Mê Hoặc Song Vương

Mọi người đi ra ngoài, nữ tử đứng dậy cầm lấy khăn lông ngâm vào nước, chậm rãi lau mặt.

Chỉ chốc lát, đại phu liền tới, vừa nghe đến đứa nhỏ không có gì đáng ngại, Liễu phu nhân lúc này mới yên tâm gọi hai nha hoàn lưu lại: "Hầu hạ cho tốt, nếu như thấy thiếu gia giống như ban nãy, lập tức tới báo cho ta biết."

"Dạ."

Thủy Cơ trở lại trước giường, chết lặng ngồi xuống, nàng chỉ cần sinh hạ đứa nhỏ liền có thể.... 

Bách Lý Hội tuy có lo lắng, nhưng trở ngại là ở Liễu gia, nếu không cũng đã đi tìm Thủy Cơ, nghĩ đến bọn họ thành thân cũng đã được mấy ngày, trong bụng vẫn là không yên lòng. 

Hôm nay, Lý Nam ngược lại hiếm khi đến Vương phủ, Lý Nam đứng ngoài thềm trong lương đình, Tập Ám cùng Bách Lý Hội hướng về phía hắn mà ngồi, đứng phía sau là Tiểu Lam cùng Tiểu Mai.

"Lý Nam, ngồi xuống đi, ở Vương phủ không cần giữ lễ tiết." Tập Ám chỉ chỉ cái ghế đối diện, thanh âm bình tĩnh.

"Tạ Vương gia." Lý Nam theo lời ngồi xuống, nâng mắt lên bất ngờ đối diện với Tiểu Lam, mặt đỏ lên, vội vàng cúi xuống.

"Gần đây, về phía nước Liêu không có gì bất thường chứ?" Tập Ám đặt bình rượu xuống, trên mặt có hơn vài phần nghiêm túc.

"Không có, chỉ là cực kì yên tĩnh, tuy nói hai nước ký kết hiệp nghị, nhưng, bọn họ không phải là an phận như thế." Lý Nam vừa nói đến quốc sự, cả người lập tức nghiêm nghị hẳn lên, khuôn mặt ửng đỏ mới vừa nãy cũng theo đó biến mất. 

Tập Ám không nói, chỉ hơi gật đầu một cái, Nam Triều cùng nước Liêu chiến tranh, đâu chỉ là trong một lúc, ngừng lại, vốn là không dễ. 

Bách Lý Hội im lặng nghe, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở trong nước ngửi được hương vị quen thuộc, Gia Luật Thức, hắn đến Nam Triều hay sao?

"Hội nhi?" Thấy nàng thất thần, một tay Tập Ám phủ lên ngón tay lạnh cóng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ừ?" Bách Lý Hội nghiêng đầu nhìn về phía hai người, sau khi nhìn Lý Nam, trên mặt nở ra một nụ cười.

"Lý tướng quân, ta giúp ngươi làm mối, thế nào?"

Lý Nam không nghĩ tới Bách Lý Hội sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy, nhất thời ngây ngốc không biết nói gì, nhìn Tiểu Lam sau lưng nàng liếc mắt một cái.

Tiểu Lam thấy Lý Nam đem ánh mắt hướng về phía mình, vội vàng bối rối cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nhìn ta làm cái gì?

Tập Ám cũng tiến lên nói một câu: "Là nên thành gia thất rồi."

Bách Lý Hội cười chỉ về phía sau mình: "Bên ta có một nha hoàn, cực kì ba hoa, ta hận không thể đem nàng gả ra ngoài ngay hôm nay."

Tiểu Lam cùng Tiểu Mai liếc mắt nhìn nhau, mang theo một chút mờ mịt, Tiểu Mai cười ở bên tai nàng khẽ nói: "Không tồi, ta bình thường không có ba hoa."


Lý Nam cảm thấy một trận vui sướng, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, chính là nhìn bọn họ một lát, mới phản ứng kịp: "Vậy, tạ, tạ Hội phi."

Bách Lý Hội nở nụ cười, đem Tiểu Lam phía sau kéo lên trước: "Tiểu Lam, ta lại quyết định, ngày khác để Vương gia chọn ngày lành tháng tốt cho các ngươi, ta xem, hai người các ngươi đã sớm tâm đầu ý hợp rồi."

Tiểu Lam đang cúi đầu chậm rãi ngẩng lên, nhìn Bách Lý Hội: "Ta, kia nếu Lý tướng quân không ghét bỏ..........."

Lời của nàng còn chưa nói xong, Lý Nam vội vàng cướp lời: "Không ghét bỏ, ta còn sợ Tiểu Lam cô nương ghét bỏ ta đây."

Tình cảm như thế, hai người bèn nhìn nhau cười, không cần nhiều lời.

Cuối cùng, còn có một đôi là vừa ý. 

Thủy Cơ gả vào Liễu phủ cũng đã 10 ngày, Bách Lý Hội tự an ủi bản thân, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. 

Cùng lúc đó, Liễu Nhứ cũng tìm Liễu Vân Tường, không nhổ được cây đinh Bách Lý Hội này, chính là ăn ngủ không yên. 

"Ca, ngươi nói như vậy sẽ thành công sao?" Liễu Nhứ lo lắng dò hỏi: "Có phải hay không quá mạo hiểm rồi hả?"

"Mạo hiểm? Không mạo hiểm làm sao trừ bỏ được nàng, hơn nữa, trên đường đông như vậy, giết một người dễ như trở bàn tay, chỉ cần tìm được vài thủ hạ đáng tin cậy, đến lúc đó, dứt khoát đã làm thì làm cho xong, tất cả đều diệt khẩu." Liễu Vân Tường hưng phấn, ánh mắt lại càng vô cùng âm ngoan. 

Liễu Nhứ cúi đầu suy nghĩ, lúc này mới loại bỏ được vài phần cố kị: "Ca, lần này ngươi nhất định phải giúp ta, vạn lần phải làm cho sạch sẽ, đừng để Vương gia phát hiện ra."

"Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không muốn mạng của nàng, ta cũng sẽ không buông tha nàng" Liễu Vân Tường hung hăng đập lên bàn, nỗi khổ riêng trong lòng đang mỗi ngày tra tấn hắn. 

"Ca, ta đã nghe nương nói rồi, mặc kệ như thế nào, Thủy Cơ hiện tại đang mang thai, là huyết mạch duy nhất của Liễu gia chúng ta, ngươi không thể xúc động." Liễu Nhứ lo lắng nhìn Liễu Vân Tường, tính nết của hắn, bản thân đã quá rõ rồi.

"Ta hiểu, tối hôm đó còn không phải uống nhiều rượu sao, đúng rồi, khi nào thì động thủ?"

"Ta sẽ tìm thời cơ, đến lúc đó ta sẽ để cho nha hoàn Tiểu Lục bên cạnh ta đến thông báo cho ngươi......" Liễu Nhứ hạ giọng, trong ánh mắt lóe lên chút ánh sáng.

"Tốt."

Ngoài cửa khép kín, hai tay Thủy Cơ gắt gao che miệng, tim bỗng chốc như chậm đi mấy nhịp, chậm rãi lui về phòng mình. 

Vội vàng uống hai ngụm nước, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, không được, nhất định phải thông báo cho Hội phi.

Thủy Cơ bình tĩnh suy nghĩ, vừa định đi ra ngoài, lại thấy Liễu phu nhân vào phòng: "Thế nào a, thân thể có tốt không?"


"Cảm tạ nương quan tâm, Thủy Cơ tốt lắm." Nàng dừng cước bộ, tiến lên rót một ly trà.

"Ừ, vậy là tốt rồi." Liễu phu nhân nhận trà trong tay nhấp một ngụm: "Hảo hảo đem đứa nhỏ sinh ra, Liễu gia chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi."

"Nương, ta đã biết." Thủy Cơ đem lo lắng trong lòng đè ép trở về, không dám lộ ra nửa phần. 

Liễu phu nhân hôm nay ngược lại đến đây rất có hứng thú, quấn lấy Thủy Cơ hỏi nửa ngày, nàng ở một bên vừa ứng phó, vừa nghĩ cách xuất phủ. 

Mãi cho đến bữa trưa, Liễu Nhứ đã sớm trở về, Thủy Cơ cũng không tìm được cơ hội xuất phủ, chỉ có thể giả vờ như không có việc gì cùng dùng bữa.

Bên kia, Bách Lý Hội dùng xong bữa trưa, liền dẫn Tiểu Lam đi ra ngoài.

"Hội phi, ngài đây là đi đâu a?" Tiểu Lam đi theo phía sau, theo thói quen đặt câu hỏi. 

"Đi đặt mua một chút trang sức, ngươi sắp xuất giá rồi không phải sao?" Bách Lý Hội cười đi phía trước, bước đi dưới chân cũng không giảm.

"Ta, này không phải còn sớm sao?" Tiểu Lam chạy vài bước đuổi theo, không cẩn thận va vào lưng nữ tử. 

"Nếu như quá muộn, kiểu dáng màu sắc hoa văn cũng không kịp chọn, ta cũng không thể để cho Tiểu Lam qua loa xuất giá được." Bách Lý Hội quay đầu, nghiêm túc nhìn nữ tử. 

"Hội phi............." Mắt Tiểu Lam đỏ lên, làm cho nàng nở nụ cười. 

"Tốt lắm, đi thôi, xem ngươi chỉ chút việc nhỏ liền rơi lệ, sau này thế nào làm nương tử người ta?" Bách Lý Hội kéo Tiểu Lam, cùng đi ra khỏi Vương phủ.

Lựa ngày không bằng trúng ngày, bên trong hành lang của Vương phủ, Liễu Nhứ gọi Tiểu Lục bên cạnh, ở bên tai nàng nói nhỏ vài tiếng, nữ tử liền cấp tốc ra khỏi Vương phủ.

Dùng xong bữa trưa, Liễu phu nhân liền trở về phòng, đây là tập tính của nàng, sau giờ ngọ sẽ ngủ hai ba canh giờ. 

Lòng Thủy Cơ thấp thỏm không yên cuối cùng cũng để xuống, vừa định ra khỏi viện, liền thấy Tiểu Lục đi vào Liễu phủ, vội vàng trốn sang bên cạnh.

Liễu Vân Tường dẫn nàng qua một bên, chỉ nói mấy câu, Tiểu Lục liền rời đi. 

Không lâu sau, Liễu Vân Tường liền dẫn vài nam tử ra khỏi Liễu phủ, trong lòng Thủy Cơ hoang mang, mắt lại chớp liên hồi, cực kì bất an. 

Nhấc làn váy, vội vàng chạy theo ra ngoài, xem ra, Bách Lý Hội đã xuất phủ rồi, lúc này tìm Vương gia cũng không kịp, bản thân có lẽ cả cánh cửa Vương phủ cũng không vào được. 


Trên đường tìm kiếm khắp nơi, Thủy Cơ bất chấp ánh mắt khác thường của người ta, có lẽ nghĩ đến, một thai phụ, lại chạy tới chạy lui trên đường. 

Bách Lý Hội ở trong cửa hàng chọn tới chọn lui, đều không tìm được thứ vừa lòng, nhưng Tiểu Lam bên cạnh, nhìn đến hoa mắt. 

Chưởng quầy vừa thấy trang phục nữ tử, liền nịnh nọt từ trong cửa hàng lấy ra vài cây trâm quý báu, vừa thấy đúng là món hàng thượng đẳng: "Phu nhân, người xem những thứ này có vừa lòng không?"

Bách Lý Hội đem một cái tỉ mỉ quan sát: "Ừ, không tệ, Tiểu Lam lại đây."

"A" Tiểu Lam nhu thuận đến bên cạnh nàng, nhìn nàng đem cây trâm cài tóc cắm vào tóc đen như mực kia.

"Ừ, liền lấy một cái đi, ngoài ra, còn có trang sức nào khác, ta đều phải nhìn một chút." Bách Lý Hội đem cây trâm để sang một bên, chưởng quầy vừa nghe, cười tít cả mắt.

"Được, được, ta đi lấy ngay." Xem ra, đúng là gặp được khách hàng lớn rồi. 

Bách Lý Hội chọn lựa một thứ cũng không bỏ sót, Tiểu Lam bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, lại sợ lão bản thấy được lại xấu hổ, bày ra khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.

"Làm sao vậy." Bách Lý Hội do dự lên tiếng, Tiểu Lam chỉ đành phải bước lên trước.

"Xong chưa, nhiều lắm rồi."

Nữ tử cười quay về chưởng quầy bên cạnh: "Những thứ này đều lấy, mấy ngày nữa ta sẽ gọi người tới lấy."

"Được được được" Lão bản vội vàng lấy ra tờ đơn, khách lớn thế này, chỉ sợ lát nữa lại đổi ý.

Bách Lý Hội lấy tiền thả xuống, liền lôi kéo Tiểu Lam đi: "Tiểu Lam, đây là đại sự cả đời ngươi, không cần cãi ta."

Nữ tử đi theo phía sau, vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: "Hội phi, kia không phải là Thủy Cơ sao?"

Bách Lý Hội theo ánh mắt Tiểu Lam nhìn qua, quả nhiên thấy Thủy Cơ nhìn bốn phía, giống như đang tìm người nào: "Đi, đi qua nhìn một cái."

Hai người vội vàng đi về phía Thủy Cơ, Tiểu Lam thấy nàng sắp bước đi, vội vàng hô to lên: "Thủy Cơ, Thủy Cơ."

Nữ tử nghe vậy vui mừng chạy tới trước mặt hai người: "Hãy nghe ta nói, các ngươi nhanh trở về đi, Liễu phi cùng Liễu Vân Tường tìm người, muốn tới giết ngươi, nhanh một chút, bọn hắn ở trên con đường này rồi."

Một tay Thủy Cơ xoa bụng, vì chạy nhanh, dẫn đến một trận đau đớn. 

"Cái gì? Ở chỗ này?" Tiểu Lam sốt ruột kéo Bách Lý Hội: "Nhanh hồi phủ đi."

Ba người vừa đi vài bước, liền thấy đối diện có vài nam tử nghênh đón, sắc mặt Thủy Cơ trắng bệch nhẹ giọng nói: "Chính là bọn họ."

Trong mấy người này không có Liễu Vân Tường, chắc là vì tránh bị nghi ngờ, mới không đích thân động thủ.

Trên đường phố Trường An, vẫn huyên náo như cũ, ai cũng không hề chú ý tới ba nữ tử khác thường này, bầu trời giăng đầy hơi mù, giống như vùng vẫy trước khi chết, mọi thứ đều vô lực.

Mấy người từng bước tới gần, Thủy Cơ ở bên tai hai người nói nhỏ: "Các ngươi trước cứ chạy trốn, ta ngăn cản bọn họ, nói không chừng bọn họ biết ta, không dám hạ thủ cũng không chừng."


"Không thể." Bách Lý Hội dứt khoát giữ chặt tay Thủy Cơ: "Chúng ta cùng nhau đi."

Vài tên đã sớm mất kiên nhẫn, bước chân nhanh chóng di chuyển, trong tay áo, ánh sáng bén nhọn chợt lộ ra.

"Chạy mau." Thủy Cơ kéo tay áo hai người, ba người vội vàng lui về phía sau, người phía sau, lại càng đuổi sát theo.

"A............" Thủy Cơ chỉ cảm thấy dưới bụng đau đớn kịch liệt, vội vàng sợ hãi ngồi chồm hổm xuống: "Các ngươi chạy mau, ta không thể chạy nữa, mục tiêu của bọn hắn không phải ta, ta không sao, các ngươi chạy đi."

Bách Lý Hội vừa định tiến lên, liền bị Tiểu Lam nắm chặt lại: "Hội phi, Thủy Cơ nói rất đúng, chúng ta mang theo nàng, chỉ là hại nàng."

Bất chấp do dự, Tiểu Lam kéo nữ tử đơn độc chạy về phía trước, vài tên nam tử phía sau cấp tốc đi theo. Mắt thấy gần đuổi kịp, chỉ thấy thoáng hiện một bóng dáng thon gầy ôm chặt lấy chân nam tử cầm đầu, bỗng chốc liền dừng bước.

"Nhanh đi.........." Thủy Cơ ngẩng đầu nhìn hai người cách đó không xa, lúc này đây, trong ánh mắt của nàng, thực sự chỉ có ly biệt trước khi tử vong.

"Thủy Cơ........" Thân thể hai người dừng lại, không biết được bước chân, nên chạy đi hay trở lại.

Nam tử cầm đầu buồn bực lắc lắc chân, thấy nàng ôm chặt hơn nữa, liền hướng về người bên cạnh ra hiệu.

Hai gã nam tử tiến lên, một bên một tay liền dễ dàng kéo nàng ra, thấy Thủy Cơ còn muốn nhào lên, hắn giận dữ giơ chân lên, một cước hung hăng đạp lên, một cước này, vừa vặn rơi vào bụng nàng. 

Bách Lý Hội không dừng được lạnh lẽo trong mắt, hai tay che kín lỗ tai mình, không nghe, không nghe Thủy Cơ liền không có chuyện gì rồi.

Nữ tử cuộc tròn trên mặt đất, hai tay che bụng không ngừng lăn lộn, tựa như lúc trước, giống như đối mặt với sự cường bạo của Liễu Vân Tường, cũng bất lực như thế.

"Đừng........" Tiểu Lam cũng nhớ tới ngày ở trong địa lao, rốt cuộc cũng không nhịn được, khóc lên: "Thủy Cơ..........."

Người vây lại xem ngày càng nhiều, nhưng không có một ai đi ra ngăn cản, trong đám người đi ra hai nữ tử bộ dáng nha hoàn. Một người ở bên tai vài tên nam tử nói nhỏ, nam tử cầm đầu sắc mặt lập tức thay đổi, mang theo sự sợ hãi thật sâu. 

Hai người đỡ Thủy Cơ lên kéo ra khỏi đám người, có lẽ Liễu Vân Tường đã phát hiện, lại không muốn bản thân ra tay, đành phải phái hai nha hoàn đến. 

Trên mặt đất, để lại một vết máu thật dài, uốn lượn thẳng đến tường người bên ngoài.

Vài tên nam tử đã sớm bất chấp tất cả, dứt khoát lộ ra dao găm trong tay áo, từng bước một tiến gần đến hai người.

Vẫn là Tiểu Lam phản ứng đúng lúc, kéo Bách Lý Hội chạy ra khỏi đám người.

Trong lòng đã sớm hoảng loạn, cả bước chân cũng hỗn loạn, hai người không ngờ, bị dồn vào ngõ cụt.

"Chạy a, chạy nữa đi." Mấy người dữ tợn tiến lên, đẩy hai người vào góc tường. 

Bách Lý Hội biết rõ, hôm nay đúng là khó thoát khỏi kiếp số này rồi.

Nam tử cầm đầu cũng không nhiều lời vô nghĩa, cầm lấy dao găm đâm tới, trong thanh âm của Tiểu Lam giấu kín tràn đầy sợ hãi, nhưng lại mang theo kiên quyết không gì sánh được: "Hội phi, ngươi nhất định phải còn sống, nói cho Lý tướng quân, Tiểu Lam, chỉ mong kiếp sau sẽ làm người của hắn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui