Cẩm Thành vào tháng Sáu đã nóng lắm rồi, tiếng côn trùng kêu chim hót đi đôi với tiết trời nóng oi bức, khiến cho tâm trạng các bậc phụ huynh chờ đợi bên ngoài càng trở nên sốt ruột.
Phong Vũ đậu xe ở một chỗ râm mát, không phơi nắng như vậy, anh hạ ghế xe xuống, nằm hờ trong xe, đôi chân dài gác lên bánh lái, mở nhạc êm dịu dưới bầu không khí điều hòa mát mẻ, vừa thảnh thơi vừa thoải mái.
Trong trường thi, Kiều Nhiễm đi tới vị trí tương ứng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Kiểm tra thông tin giấy tờ xong thì tiếng chuông cũng vừa vang lên, giám thị mở đề thi được niêm phong ngay trước mặt mọi người, sau đó phát đề, trong trường thi yên tĩnh, chỉ có tiếng viết bài xoèn xoẹt.
Kiều Nhiễm vừa nhận được đề thì xem qua một chút, thấy đề cũng không tính là quá khó, cô tự tin cầm bút viết lên giấy thi.
Thời gian thi trôi qua cực kì nhanh, lúc Kiều Nhiễm dừng bút thì liếc nhìn đồng hồ, thấy còn mười lăm phút nữa mới nộp bài, thời gian vẫn dư dả, cô bèn thu dọn đồ đạc trên mặt bàn rồi cẩn thận dò bài một lần nữa.
Tiếng chuông vừa vang lên, Kiều Nhiễm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đợi giám khảo thu bài theo thứ tự, sau đó ra khỏi phòng.
Ở trong xe, người đàn ông đợi quá lâu dưới điều kiện thoải mái như vậy đã sớm ngủ say, một tháng nay, ngày nào anh cũng không ngủ ngon, nếu không phải đang thi hành nhiệm vụ thì là trên đường đi thi hành nhiệm vụ, tóm lại là chưa ngủ đủ.
Kiều Nhiễm đứng ngoài xe, nhìn qua cửa kính xuyên thấu một hồi lâu, đến khi những xe xung quanh đều đi hết, cô mới gõ cửa.
Tuy Phong Vũ ngủ say, tính cảnh giác của anh vẫn luôn ở đó, vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức mở hai mắt ra, đôi mắt sắc bén không hề có chút ngái ngủ nào, chỉ giây lát mà anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Anh nhanh chóng quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, sau khi thấy Kiều Nhiễm đứng ngoài cửa, anh vội vàng mở khóa xe.
Kiều Nhiễm lên xe, nhìn gương mặt hơi tiều tụy của anh, nói: “Cháu thi xong rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Phong Vũ gật đầu, khởi động xe rời đi.
“Trưa nay muốn ăn gì nào?”
Trường thi khá gần nhà, chỉ tốn mười mấy phút lái xe, thời gian dư dả, vì vậy Phong Vũ quyết định làm mấy món yêu thích cho cô, xong rồi cô vẫn có thể nghỉ trưa một lát.
Kiều Nhiễm suy nghĩ đôi chút rồi tùy tiện nói.
“Mì đả lỗ* đi, không có khẩu vị gì cả.”
(*) mì đả lỗ: mì ăn chung với nước sốt
Đầu óc Phong Vũ nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng chốt thực đơn, quyết định làm mì sốt dưa.
Bữa trưa rất đơn giản, Phong Vũ còn chuẩn bị thêm cho cô món salad nhẹ dịu, Kiều Nhiễm ăn một chút rồi trở về phòng ngủ.
Phong Vũ đặt đồng hồ báo thức, để ý thời gian giúp cô.
Nằm trên ghế sofa, Phong Vũ chợt nhớ tới dáng vẻ của Kiều Nhiễm ngày đó, lúc bị mình “vào” ngay ở đây, thân thể trần truồng của con gái mềm mại nõn nà, nằm im dưới người anh, vì anh mà mở rộng chào đón.
Vật khủng trong quần chộn rộn, Phong Vũ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kéo khóa quần xuống, mò “cậu em” đã yên lặng lâu ngày ra cầm trong tay.
Rốt cuộc cũng có phản ứng, trong lòng Phong Vũ hết sức kích động, khoảng thời gian này, bất kể anh kích thích thế nào, “cậu em” này vẫn không đứng dậy nổi, khiến cho anh thấp thỏm bất an, giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Bàn tay lớn cầm ngọc hành thô chắc chuyển động, “cậu em” này của Phong Vũ mới chỉ được dùng một lần, màu sắc rất nhạt, trông vô cùng sạch sẽ, nhưng lại không đáng yêu chút nào, nó vừa to vừa dài, lúc hoàn toàn cứng lên thì nhìn dữ dằn hết sức, Kiều Nhiễm từng bị nó nhanh chóng làm cho lên đỉnh, mặc dù chưa được vài phút anh đã bắn rồi.
Nhớ tới tiếng rên rỉ như mèo kêu của Kiều Nhiễm, trong lòng anh bỗng hơi ngứa ngáy, “cậu em” cũng càng lúc càng cứng rắn, càng lúc càng vểnh lên thẳng đứng.
Phong Vũ nắm vật đang căng cứng, vuốt lên vuốt xuống vài cái, thân thể nhịn lâu chưa phát tiết cực kì nhạy cảm, giờ chỉ cần nhớ tới thân thể trần truồng hay gương mặt quyến rũ động lòng người của Kiều Nhiễm thì nó lập tức căng cứng đến phát đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...