng của mẹ mình trước khi qua đời, nước mắt nàng cứ tuôn rơi không ngừng.

Sau khi đã giao phó rất nhiều việc, nhà vua tỏ ra rất mệt mỏi.

Khi Agatha nghĩ rằng ông đã ngủ, nhà vua bỗng mở mắt, quay đầu nói với nàng: "Tòa tháp ở góc phía bắc, tòa tháp mà lúc mới đến nàng đã hỏi...!Có một truyền thuyết không bao giờ được truyền ra ngoài về gia tộc McGinty của chúng ta..."


Agatha vẫn luôn bận tâm về tòa tháp đó, thậm chí chọn một căn phòng có cửa sổ nhìn ra tòa tháp để ở, nhưng nàng chưa từng nhắc lại chuyện này với nhà vua.

Không ngờ rằng ông vẫn c̣n nhớ.

"Trong căn phòng trên đỉnh tòa tháp có một chiếc gương, chiếc gương phong ấn một con quỷ...!Nếu chiếc gương đó bị phá hủy, lời nguyền của con quỷ sẽ khiến dòng máu của gia tộc McGinty bị tuyệt diệt...!Nàng phải nhớ, đừng để ai phá hủy chiếc gương đó..." Khi nói những lời này, ánh mắt của nhà vua đã trở nên mờ đục, Agatha lo lắng cho tình trạng của ông, lập tức gật đầu đồng ý rồi vội vàng gọi bác sĩ vào.

Sau khi xác nhận rằng ông đã ổn định trở lại, nàng mới thở phào nhẹ nhơm và rời đi.

Tuy nhiên, khi nàng một mình đi qua hành lang vàng son lộng lẫy, nàng bất giác cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, nhưng rơ ràng ngoài nàng ra không có ai khác trong hành lang, ngọn đèn sáng trưng không hề để lộ bất kỳ bóng đen nào.

Nàng nhớ tới người đàn ông trong gương, lại nghĩ tới những lời cuối cùng của nhà vua, chỉ cảm thấy lòng rối bời.


Thực ra, đến giờ nàng vẫn còn hy vọng rằng nhà vua có thể hồi phục, nhưng từng lời của ông đều như đang giao phó hậu sự.

Nếu nhà vua ra đi, liệu nàng có thể một mình hoàn thành những việc ông phó thác không?

Một cơn gió lạnh thổi qua, bóng đèn lay động như bóng ma, trong khoảnh khắc đó, hành lang như xoắn lại thành một thế giới khác, cuốn lấy Agatha, khiến nàng hoang mang vô định, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng của Bạch Tuyết.

"Agatha...!Agatha!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận