"Cút!" Con bà nó, loại địa phương như vậy, sao có thể thấy trăng! Miệng lưỡi trơn tru, bịa đặt lung tung, khiến cho cô nhớ đến cái người đàn ông dối trá đó! Khí lạnh quanh người ngày càng nhiều.
"Cô bé, không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Anh nhìn trúng em, là vinh hạnh của em! Nơi này người nào không biết anh là anh Tiểu Thất! Ai cũng phải xem trọng anh!" Tiểu Thất lập tức lên mặt.
"Cút! Không cần để tôi phải nói lần thứ ba!" Hơi thở thuộc về bóng tối từ trên người Tô Tô tỏa ra, Tiểu Thất nhất thời bị uy hiếp, lui về sau một bước.
Tác dụng của rượu đôi khi lại khá chậm, huống chi, Tô Tô uống nhiều như vậy, giờ phút này mặt của cô hơi đỏ lên, càng giống như một đóa hoa hồng sắp nở xinh đẹp động lòng người.
Mỹ nhân như thế, là người đàn ông cũng muốn che chở, nhưng mà, "Mẹ nó!" Bị mắng khiến Tiểu Thất cảm thấy mất mặt, chuẩn bị tát cô.
Tô Tô còn chưa tránh, Quân Lâm đã sớm vận sức chờ phát động làm sao có thể để cho Tô Tô động thủ.
Chỉ là một cái bóng thoảng qua, lúc nhìn lại tay và kể cả người của Tiểu Thất đã bị đè thật chặt ở trên mặt đất.
Quân Lâm có chút trơ trẽn nhìn người đàn ông nào đó bị một chiêu của mình đè ở trên mặt đất, anh ghét nhất loại đàn ông dám vô cớ ra tay đánh phụ nữ(Có cớ thì được sao?????.....), càng thêm muốn hung hăng trừng phạt tên đàn ông muốn ra tay đối với người phụ nữ mình nhìn trúng!
Vẻ mặt rất bình tĩnh, đáy mắt cũng không có chút gợn sóng, tay khẽ động, rắc rắc xương cốt gãy lìa cùng lúc đó một tiếng kêu thê lương vang lên.
Mặc dù bị tiếng nhạc ồn ào trong quán rượu che đi một phần, nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ là, ở loại địa phương này, ai sẽ đi lo chuyện bao đồng!
Tô Tô lắc đầu vài cái, trước mắt có chút hơi mơ hồ, người đàn ông này, dáng dấp rất đẹp! Phong cách cũng tốt, là anh!
Giống như có chút quen thuộc, đầu lại cảm thấy choáng váng.
Không nhớ nổi? Thôi, mặc kệ nó, đàn ông ở nơi này, làm sao là hàng sạch!
"Này, anh đi theo tôi!" Tô Tô đi tới trước mặt Quân Lâm, kéo áo sơ mi của anh, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở còn hàm chứa mùi rượu.
Quân Lâm nhíu mày, đáy mắt chứa đầy sự tức giận, người phụ nữ này điên rồi sao! Uống say còn dám tới loại địa phương này, nếu không phải mình không yên lòng nên đuổi theo, hậu quả, không dám tưởng tượng.
Không biết nếu Quân Lâm biết Tô Tô vốn tới nơi này là để tìm đàn ông, có thể nổi điên hay không.
"Cô gái ngốc!" Quân Lâm quát lớn, nhưng vẫn đưa tay kéo cơ thể Tô Tô vào trong ngực của mình, động tác dịu dàng lại bá đạo.
Tô Tô cảm nhận được động tác của anh, trong nháy mắt cơ thể hơi cứng ngắc, nhưng vẫn ép buộc bản thân phải thả lỏng.
Quân Lâm phát hiện động tác của cô thì có chút buồn cười, "Cô gái ngốc, phải nhớ tên của tôi, Quân Lâm!"
Tô Tô cảm giác mình giống như vừa nghe được một âm thanh rất êm tai, nhưng mà chỉ mơ hồ nhớ hai chữ —— Quân Lâm.
Vậy là cái gì, là tên của anh sao? Rất êm tai, rất có khí thế, chỉ là người có tên như vậy, tại sao lại tới nơi này? Hay đây là nghệ danh!
Cười cười, người này chắc chắn là một "Con vịt"!
Cảm thấy người trong ngực đang run rẩy nhè nhẹ, Quân Lâm còn tưởng rằng cô đang khóc, dùng ngón tay nâng mặt của Tô Tô lên cao, vốn tưởng rằng sẽ thấy vết nước mắt ràn rụa, ai ngờ lại thấy lúm đồng tiền như hoa, nhất thời có chút sợ sệt.
Ah? Dáng vẻ ngẩn người cũng đẹp mắt như vậy, Tô Tô đột nhiên cảm thấy mình cũng có chút háo sắc.
Đại não bị rượu ăn mòn nên không bắt kịp phản ứng của cơ thể, Tô Tô nhón chân lên kéo đầu người đàn ông nào đó xuống, môi trực tiếp dán vào đôi môi mỏng vì bất ngờ mà khẽ nhếch lên.
Bởi vì không có kinh nghiệm, nên chỉ mút thỏa thích.
Khi Quân Lâm phản ứng kịp mới phát hiện, mình lại có thể bị cô cường hôn, cái người phụ nữ to gan này! Chỉ là, anh thích.
Nhìn đôi mắt say lờ đờ của người phụ nữ trước mặt, Quân Lâm cuồng dã phản công, một bàn tay mang theo hơi ấm từ cơ thể đặt lên mắt của Tô Tô.
Thật là ngốc, không phải lúc hôn phụ nữ đều phải nhắm mắt lại sao?
Đối với sự công thành đoạt đất của Quân Lâm, Tô Tô có chút hít thở không thông muốn chạy trốn, nhưng mà chẳng biết tại sao cả người lại không còn hơi sức, cảm giác phản ứng của mình có chút kỳ quái.
Quan trọng nhất là, lại cảm thấy nóng ran, chẳng lẽ là do mới vừa rồi đã uống rượu sao? Nhất định là vậy.
Tiểu Thất thừa dịp hai người đang thân thiết liền chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát, lại có thể dẫn theo một đám người quay lại.
Nhìn người phụ nữ lớn gan lúc bị mình buông ra liền không ngừng thở dốc, khóe mắt Quân Lâm hơi cong lên, đối với những người đang bao vây xung quanh lại hờ hững xem như không thấy.
Đối phó với loại người này, quả thật chính là làm bẩn tay của mình.
Tô Tô làm sao có thể mặc kệ, thật vất vả cô mới tìm được một người đàn ông, chẳng lẽ những người này muốn giành với mình sao?
Cô cứ chịu bị khi dễ như vậy sao?
Vốn cơ thể có hơi đứng không vững, giờ phút này, đột ngột tản ra khí thế mạnh mẽ.
Tô Tô tiến lên quơ múa quả đấm nhỏ của mình, một đám đàn ông vạm vỡ không phản ứng kịp, cảnh tượng này hình như có chút kỳ lạ?
Đừng xem thường quả đấm nhỏ của Tô Tô, sức lực lại không nhỏ, vừa mang theo ý nghĩ bảo vệ "Chiến lợi phẩm" của mình, quyền cước vô cùng tàn nhẫn, mặc dù không đến nỗi lấy đi tính mạng nhưng đủ khiến cho bọn họ tạm thời không nhúc nhích được.
Quân Lâm có mười phần tin tưởng cô gái này là một người phụ nữ có bản lĩnh, anh chỉ ân cần lĩnh giáo.
Nhưng nhìn thấy Tiểu Thất lại có thể thừa dịp Tô Tô không chú ý, từ phía sau cầm dao công kích cô, gương mặt tuấn tú của Quân Lâm lập tức tối lại.
Không nhìn thấy động tác của anh như thế nào, một giây sau đã ôm Tô Tô vào trong ngực, Tô Tô phản xạ có điều kiện một quyền đánh vào Quân Lâm tuấn lãng, nhưng đã bị bàn tay anh bao chặt quả đấm nhỏ. Chân dài đảo qua liền đá Tiểu Thất và con dao đang vung vẩy trên tay hắn vào dưới đáy bàn trong góc tường.
Nhìn Quân Lâm còn chuẩn bị tiến lên, phản ứng kịp Tô Tô liền ôm lấy anh, chỉ sợ anh sẽ chạy mất.
Cũng không quản Quân Lâm nghĩ như thế nào, Tô Tô vừa kéo tay của anh vừa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa phát ra một tiếng cười như chuông bạc.
Phía sau chỉ có vài bóng người đuổi theo, cho đến khi chạy vào trong một cái hẻm, Tô Tô mới dừng lại thở hổn hển, giống như một người bình thường sau khi gây chuyện, chạy trốn, bị đuổi theo, thật là sảng khoái!
Quân Lâm thề, đây là lần đầu tiên mình bị người khác đuổi theo, còn là loại nhân vật không ra gì. Nhìn người phụ nữ ở trong bóng đêm có chút mông lung mê say, lắc đầu một cái, thôi, chỉ cần cô thích, một lần mất mặt, thì có làm sao?
Tô Tô bắt chước bộ dáng đã từng được nhìn thấy, bám lên trên người đàn ông, tay gắt gao ôm cổ của anh, tỉ mỉ nghe nhịp tim mạnh mẽ, đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Quân Lâm cảm thấy cơ thể của mình bởi vì động tác của Tô Tô mà có chút biến hóa, muốn đẩy cô ra một chút, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt yên tĩnh của cô lại có chút không nỡ.
Tô Tô si mê cười, không ngờ, lần đầu tiên mình cảm thấy an toàn, lại là ở trên người của một "Con vịt".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...