Mê Hoặc Song Vương

Bên trong nhà sàn, bồn cảnh hoa mẫu đơn, cười chúm chím, nở kiềm diễm, đầy sắc tím, cả trên thân, cũng đều bám vào mùi hoa nhàn nhạt. 

Bách Lý Hội nhìn nam tử bên cạnh, đều bởi vì nàng, khiến cho hắn lâm vào tình thế lưỡng nan.

Bất an thu hồi tầm mắt, phải chăng, chính mình thật sự là một người xui xẻo?

Kỳ hạn ba ngày vừa đến, sáng sớm Thái hậu liền chạy tới nơi này, lần này, ngoại trừ hai nha hoàn, cũng không mang theo người nào. 

Bách Lý Hội cùng Gia Luật Thức đi tới đại sảnh, Thái hậu một thân chính trang, ngồi thẳng ở một bên. 

Màu sắc Hồ phục đỏ thẫm càng lộ ra vẻ cao quý, cộng thêm ba phần khí chất tao nhã, càng lộ rõ vẻ nghiêm nghị. 

"Mẫu phi." Gia Luật Thức tiến lên hành lễ, Thái hậu trầm tĩnh nhìn hai người, ánh mắt, dừng trên thân nam tử. 

"Thức nhi, cân nhắc như thế nào rồi?"

Gia Luật Thức tiến lên một bước, quỳ xuống trước người nàng: "Mẫu phi, nếu như các ngươi lại cố sức bức bách ta, ta chỉ còn cách mang Hội nhi rời khỏi sa mạc."

"Tốt." Nàng đập bàn đứng lên, cả người uy nghiêm đứng trong sảnh: "Ta ngược lại muốn xem, ngươi ngỗ nghịch đến mức nào."

Tay phải đem phối sức cởi xuống, nữ tử Liêu quốc, trên hông đều mang theo một chủy thủ tinh xảo, là khi nhà trai cưới vợ, đưa tín vật để ước hẹn. 

Rút đao ra khỏi vỏ, một tay Thái hậu đặt trên mép bàn, một tay, hung hăng vung xuống. 

"Mẫu phi." May mà Gia Luật thức sớm phản ứng kịp, vươn tay bóp chặt cổ tay nàng. 

Có đâm vào da thịt một chút, vẽ ra một miếng rách thật sâu, máu ồ ạt chảy ra, sâu thấy xương. 

Nếu không phải là Gia Luật Thức ngăn lại, ngón tay này, chỉ sợ là đã bị cắt đứt. 

"Mẫu phi..........." Hắn kêu lên, một tay gắt gao bóp chặt, không chịu buông. 

Trên mặt Thái hậu không hề có biểu cảm, một đao này, giống như chém trên người nàng vậy, vung tay lên, tránh được trói buộc của hắn, tự tay lấy ra một khăn gấm, bao lại miệng vết thương. 

"Mẫu phi sẽ không từ bỏ, tiếp theo, liền xem thử là ngươi nhanh tay, hay là đao của ta nhanh." Nàng bước ra khỏi đại sảnh, máu trên tay theo màu trắng của khăn gấm, chảy xuống. Nhỏ giọt trên thảm lông đẹp đẽ, hóa thành một giọt, giọt nước mắt của người mẹ. 

Bách Lý Hội đứng ở một bên, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. 

"Gia Luật Thức." Nàng đi đến phía sau hắn: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, phía sau ta luôn có ngươi, cho dù chúng ta ở Liêu quốc, cũng sẽ không có người hại ta, huống hồ, mẫu phi ngươi đã tự mình tới cửa, như vậy, Liêu Vương hẳn là không có trách tội ngươi."

Gia Luật Thức xoay người, mang theo vài phần mệt mỏi: "Nhưng ngươi đã nói, ngươi sẽ không ở trên đất Đại Liêu ta."


"Vì việc này ư?" Bách Lý Hội gượng nhìn đôi mắt của hắn: "Ngươi vì ta đã vứt bỏ đến nước này, ta đương nhiên cũng có thể vì ngươi, vứt bỏ hết mọi thứ."

Nụ cười của nàng mang theo sáng lạn tinh khiết, giống như một loại tuyên thệ, thiêng liêng.

Gia Luật Thức kích động ôm nàng vào lồng ngực dày rộng, chí ít, bước đầu nàng đã vứt bỏ sự bài xích.

Đôi tay Bách Lý Hội đặt lên lưng hắn, đầu cúi xuống, mê luyến, loại an tâm quen thuộc này. 

Ngày hôm sau, Thái hậu cũng không tới nữa, Gia Luật Thức một lần nữa nắm giữ binh quyền, yêu cầu duy nhất, đó là, chuyển ra khỏi Vương phủ, đồng thời, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào tòa viện này, bao gồm cả Thái hậu. 

Chỉ là mong muốn, hai người, ở trên thảo nguyên mênh mông, bay lượn. 

Hai tháng trôi qua, thân thể Bách Lý Hội đã khỏi hẳn, nhìn đến sức sống của đồng cỏ bên ngoài, đã sớm không nhịn được rồi. 

"Gia Luật Thức, chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa đi?" Nàng đẩy cửa thư phòng, tự nhiên đi vào. 

Nam tử một tay vừa mới trải giấy mực, đầu vẫn không ngẩng lên: "Hội nhi, chờ một chút........"

Bách Lý Hội đến gần hắn, đoạt lại cây bút trong tay hắn: "Trước kia ngươi đã từng đáp ứng ta."

Gia Luật Thức cười một tay ôm eo nàng: "Một chung trà thôi, lập tức xong ngay rồi." 

Nữ tử bĩu môi, đáy mắt lóe lên một chút tinh quang, thừa dịp hắn không chú ý, ở trên giấy Tuyên Thành vẽ loạn lên: "Đi đi, ta muốn cưỡi ngựa."

Mang theo vài phần cưng chiều, hắn cho phép nàng, làm càn như vậy. 

Gia Luật Thức sủng nịch gật đầu, đứng lên, bước ra khỏi phòng. 

Ngoài viện, vô số quang cảnh quanh co khúc khuỷu, nam tử cao quý tuấn lãng, dưới sống mũi cao thẳng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nữ tử, quần áo sa mỏng nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, hai tay dùng sức lôi kéo một con ngựa. 

"Gia Luật Thức, nó không chịu đi theo ta." Bách Lý Hội ảo não dậm chân, cả thân thể lui về phía sau, lộ ra khuôn mặt, đến mức đỏ bừng. 

Nam tử buông tuấn mã trong tay, vươn một tay đặt lên đầu ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve. 

Con ngựa vừa nôn nóng ban nãy, ôn hòa trong tay hắn, nhẹ nhàng cọ xát. 

"Oa?" Bách Lý Hội không hiểu học bộ dạng của hắn, một tay dè dặt đặt lên, con ngựa quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn nàng, tiếp tục ngoan ngoãn cọ cọ trong bàn tay Gia Luật Thức. 

"Gia Luật Thức, ta biết rồi, khẳng định nó là một con ngựa cái." Nàng tiến lên vài bước, dắt con tuấn mã của hắn: "Ta muốn cưỡi con ngựa này."


"Hội nhi." Gia Luật Thức tiến lên ôm nàng ngồi trên lưng ngựa, bản thân cũng cưỡi lên: "Nếu muốn học cưỡi ngựa, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhớ không."

Hắn đem nàng siết chặt vào trong ngực, giống như một loại bảo vật trân quý. 

"Giá." Roi ngựa vung lên, nhanh như chớp, nhịp chân tự nhiên không hỗn độn giẫm lên tấm đệm xanh biếc, chen lẫn với hương cỏ nồng đậm, cùng với ánh mặt trời nhảy múa trên cao. 

Nữ tử thoải mái cười ra tiếng, loại bỏ được sự tĩnh mịch khi xưa, cả khóe mắt, cũng đều lộ đầy ý cười. 

Chạy một đường, Gia Luật Thức mới thu hồi bước chân của con ngựa, trở thành dạo bước thong thả. 

Trên bầu trời thảo nguyên, hùng ưng mạnh mẽ chao liệng, tùy ý bay cao trên bầu trời. 

Nam tử cầm lấy cung trên lưng ngựa, một tay chấp mũi tên vào, sưu một tiếng, băng qua bên tai Bách Lý Hội, mang theo lực tính mạnh áp đảo, thẳng tắp cắm vào lồng ngực Thương Ưng. 

Giống như bị một loại ngăn trở, thân mình đình chỉ tiến về phía trước, "bộp" một tiếng, đập xuống mặt đất. 

Bách Lý Hội nửa xoay người, cầm lấy cung trong tay hắn, kéo nửa ngày, vẫn không hề kéo ra được. 

Mang theo một chút chán nản, nàng đem cung đặt trên lưng ngựa, nghiên cứu chất liệu của nó: "Làm bằng cái gì? Thế nào lại kéo không ra?"

Gia Luật Thức buồn cười nhìn hành động của nàng, cũng không ngăn cản, thấy cả buổi vẫn không có kết quả, Bách Lý Hội mới xoay người: "Gia Luật Thức, ngươi cố ý sao? Tìm tới một con ngựa ta cưỡi không được, cả bộ cung này, ta cũng kéo không ra."

Đôi tay nam tử chụp lên đôi tay mềm mại của nàng, tay trái cầm cung, tay phải chấp mũi tên, theo đường bay của chim ưng, chậm rãi di chuyển. 

Cằm Gia Luật Thức tự nhiên đặt trên đầu nàng, bàn tay mở rộng ra, Bách Lý Hội cảm giác được rõ ràng, lòng bàn tay mình, đã sớm chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

"Pằng" một tiếng, tên đã xuất ra, vững vàng bắn ra, giống như lấy đồ trong túi.

Chạy mệt mỏi, hai người xuống ngựa, nằm xuống đất. 

Lấy bầu trời làm nhà, mặt đất làm nền. 

Bách Lý Hội nhắm mắt lại, cảm nhận ánh mặt trời mang theo vài phần hiền dịu chiếu vào người, Gia Luật Thức bên cạnh, hai tay đè lên nhau, gối đầu, hai mắt nhìn lên bầu trời. 

Cuộc sống như vậy, sợ là chỉ trông mong đời đời kiếp kiếp. 

Bách Lý Hội nằm nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn một bên mặt của nam tử, quen thuộc như vậy, thế nhưng lại nghĩ đến Tập Ám.


Ở Nam Triều sau buổi trưa ấy, cũng là ở giữa một thảm cỏ xanh, cũng làm cùng nhau nằm, chỉ là, vật đổi sao dời. 

Bách Lý Hội vội vàng thu người, nằm trở lại, mang theo vài tia chật vật, cho rằng có thể đơn giản quên đi, không ngờ, hình dáng đó, đã khắc sâu vào tâm hồn. 

Gia Luật Thức cũng nhận ra sự khác thường của nàng, xoay người ôm nàng vào trước người mình, nhưng một câu cũng không nói.

Bách Lý Hội nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu, khi đó ở giữa sân huấn luyện, nàng đã sớm thấy sự tàn bạo của Gia Luật Thức, ai lại nghĩ rằng, nam tử như vậy, nội tâm lại lộ ra nhu tình như thế. 

An tâm đem trọn thân thể nhích lại gần, Bách Lý Hội xoay người đối diện hắn, một tay nhẹ nhàng đặt lên vạt áo trước của hắn, ánh mắt, rơi xuống túi hương trên eo hắn: "Ngươi vẫn còn mang theo?"

Nàng đem nó từ trên eo tháo xuống, nới lỏng chỗ miệng túi, sắc màu đỏ thẫm diễm lệ kia vẫn không mất đi phần rực rỡ, đưa tới trước mũi khẽ ngửi, nhàn nhạt, hương hoa mai. 

Gia Luật Thức cúi người, hay tay chống hai bên, nụ hôn mang theo thương tiếc, dừng trước trán nàng. 

Bách Lý Hội chỉ cảm thấy lồng ngực cứng lại, một tay nắm chặt túi hương, hai mắt hơi run run nhắm lại. 

Môi ấm áp theo khuôn mặt đầy đặn của nữ tử, một đường từ chiếc mũi khéo léo đi xuống. Vững vàng dừng lại trên môi hồng, một tay nâng đầu nàng, đầu lưỡi nóng rực, mang theo dò xét, nhẹ nhàng vẽ trên môi nàng. 

Hai tay Bách Lý Hội đặt lên ngực hắn, mở mắt ra. 

Lông mi nồng đậm của hắn che khuất mi mắt, hôn chăm chú mà kiên trì. 

Bách Lý Hội rút hai tay, chậm rãi quấn lên cổ hắn, nhìn mắt của hắn lần nữa rồi nhắm mắt lại, môi mọng khẽ mở. 

Lưỡi cực nóng thừa dịp có khe hở mà tiến vào, mang theo sủng nịch quấn quít, hôn đến mê mẩn. 

Không đành lòng đè nặng nàng, một tay kia của Gia Luật Thức xoa nhẹ bên hông nàng, nhẹ nhàng dùng sức, Bách Lý Hội liền áp sát trên người hắn, chung quanh, chỉ có âm thanh của con ngựa chơi đùa. 

"Thật là hăng hái a." Một giọng nam đột ngột vang lên, Bách Lý Hội cả kinh vội mở mắt ra, nhìn về phía sau. 

Trên hãn huyết bảo mã cao lớn, một nam tử mặc Hồ phục màu trắng, mang theo mười phần khí phách vương giả, hài hước nhìn hai người trên mặt đất. 

Gia Luật Thức nửa ngồi dậy, một tay đem đầu Bách Lý Hội, đặt trên bả vai mình: "Hoàng huynh, thế nào mà ngươi lại rãnh rỗi đến đây vậy?" 

Con ngựa tiến lên vài bước, thanh âm của nam tử từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Là dạng nữ nhân gì, có thể khiến cho Bắc Viện Vương Đại Liêu ta mất hồn, hôm nay xem ra, bất quá cũng chỉ như vậy." 

Bên tai truyền đến tiếng cười nhợt nhạt của Gia Luật Thức: "Nữ nhân làm ấm giường của ngươi nhiều như vậy, một hai người tự nhiên là thấy chướng mắt rồi."

"Hừ, xoay đầu lại đi, bổn vương cũng muốn nhìn một cái, một nữ nhân, lại đáng giá để cắt nhượng mười hai châu cùng tám tòa thành?" Âm thanh của hắn mang theo vài phần tức giận không lộ rõ, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía nàng. 

Bách Lý Hội ngước mắt nhìn Gia Luật Thức, chậm rãi xoay người lại. 

Mái tóc lộn xộn, lại tăng thêm vài phần quyến rũ, môi đỏ mọng xinh đẹp, làm tăng lên vẻ diễm lệ. 

Hai tròng mắt, động lòng người, mang theo linh khí không thể nói hết, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm nam tử trên ngựa.


Gia Luật Thức nửa ngồi chống tay ra sau, hai chân tùy ý vắt chéo lên nhau chỗ mắt cá chân: "Mục đích ngươi tới, sẽ không phải chỉ là tới xem nữ nhân của ta chứ? Đại Vương?"

Đại Vương? Gia Luật Nguyễn?

Bách Lý Hội nheo mắt nhìn, thấy ánh mắt nam tử thủy chung vẫn nhìn chằm chằm mình, vội vàng hạ tầm mắt, quay trở về.

Ý cười dần dần nhiều hơn, Gia Luật Nguyễn cũng không xuống ngựa, ánh mắt chuyển về nơi xa xa: "Minh Vương gia Nam Triều bị bắt nhốt, xem ra, hắn vẫn còn tình nghĩa, không hề ra sức hạ sát."

Một tay Gia Luật Thức ôm eo nữ tử: "Minh Vương gia không bị giết, đối với Đại Liêu chúng ta, tự nhiên là một chuyện tốt."

"Đúng." Nam tử gật đầu đồng ý "Đừng đem quá nhiều tâm tư đặt trên người nữ nhân, hơn nữa, lại là nữ nhân của hắn."

Tiếng vó ngựa lần nữa lại vang lên, Bách Lý Hội ngẩng đầu, vừa thấy lông mày của Gia Luật Thức nhíu lại. 

"Hắn là? Gia Luật Nguyễn?"

Hắn thu hồi tầm mắt, gật đầu, "Có mệt không?"

Bách Lý Hội đứng lên, đi tới con ngựa đang nhàn nhã dạo bước bên cạnh: "Không mệt."

Đem cung tên treo trên lưng ngựa gỡ xuống, Bách Lý Hội đi về chỗ ban nãy, ngồi xuống bên cạnh Gia Luật Thức: "Dạy ta bắn cung."

"Nghĩ gì mà lại học cái này?" Một tay ôm chầm lấy nàng, đặt trước người mình. 

"Phòng thân a, vạn nhất ngày nào đó ngươi mang binh đi đánh giặc, ta phải làm sao?"" Hai tay Bách Lý Hội đặt trên cung tên, kéo vài cái cũng không thể kéo ra được. 

Gia Luật Thức cười tự tay cầm lấy: "Nữ nhân sức yếu, phải thế này, dùng kĩ thuật, kéo ra........"

Hai người tựa vào nhau, tóc mai chỗ tai cọ xát, tên rời cung, phá không mà đi. 

Bách Lý Hội vui vẻ bỏ cung xuống, một tay chỉ về phía xa xa "Gia Luật Thức, chim ưng kia là ta bắn xuống."

Mang theo vài phần tranh công, nữ tử ngẩng đầu, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt. 

Gia Luật Thức cúi người, khẽ hôn xuống gò má nàng: "Là ngươi bắn xuống."

Bách Lý Hội vừa lòng gật đầu, tiếp tục đùa nghịch cung tên trên tay, thử vài cái, đã có thể từ từ kéo ra.

Có thể là mệt mỏi, nam tử buông người, nằm ngửa trên đồng cỏ, bên cạnh, một mảnh cực kì yên tĩnh. 

Thấy người phía sau thật lâu vẫn không có âm thanh gì, Bách Lý Hội dừng động tác, xoay người. 

Một tay Gia Luật Thức gối dưới đầu, cùng với tiếng hít thở đều đặn, ngủ thiếp đi. 

Nhẹ nhàng đem cung tên trên tay để sang một bên, Bách Lý Hội nghiêng người nằm bên cạnh hắn, bầu trời, áp xuống cực kì gần, chim phỉ thúy di chuyển khắp nơi, nhẹ nhàng bay vào trong mây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui