Mê Hoặc Trầm Mê


Đời trước Giang Nghiên ngoại trừ là diễn viên ra thì cô còn là ca sĩ và ngôi sao trong chương trình tạp kĩ, để phục vụ cho chuyên môn, cô cũng rèn luyện rất nhiều phương diện cho cơ thể, mà còn rất khá, cô có thể vừa chạy bộ vừa hát, sau đó vẫn duy trì được hô hấp bình thường, mặt không đỏ, cũng không thở gấp.

Tuy rằng hiện tại không giống trước, khả năng bình ổn nhịp thở của cơ thể này cũng không quá tệ, hơn nữa khoảng thời gian này cô rèn luyện thân thể cũng coi như có hiệu quả, cho nên dù mang giày cao gót đuổi theo Hoắc Kỳ Chu nhanh như vậy cô cũng không quá chật vật.

Tài xế của Hoắc Kỳ Chu là một tên nhóc, họ Trần, tuổi nhỏ nhưng phản ứng thì rất nhanh, Giang Nghiên mới vừa lên xe liền bị tên nhóc này coi cô như kẻ dây dưa đeo bám Hoắc Kỳ Chu lập tức quát lớn nói: "Cô là ai? Xe của Hoắc tổng mà cô dám tùy tiện leo lên à?"Giang Nghiên cũng không lúng túng, cười tủm tỉm nói: "Tôi không tùy tiện nhé, tôi đương nhiên là người quen của Hoắc tổng.

"Nói xong mặt cũng chuyển hướng về phía Hoắc Kỳ Chu, cười khanh khách mà đem quần áo lấy được từ chỗ Triệu Dị Chi đưa qua: "Nè, Hoắc tổng, đây là quần áo Triệu tổng chuẩn bị, em mang lại cho anh, anh thay xuống đi "Tiểu Trần quan sát, thấy biểu hiện Giang Nghiên rất tự nhiên và quen thuộc, còn nhắc đến Triệu tổng, trên tay quả thật là một bộ tây trang rất quý, lại thêm ông chủ nhà mình cũng không nói gì, liền sáng suốt mà nuốt những lời móc mỉa xuống, nhìn về phía ông chủ mình.

Thấy ông chủ cũng không kêu người rinh cô xuống như những trường hợp khác, Tiểu Trần liền hiểu, ông chủ biết cô gái này, hơn nữa cậu cũng nhìn ra được cô gái này không chỉ đơn giản muốn đem quần áo cho ông chủ, liền tự giác xuống xe, để lại không gian cho người trong xe, bản thân chờ ở nơi cách đó không xa.


Trên xe.

Tiểu Trần xuống xe hồi lâu sau, Giang Nghiên vẫn là duy trì trạng thái đưa tây trang cho anh, hai mắt cười luôn nhìn Hoắc Kỳ Chu, tựa như nếu anh không nhúc nhích thì cô cũng có thể thư thái mà duy trì động tác này vĩnh viễn.

Hoắc Kỳ Chu gác một chân dài lên chân còn lại, chắp hai tay tựa vào thành ghế sau, ngồi trên xe thôi mà vẫn ưu nhã như vậy.

Anh nhàn nhạt ngước mắt nhìn Giang Nghiên, liếc mắt, khóe môi mang theo một tia châm biếm như có như không: "Thế nào, người đã xuống xe, cô còn diễn à?" Giang Nghiên cười tủm tỉm như cũ: "Diễn, đương nhiên phải diễn, ở trước mặt Hoắc tổng, cơ bản vẫn phải giữ chút hình tượng chứ.

"Nghe cô nói xong khóe môi anh lại càng châm biếm, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu nhiễm chút xúc cảm, cô liền biết nếu bản thân tiếp tục bịa chuyện sẽ phản tác dụng, vì thế liền cầm quần áo bỏ xuống, xoay người ôm lấy eo Hoắc Kỳ Chu, đầu cũng dựa vào ngực anh, bĩu môi làm nũng nói: "Được rồi em không giả vờ nữa, dù sao Hoắc tổng thông minh như vậy, em có diễn thế nào cũng không giấu được anh.


"Nói xong cô ngẩng đầu, từ dưới mà nhìn lên, ánh mắt tràn ngập dục vọng mà nhìn thẳng mắt Hoắc Kỳ Chu : "Hoắc tổng, em còn chưa đủ.

Em không thỏa mãn, em còn muốn anh! "Cô gái tuy rằng trang điểm đậm, nhưng mùi son phấn trên người không nồng chút nào, tóc và cơ thể cô cũng có một mùi thơm nhẹ nhàng nhưng lại thấm sâu vào ruột gan.

Có lẽ do không gian trong xe quá hẹp, khiến cho bầu không khí trở nên ái muội, Hoắc Kỳ Chu ngửi thấy mùi cơ thể cô, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, hầu kết không tự chủ được mà lăn lộn một chút.

Giang Nghiên nhạy bén chú ý tới biến hóa này của anh.

Cô khẽ cười một tiếng, ngửa đầu, đem môi nhẹ nhàng hướng về phía anh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận