Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

"Tiểu Hoa… Tiểu Hoa…"

Rõ ràng ở chỗ này mà, tại sao chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi!

Cả người Tô Tô mặt quần áo bó sát màu đen, hơi khom người, mái tóc đen dài đến eo sắp chạm xuống đất cũng không quan tâm chút nào, chỉ lo ở trong con hẻm nhỏ này có chút u ám, phải tìm Tiểu Hoa của cô thật cẩn thận, không được bỏ qua bất kỳ góc khuất nào.

Giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay tràn đầy rối rắm, thở một hơi thật dài, "Tiểu Hoa, Này! Không cần trốn tránh, nếu không ra, chị đây sẽ tức giận!..."

Tô Tô uy hiếp nói về phía góc tối, giống như là đối với một đứa bé nghịch ngợm, cũng không biết cách làm này của Tô Tô đối với vị "Tiểu Hoa" kia có hiệu quả hay không.

Nếu không phải mới vừa rồi chị họ đột nhiên gọi điện thoại tới, vô cùng nhiệt tình mời cô đi nhà hàng ăn cơm tối, làm sao cô có thể không chú ý để cho Tiểu Hoa chạy loạn, bây giờ thì tốt rồi, thật vất vả mới thoát khỏi người chị họ đột nhiên nhiệt tình tìm đến, Tiểu Hoa lại không thấy đâu.

Số mệnh của cô thật là khổ, tại sao lại nuôi Tiểu Hoa - một tiểu gia hỏa thế này.

"Ầm ĩ chết mất...!"

Tô Tô bị âm thanh đột ngột vang lên này dọa sợ hết hồn, toàn thân căng thẳng theo bản năng, nhanh chóng nhảy đến bên tường, làm xong tư thế phòng bị. Nhìn sang nơi phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục bị té xuống đất trông có vẻ nhếch nhác. Tại chỗ vắng vẻ như vậy, cô còn tưởng rằng chỉ có người tài giỏi như cô sẽ không có chuyện gì mới tới đây trêu chọc tiểu gia hỏa Tiểu Hoa, ngược lại không ngờ còn có thể thấy được một người đứng đắn như vậy.

Trước khi tự mình leo lên chỗ bóng râm trên thùng hàng làm bằng gỗ chợp mắt một chút, vẻ mặt người đàn ông có mái tóc màu đen vô cùng dịu dàng, mày kiếm hơi nhíu, đôi mắt màu xanh dương dài hẹp gần như không thấy đáy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi khẽ mím, cằm hơi nhọn vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, hai chân thon dài tôn lên vóc người có tỷ lệ hoàng kim của anh, cho dù hiện tại trên mặt anh đầy mồ hôi và bụi bậm nhưng cũng không che giấu được vẻ ngoài anh tuấn và đôi mắt sáng giống hệt như bảo thạch. Còn là một trai đẹp! Tô Tô nhíu mày thầm than.


Quân Lâm có chút mệt mỏi nằm ngửa trong bóng râm, mạnh mẽ chống đỡ mí mắt nặng trĩu, trước mắt có chút mơ hồ, nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch, đè nén không được nở nụ cười tự giễu, quả nhiên là vận xấu đang ập xuống, nhưng vì trong lòng anh có một chút ý nghĩ xem thường, mới cố chấp không chịu tự đi hóa giải, nếu không, anh sẽ không lưu lạc tới tình trạng nhếch nhác như vậy.

Nhưng mà anh - Quân Lâm cũng không phải là người mà ai cũng có thể khiêu khích!

Phát hiện ra có hơi thở đang đến gần, đôi mắt màu xanh dương của Quân Lâm hơi nhắm lại, tay đặt ở bên hông không để lại dấu vết siếc chặt, đợi Tô Tô tấn công vào trong phạm vi của anh, lập tức nhanh chóng nhảy lên, tay đặt ở bên hông ngay lập tức rút nhuyễn kiếm(kiếm thân mềm) ra, vượt lên tấn công trước.

Mặc dù người đàn ông này miễn cưỡng đứng lên xem ra vẫn còn có chút mệt mỏi, thậm chí mắt vẫn đang nhắm, nhưng mà đòn tấn công của anh một chút không nghiêm túc cũng không có, thanh nhuyễn kiếm ở trong tay anh uốn éo linh hoạt, góc độ xảo trá. Cách đánh chỉ có công chứ không thủ, bá đạo cường thế.

Tô Tô cũng bắt đầu hăng hái, lông mày kẻ đen nhíu lại, cách đánh của người đàn ông này thật đúng là cường thế! Hơn nữa còn sử dụng nhuyễn kiếm đặc biệt như vậy làm vũ khí, những lúc như thế này, quyền cước thế tấn công cũng càng ngày càng mạnh mẽ, không nể nang người "Bệnh nhân" yếu ớt này chút nào.

Mơ hồ có mùi thuốc, theo quyền thuật của Tô Tô đánh tới trước mặt của Quân Lâm, đột nhiên trong lòng hiểu ra, là cô sao?

Nhuyễn kiếm đã chuyển động đến sau lưng Tô Tô thì rút trở lại, đôi môi ngập ngừng chuẩn bị mở miệng.

Tô Tô cũng mặc kệ như vậy, mức độ nguy hiểm của người đàn ông này quá cao, mới vừa rồi nếu không phải anh rút nhuyễn kiếm lại, mình chắc chắn đã bị thương, không chút do dự một cước liền đạp tới bắp đùi của anh.

Quân Lâm chỉ có thể vô lực té xuống đất, khóe mắt giật một cái, đúng là không lưu tình!


Khoảng cách rất gần, Tô Tô có thể nhìn thấy đôi môi đen nhánh của anh, trúng độc? Xem ra cũng không nhẹ. Ma xui quỷ khiến, Tô Tô cứ vậy tiến lên dùng mũi chân đá đá vào bụng người đàn ông, "Này! Anh không sao chứ?"

"Cô…cô xem bộ dáng của tôi giống như không có chuyện gì sao?!" Giọng nói của Quân Lâm hơi khàn khàn, có chút thất vọng vì sự của thô lỗ cô, nếu không phải cô, sợ rằng cả đời này của anh cũng sẽ không có lúc nhếch nhác như vậy. Nhất là bộ dạng lôi thôi như vậy, nếu mà bị những anh em khác biết, miệng tuyệt đối sẽ há rộng đến mức có thể nhét vào một nắm tay.

Quân Lâm vừa nói, Tô Tô nhìn theo yết hầu khêu gợi của anh kết quả thấy được giờ phút này Tiểu Hoa đang nằm ở trong ngực anh, nhìn lại đôi môi đen nhánh của người đàn ông này một chút, bất đắc dĩ than nhẹ, người đàn ông này vô cùng nhếch nhác là do sủng vật của mình gây họa.

Quân Lâm mở to mắt, nhìn người đẹp không thèm để ý chút nào vươn tay lấy ra một con rắn nhỏ màu đỏ từ trong ngực của anh, sau đó ngón tay cầm một chiếc rễ cây gõ gõ đầu tiểu gia hỏa kia, con rắn nhỏ lập tức uất ức rụt một cái.

Nhìn con rắn nhỏ màu đỏ ngay trước mắt ở trong tay cô lại có bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời người, Quân Lâm cảm thấy đầu của anh càng đau đớn hơn.

Khó trách trong ngực cứ mơ hồ cảm thấy lạnh lẽo, anh còn tưởng rằng là phản ứng bình thường khi bị trúng độc, thì ra là tại con rắn độc, mà còn có một cô gái nuôi dưỡng con rắn độc này!

Tô Tô cẩn thận nhìn sang bốn phía, hiện giờ người còn sống trong con hẻm này chỉ có hai người bọn họ, mà một người khác, nếu như cô vẫn không làm chút gì đó, đoán chừng rất nhanh cũng sẽ thoát ra khỏi đội ngũ người còn sống rồi.

Nhưng mà, tại sao cô phải làm chút gì? Người đàn ông này như thế nào, liên quan gì tới cô!

Nếu đã tìm được Tiểu Hoa, tự nhiên Tô Tô sẽ không ở đây lâu. Mới bước được một bước, Tiểu Hoa đột nhiên giãy dụa, thân thể nhỏ bé không tốn một chút sức lực đã thoát khỏi sự khống chế của Tô Tô, rơi xuống trên người người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nhanh chóng chui vào, sau đó lộ ra cái đầu nhỏ của mình.


Tô Tô nhíu mày, hôm nay Tiểu Hoa xảy ra chuyện gì vậy!?

Cô thoáng tiến lên, Tiểu Hoa nhanh chóng trốn vào trong quần áo của người đàn ông kia. Làm bộ bỏ đi, Tiểu Hoa vẫn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhìn cô, không chịu rời đi.

Chẳng lẽ là muốn cô cứu người đàn ông này?

Tô Tô ngồi chồm hổm xuống, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Tiểu Hoa đang núp ở trong quần áo của người đàn ông hơi lộ ra ngoài, do dự một chút, dằn lòng, khẽ cắn răng, xé áo sơ mi của người đàn ông kia ra, sức lực khá lớn làm áo khoác cũng bị xé ra.

Gần như không cần tìm kiếm, ở ngực phải tại một vị trí khá nhạy cảm phát hiện một dấu răng nho nhỏ.

Có lầm hay không!

Căm hận nắm lấy Tiểu Hoa vừa thò đầu ra nhìn nhưng vẫn chiếm cứ ở trong ngực người đàn ông kia, không để ý đến việc tiểu gia hỏa đang giãy giụa, "Mẹ nó! Con rắn thối, không nhìn ra nha! A!? Tiểu Hoa, ngươi lại có thể háo sắc như vậy! Thế nhưng, thế nhưng..."

Quân Lâm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô giờ phút này trông hơi rối rắm, trong chớp mắt nhịp tim lại khác thường, chỉ là biểu cảm trên mặt càng cứng ngắc hơn, cô hoàn toàn không nhớ mình!

Tô Tô nghiêm mặt, muốn cầm lấy Tiểu Hoa trực tiếp rời đi, nhưng cô mới vừa đứng lên, Tiểu Hoa lại giãy dụa thân thể nhỏ bé rồi trườn vào trong ngực của người đàn ông kia, lần này ngay cả đầu cũng không lộ ra ngoài.

Chẳng lẽ thật sự phải bỏ lại Tiểu Hoa ở nơi này? Tô Tô thở dài một tiếng, thôi, đều là do Tiểu Hoa của mình gây ra chuyện, mình khắc phục hậu quả cũng coi như dễ hiểu.

Ngồi chồm hổm xuống lần nữa, nắm Tiểu Hoa vào trong tay, nhìn đúng địa phương, Tô Tô thở một hơi thật dài, nhắm mắt thật chặc, hung hăng hút tới.


Quân Lâm không dám tin trợn to đôi mắt màu xanh dương, yết hầu chuyển động, tiếng gầm nhẹ khêu gợi không khống chế được thoát ra khỏi miệng. Con rắn ngu ngốc đáng chết, anh nên cảm ơn nó, hay là nên lột da nó đây! Tự nhiên lại cắn vào nơi đó! Cơ thể vốn đã hơi mất cảm giác, giờ phút này lại thoải mái không nói nên lời, từng dòng nước ấm từ nơi môi anh đào của cô tiếp xúc chảy qua Tứ Chi Bách Hài.

Quân Lâm thử di chuyển ngón tay xuống dưới, đáy mắt sáng rỡ hấp dẫn mê người.

Tô Tô phun máu độc mới vừa hút vào trong miệng ra, lau lung tung môi đỏ mọng bởi vì đồng ý hút mà sưng đỏ. Khẽ do dự một chút, mới vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào ngực phải của Quân Lâm.

Ah?! Tô Tô nghiêng đầu, khả năng khôi phục sức khỏe của người đàn ông này thật sự vô cùng kinh người, vùng bắp thịt gần vết thương lại khôi phục tính đàn hồi nhanh như vậy! Nhưng mà suy nghĩ một chút sẽ thấy, nếu là người khác bị Tiểu Hoa cắn chỉ sợ đã sớm chết rồi, anh lại có thể chịu đựng lâu như vậy, chỉ điểm này đã có đủ tư cách xưng là người lợi hại.

Từ lúc cô bắt đầu cứu người đàn ông này thì Tiểu Hoa đã ngoan ngoãn quấn quanh trên cổ tay áo phải của cô giả chết, đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm, hôm nay đã trì hoãn rất lâu rồi. Đoán chừng vào lúc này cô còn không xuất hiện, một lát nữa Tiểu Mặc tuyệt đối sẽ giày vò lỗ tai của cô đến chết.

Tiểu Hoa lại bắt đầu lo lắng giãy dụa, Tô Tô đưa hai ngón tay ra nắm cái đuôi của nó rồi xách tiểu gia hỏa này lên, híp con ngươi, trong mắt có chút ý vị cảnh cáo. Tiểu gia hỏa không an phận trong không trung hoảng sợ a hoảng sợ, cuối cùng dùng sức quấn lại trên tay của Tô Tô, ở trên ngón giữa của cô đảo đi đảo lại, bộ dạng cố gắng lấy lòng làm cho người ta không thể hạ quyết tâm.

Tô Tô có chút bất đắc dĩ, ai có thể nói cho cô biết vì sao tiểu gia hỏa này đột nhiên lại có cảm tình với người đàn ông kia như vậy! Chẳng lẽ vì áy náy?

Thôi, thôi! Hiếm khi Tiểu Hoa sẽ coi trọng một người đàn ông.

Từ trong lòng ngực của mình Tô Tô lấy ra một sợi dây chuyền xâu chuỗi màu xanh, mở cơ quan của sợi dây chuyền xâu chuỗi ra một mùi thuốc nồng đậm chợt mạnh mẽ tỏa ra.

Từ bên trong cẩn thận lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đen tròn vo, đang chuẩn bị thô lỗ nhét vào trong miệng Quân Lâm, Quân Lâm đã ngoan ngoãn há mồm trước.

Tô Tô sửng sốt một chút, tốt, là một người đàn ông biết điều! Anh không sợ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui