Mê Hoặc

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt Cao Dương lập tức đỏ lựng, tim đập thình thịch mãnh liệt như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu ta hồi hộp căng thẳng, không ngừng nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của Kiều Nhiễm.
 

Nói thật, trước yêu cầu này của cậu ta, Kiều Nhiễm hết sức bất ngờ, cô không biết cảm giác thích một người là như thế nào, thế nhưng hôm nay cô đã biết rồi. Thông qua biểu hiện và phản ứng của Cao Dương, rốt cuộc cô cũng biết, thì ra thích là đến cả muốn một nụ hôn cũng trở nên hèn mọn.
 
Cô không có quan niệm gì về trinh tiết, ngủ với Phong Vũ đơn thuần là để nếm thử mùi vị của người đàn ông kia, bởi vì đối với cô mà nói, thân thể của anh hết sức hấp dẫn.
 
Mỗi phút giây chờ đợi đều đau khổ như bị lửa thiêu đốt, lòng bàn tay Cao Dương toàn là mồ hôi, cậu ta không biết Kiều Nhiễm sẽ phản ứng thế nào, lỡ cô nổi giận thì sao, lỡ sau này cô không để ý đến cậu ta nữa thì sao? Càng nghĩ càng sợ hãi, Cao Dương hơi hé miệng, định nói với cô là mình chỉ nói đùa thôi, không cần để ý.
 
Nhưng ngay lúc cậu ta định nói ra thì bên tai bỗng vang lên tiếng trả lời của Kiều Nhiễm: “Có thể.”
 

Nghe câu trả lời của cô, Cao Dương chợt ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt vô cùng khiếp sợ, hiển nhiên không tin nổi yêu cầu quá đáng này của mình được cô đồng ý!
 
Kiều Nhiễm cảm thấy không vấn đề gì, nếu Cao Dương đã nói là sẽ buông tay, vậy thì chỉ hôn một cái thôi, chẳng có gì lớn quá cả.
 
Món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống, đập trúng Cao Dương khiến cậu ta váng đầu hoa mắt, cậu ta lau mồ hôi trên trán, kích động đến nỗi ăn nói cũng không mạch lạc.
 
“Vậy, vậy cậu hôn tớ, không đúng, vậy tớ hôn cậu, cậu nhắm mắt lại đi, tớ, tớ hơi căng thẳng…”

 
Cậu nam sinh to cao khỏe mạnh như vậy mà lại ăn nói lắp ba lắp bắp, tim đập ngày một nhanh, trong lòng cậu ta như có một chàng kị sĩ nào đó chợt xông vào đánh đấm bừa bãi.
 
Kiều Nhiễm cười xì một tiếng, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hơi ngửa đầu, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu đi.”
 
Có ánh đèn phối hợp, gương mặt của cô gái tỏa sáng rực rỡ, xinh đẹp tinh tươm, kiều diễm như một đóa hoa quỳnh.
 
Cao Dương nuốt nước bọt, tiến lên một bước, hơi cúi đầu, nhắm đôi môi căng bóng của cô mà từ từ hướng đến.
 
Phong Vũ đỏ mắt, sải bước chạy tới, cơn giận bùng lên đã đốt sạch lí trí của anh, anh nhìn môi hai người sắp chạm vào nhau mà ánh mắt trở nên dữ tợn. Anh bất ngờ chạy tới, đặt tay lên eo thon của Kiều Nhiễm rồi kéo cô vào ngực.

 
Nhiệt độ trong lòng bàn tay biến mất, Cao Dương hôn vào không khí, cậu ta mở mắt ra ngây ngốc nhìn người đàn ông ở trước mặt đang ôm Kiều Nhiễm.
 
Kiều Nhiễm cũng sửng sốt, cô ở trong vòng ôm vững chắc của Phong Vũ, mũi tràn đầy mùi vị bá đạo của anh.
 
“Chú, chú Phong?”
 
Tuy Phong Vũ đeo khẩu trang, thế nhưng quần áo trên người không thay đổi, Cao Dương vừa liếc qua đã nhận ra ngay.
 
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông như một cây đao, tàn nhẫn chém lên người cậu ta.
 
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, lòng Cao Dương khẽ động, cậu ta bất giác lùi về sau một bước.

 
Ngực Phong Vũ phập phồng mãnh liệt, phổi như sắp nổ tung.
 
Anh thật không hiểu nổi, tại sao Kiều Nhiễm có thể tùy tiện như vậy, ngủ với anh xong liền phủi mông làm như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ lại dắt dắt díu díu với nam sinh khác, còn suýt hôn môi, dù hiểu thế nào đi chăng nữa, anh cũng không chấp nhận được chuyện Kiều Nhiễm hôn môi với người khác.
 
Ngọn lửa ghen tuông bốc cháy hừng hực, thiêu đốt cả trái tim anh.
 
Lúc này Phong Vũ kiềm chế lắm mới không thốt ra những lời thô tục. Gì mà tự do yêu đương, tự do kết bạn, anh nhận ra rồi, anh không chịu được Kiều Nhiễm tốt với những người con trai khác. Nếu như có thể, anh hi vọng bên người Kiều Nhiễm chỉ có mình anh là người khác phái thôi!
 
Tính chiếm hữu ngày càng cao dần xâm chiếm lí trí của Phong Vũ, anh dùng phần lí trí còn lại đè cơn nóng xuống, trừng dữ Cao Dương một cái, sau đó kéo Kiều Nhiễm sải bước rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui