Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Phong Vũ lôi kéo trạch nữ Kiều Nhiễm đi ra ngoài.
Trời tháng Chín còn nóng, không khí khô nóng không ngừng dao động, giống như trái tim của họ đang rung động.
Phong Vũ nắm tay Kiều Nhiễm ung dung đi dạo, hai người trò chuyện câu được câu chăng. Bình thường Phong Vũ không có sở thích gì, anh kể cho cô những vụ án anh từng xử lý, đa phần chọn những vụ án phái nữ bị hại, coi như để cô ra ngoài cẩn thận hơn. Thế giới này có người tốt, nhưng không bao giờ thiếu người xấu, bọn chúng ẩn núp trong bóng tối, tùy thời hành động.
Trong đó có vụ án khiến Phong Vũ khắc sâu ấn tượng, lúc anh kể vô cùng nghiêm túc.
“Người bị hại và hung thủ là bạn học, bình thường hai người không tiếp xúc, nhưng vì bề ngoài người bị hại luôn vui vẻ khiến hung thủ chú ý tới cô ấy.”
Hung thủ là một cậu trai khá tự ti, điều kiện nhà hắn không tốt, ăn mặc cũng không sánh nổi những bạn học khác, tâm quá nặng, trong lòng dần dần có chút vặn vẹo.
Hắn ta vốn muốn thầm thích người bị hại, nhưng hắn có một người bạn cùng phòng, quan hệ hai người không tệ lắm. Người này biết hắn thích người bị hại nên ra tay giúp đỡ. Lễ Giáng sinh, người này lấy danh nghĩa của hung thủ tặng người bị hại một hộp chocolate.
Ngày hôm sau, hộp chocolate bị trả về tay hung thủ, người bị hại uyển chuyển từ chối hắn. Hung thủ tự thú là lòng tự ái bị sỉ nhục nên nổi điên. Đêm đó, hắn ta hẹn người bạn thích lo chuyện bao đồng vào rừng cây, dùng con dao đã mua đâm chết người bạn, sau đó cắt đi mười ngón tay người này.
Tiếp theo hắn ta hẹn người bị hại ra ngoài, dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn, cưỡng gian rồi giết chết cô ấy, sau đó phanh thây, ăn một phần thịt của cô ấy.
Thi thể chưa kịp vùi lấp, sáng sớm hôm sau đã bị học sinh đi học sớm phát hiện.
Sau khi nói xong, Phong Vũ cầm tay Kiều Nhiễm tiếp tục nói: “Em thấy sợ chưa? Anh muốn nói với em là, có mấy người nhạy cảm mà ẩn giấu ác ma trong lòng, không biết lúc nào em sẽ đắc tội phải. Cho nên sau khi lên đại học phải nhớ kỹ cách xa loại người nhạy cảm này một chút, cũng đừng ra ngoài một mình với con trai. Lúc em còn nhỏ anh đã dạy em mấy chiêu phòng thân, em còn nhớ không?”
Kiều Nhiễm gật đầu, bất ngờ đá nhanh vào hạ bộ của anh.
Động tác Phong Vũ còn nhanh hơn, nắm chặt một chân cô đè lên tường. Kiều Nhiễm giãy giụa nửa ngày, cuối cùng mệt không động đậy nữa.
Phong Vũ thả cô ra, ôm cô vào trong ngực vỗ vỗ.
“Nhớ kỹ này, có vài chiêu phòng thân tuy được nhưng sức lực của con trai trời sinh lớn hơn con gái, có ưu thế thân cao, trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì con gái phản kháng không có tác dụng. Trái lại sẽ làm tên côn đồ tức giận, do đó phát sinh thảm kịch. Cho nên một khi em phát hiện điều bất thường, lập tức chạy về phía đông người, bình thường không nên đi quá gần người khác giới, cũng cần duy trì ba phần cảnh giác với người cùng giới, khi phát hiện điều gì dị thường không nên dừng lại, đi ngay lập tức!”
Kiều Nhiễm làm ổ trong lồng ngực anh, chăm chú lắng nghe từng câu anh nói, ngoan ngoãn gật đầu.
“Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân.”
Phong Vũ chống cằm trên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Sau khi vào đại học, em sẽ cách xa anh, nếu như có chuyện gì thì anh cũng không thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Anh sợ em gặp chuyện, hãy đồng ý với anh, chăm sóc mình thật tốt.”
Thân là cảnh sát hình sự, Phong Vũ quá hiểu rõ thế giới này đáng sợ nhường nào. Cái ác ở khắp mọi nơi, bất trắc có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Nếu Kiều Nhiễm ở bên cạnh anh thì sao cũng được, nhưng cô lại học ở thành phố bên cạnh, nếu thật sự có tình huống khẩn cấp, anh có dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỉ sợ cũng không kịp.
Kiều Nhiễm cảm nhận được anh đang bất an, xoa lưng anh, yên lặng ôm lấy anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...