Mùa đông dài dằng dặc cuối cùng cũng sắp qua, tuy ngoài
phòng vẫn là một không gian lạnh giá nhưng cây nhỏ trong sân đã bắt đầu hé mầm.
Cơn gió phả vào mặt đã không còn buốt tận xương.
Tới đầu tháng Ba, vết thương nơi xương cốt của Mộ Dung Vô
Phong về cơ bản đã lành lại. Cuối cùng chàng đã có thể cử động, có thể tự mình
xuống giường, đẩy xe lăn đi tứ phía.
Trung tuần tháng ấy, ba người cùng nhau tới Thiên Sơn.
Ở một dải núi nằm sừng sững tĩnh lặng nơi tận cùng của thảo
nguyên ấy, trên đỉnh núi là băng tuyết đọng lại cả năm không tan, nhưng dòng chảy
đầu nguồn của con sông nhỏ dưới chân núi thì đã dồi dào trở lại. Bốn phía xung
quanh con đường núi là những khe nhỏ, dòng nước rỉ rách trôi.
Tới gần tòa thạch thất to lớn kia, mái hiên uốn lên cao tựa
như muốn móc ghì dải mây phiêu lãng chốn chân trời kia lại.
“Bọn đệ nói Lục Tiệm Phong ở nơi này?”, Cố Thập Tam chợt lên
tiếng hỏi.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Lẽ nào đây không phải là nơi huynh gặp
mẫu thân đệ?”.
Cố Thập Tam thở dài nói: “Năm xưa, khi ta tới đây, trời đổ một
trận tuyết lớn, nhìn trong trời tuyết hẳn căn nhà này trông không giống thế
này”.
Hà Y gật đầu, không thể không thừa nhận tòa thạch thất này
đã thay đổi tới mức có chút không nhận ra nữa.
Cửa lớn mở ra, giữa nhà có đặt một cái ghế mây.
Một người áo trắng đang thung dung ngồi trên ghế uống trà.
Ánh mặt trời ấm áp đầu xuân tỏa xuống, rọi lên vai người
này. Đứng bên cạnh ông ta là Sơn Mộc trong bộ đồ đen.
“Ta biết ngươi nhất định sẽ quay lại tìm ta”, Lục Tiệm Phong
nhìn Mộ Dung Vô Phong, lãnh đạm nói: “Cho nên ta ở đây đợi ngươi”.
Lần đầu tiên Mộ Dung Vô Phong chú ý nhìn vào mắt Lục Tiệm
Phong, đôi mắt ông ta có màu tro nhạt lúc nhìn người khác không hề chuyên chú.
Tựa như những kẻ đủ tư cách để ông ta nhìn thật kỹ trên đời này không nhiều.
Mộ Dung Vô Phong lăn bánh xe, đi tới trước mặt ông ta nói:
“Ta có việc muốn hỏi ông”.
Lục Tiệm Phong đưa mắt sang nhìn Hà Y và Cố Thập Tam một lượt,
nói: “Ngươi còn đưa tới một vị khách nữa, hẳn là cũng tới tìm ta”.
Cố Thập Tam trầm giọng nói: “Ta họ Cố, Nam Hải thần tiên[1]
Ngô Phong là ân sư của ta”.
[1] Tiên ở đây là cây roi (鞭) chỉ
vũ khí thành danh của Ngô Phong chứ không phải tiên (仙)
trong tiên ông.
Sơn Mộc nói: “Cố Thập Tam là đệ nhất kiếm khách miền Tây Bắc,
Ngư Lân Tử Kim kiếm của Sở cô nương hiện đang đứng số một trong Giang hồ kiếm bảng.
Người tới tìm chúng ta hôm nay, cũng xem như đủ tư cách”.
Hà Y nói: “Hẳn các hạ chính là vị kiếm khách thần bí hai
mươi năm trước tới Phi Diên cốc xem trận tỉ kiếm. Nghe mọi người truyền nói ông
là người của Nam Hải Kiếm Phái. Cứ như tôi thấy, cho dù ông không phải là người
phái ấy nhưng kiếm của ông tuyệt đối là của phái đó”.
Phái Nam Hải từ trước tới giờ nổi tiếng về kiếm pháp ngoan độc,
biến chiêu quái lạ, kiếm mà bọn họ dùng đều là loại vừa hẹp vừa mỏng.
Sơn Mộc nói: “Ngươi nói không sai”.
Cố Thập Tam nói: “Trước đây ta từng gặp ông. Lần đó sư phụ
mang ta tới Thiên Sơn thăm một người quen, người quen đó chính là ông”.
Sơn Mộc cười khổ: “Ngô Phong là sư đệ đồng môn của ta. Hắn tới
đây vốn là do ta gọi hắn tới”.
Mộ Dung Vô Phong giương mắt nhìn trừng trừng ông ta.
Sơn Mộc nói: “Ngươi không cần trợn mắt với ta, ta gọi hắn tới
là vì suối nước nóng ở đây có thể trị được chứng phong thấp của hắn. Ai mà ngờ
nơi đây cuối cùng lại trở thành quỷ môn quan của hắn”.
Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng nói: “Lẽ nào không phải các người
bắt cóc mẫu thân ta tới đây sao?”.
“Bắt
cóc?”, Lục Tiệm Phong nói: “Mẫu thân ngươi không phải là nữ nhân tầm thường. Một
đêm hai mươi ba năm trước, là nàng tới tìm ta, muốn ta đưa nàng đi. Nàng ấy nói
nàng hận phụ thân mình, chỉ muốn trốn khỏi ngôi nhà ấy. Ta đưa nàng tới Thiên
Sơn, thành hôn với nàng. Nàng vốn đã gả cho ta, nhưng chẳng bao lâu sau lại phải
lòng phụ thân ngươi. Bất kể là trước hay sau khi kết hôn, nàng đều rất to gan”.
Lúc nói ra câu này, khẩu khí của Lục Tiệm Phong đầy vẻ trào
phúng.
Hà Y nhướn mày, nhạt giọng nói: “Như thế có gì mà kỳ quái?
Con người ông xem ra chẳng có chút gì thú vị tôi thực nghĩ không ra sao một cô
gái lại bằng lòng gả cho ông”.
Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Vô Phong, phát hiện tay chàng không
ngừng run rẩy.
Tất cả mọi người trong phòng bỗng không ai lên tiếng nữa.
Băng vương, một nhân vật tựa như trong thần thoại, kiếm
khách tuyệt thế ngụ trên đỉnh Thiên Sơn, đây tuyệt đối không phải là người có
thể chịu bị sỉ nhục.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Tiệm Phong nói: “Ngươi nói không sai.
Ta là một kiếm khách, cả năm trời có tới chín tháng sống cách li nhân thế, tới
một nơi hoang vu không người luyện công. Kiếm pháp và công pháp môn phái của ta
vốn truyền từ Thiên Trúc, chỉ có bế quan khổ công, suy nghĩ bỏ đi lý trí, đoạn
tuyệt dục vọng mới có thể ngộ đạo! Nàng chịu gả cho ta chính là vì nàng không
hiểu ta. Nàng muốn gả cho một kiếm khách tuyệt thế thì vốn cũng chính là phải
chịu đựng sự tĩnh mịch tuyệt thế”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Ân oán giữa mẫu thân ta và các hạ chẳng
liên quan gì tới ta. Ta chỉ muốn biết, phụ thân ta có phải là do ông giết hay
không?”.
Lục Tiệm Phong nhấc một vật từ dưới đất lên, quẳng sang cho
Mộ Dung Vô Phong.
Đó là một cái roi da rắn đen óng, chuôi roi còn đính một quả
cầu vàng lấp loáng sáng.
Đồng tử của Mộ Dung Vô Phong đột nhiên thu hẹp lại, hô hấp
cũng đồng thời trở nên gấp gáp.
“Không
sai, là ta giết hắn. Ta nghĩ phụ thân ngươi cũng sẽ chẳng oán hận, bởi đó vốn
là một cuộc quyết đấu của bọn ta. Nếu người chết không phải là hắn thì sẽ là
ta. Ngươi xem đây!”
Ông ta cởi áo, phơi ra tấm lưng mình, trên đó còn đan xen mấy
vết roi đã thành sẹo, ngang ngang dọc dọc, vừa sâu vừa dài.
“Lúc
đó ta vừa mới thắng Quách Đông Các, tự cho rằng kiếm pháp của bản thân là độc bộ
thiên hạ. Nhưng phụ thân ngươi mới chân chính là một cao thủ vô danh. Sau khi
ta giết được hắn, nguyên khí cũng bị đại thương, phải mất trọn mười năm mới
khôi phục lại được.”
Hà Y nói: “Nếu ông ấy đã là cao thủ vô danh, ông làm thế nào
mà thắng được?”.
Lục Tiệm Phong nói: “Đáng tiếc đôi chân hắn bị tàn phế. Chỉ
cần hắn có một chân lành lặn thôi, sợ rằng ta không phải đối thủ của hắn. Huống
chi, cho dù đôi chân hắn tàn phế, bọn ta vẫn phải đấu hơn sáu trăm chiêu. Tới
cuối cùng, khí lực của hắn bỗng dưng đứt đoạn, ta mới một kiếm đâm trúng tim hắn”.
Hà Y nói: “Khí lực bỗng dưng đứt đoạn? Liệu có phải bệnh tim
của ông ấy đột nhiên tái phát?”.
Lục Tiệm Phong nói: “Có lẽ thế. Cho nên lúc hắn chết, cả
khuôn mặt tím tái. Cao thủ giao đấu với nhau, thắng bại chỉ trong khoảnh khắc,
nếu hắn đột nhiên đổ bệnh, vậy cũng chỉ có thể trách vận khí hắn không tốt. Lúc
hắn sắp chết còn cầu xin ta đừng nói tin ấy với mẫu thân ngươi. Nói rồi mới tự
mình lao xuống vực sâu vạn trượng”.
Mộ Dung Vô Phong tức giận gào lên: “Sao ta phải tin lời của
ngươi? Lời của ngươi một câu ta cũng không tin!”.
Sơn Mộc nói: “Lời ông ta nói hoàn toàn là sự thật, lúc ấy ta
ở bên cạnh quan chiến”.
Hà Y nói: “Ông trơ mắt nhìn sư đệ mình chết đi?”.
Sơn Mộc nói: “Hắn là sư đệ ta, không sai, Lục Tiệm Phong
cũng là bằng hữu của ta. Ai ta cũng không thể giúp”.
Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng cười, nói: “Loại bằng hữu gì? Lẽ
nào là loại bằng hữu giống như Sơn Thủy và biểu đệ của hắn?”.
Hà Y kinh ngạc nhìn Mộ Dung Vô Phong. Trong mắt chàng là một
loại thần sắc gần như điên cuồng.
Chàng lạnh lùng nói với Lục Tiệm Phong: “Nếu như phụ thân ta
thật sự đoạt lấy người phụ nữ ngươi yêu thương tại sao ngươi lại không hận ta?
Lại còn ba lần bảy lượt cứu ta? Lẽ nào chẳng phải vì trong lòng ngươi có chút áy
náy? Ngươi không yêu bà ấy, nhưng lại không muốn bà ấy yêu người khác, ta nói
đúng không? Ngươi sợ bọn họ bỏ trốn rồi đem bí mật của các ngươi nói ra ngoài
nên liên thủ giết ông ấy, đúng không? ” .
Cố Thập Tam kinh hãi nhìn Lục Tiệm Phong và Sơn Mộc, lắp bắp
nói: “Các người… các người… “.
Lục Tiệm Phong trầm mặc.
Mộ Dung Vô Phong lạnh giọng nói: “Sơn Mộc, ngươi có dám cởi
áo cho mọi người xem lưng của ngươi một chút không?”.
Sơn Mộc trầm mặc.
Hồi lâu sau ông ta mới nói: “Nơi đây chính là quê hương của
ngươi”, kiếm của ông ta điểm xuống đất, “Ngươi ra đời chính trong ngôi nhà này.
Tiệm Phong, ta nghĩ chúng ta nên đưa hắn tới thăm mẫu thân hắn”.
Khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung Vô Phong bắt đầu đổ mồ hôi lạnh,
tay chàng siết chặt lấy tay vịn của xe lăn, run giọng hỏi: “Mẫu thân của ta…
người… người còn sống sao?”.
Sơn Mộc nói: “Ngươi đi theo bọn ta là biết”.
Hà Y đẩy xe cho Mộ Dung Vô Phong, mọi người theo chân Sơn Mộc
men theo vách núi trong viện đi vào một địa dạo.
Trong địa đạo buốt lạnh thấu xương, còn lạnh hơn lúc lạnh
giá nhất trên Thiên Sơn tới mười lần. Địa đạo rất nông, đi không bao lâu trước
mắt lại mở ra một gian thạch thất cực lớn.
Vừa bước vào gian phòng ngầm lạnh lẽo dưới lòng đất này,
lòng Hà Y đã trầm xuống. Đây tuyệt đối không phải là nơi con người có thể ở được,
chỉ có thể là táng phòng của Mộ Dung Tuệ mà thôi.
Ánh nến lập lòe ảm đạm, lờ mờ nhận ra bốn cái giường đá trắng
như tuyết đặt ở chính giữa phòng. Nhìn thật kỹ thì giường này không phải tạo bằng
đá mà là bốn khối băng cực lớn.
Trên một trong bốn chiếc giường đó có một nữ nhân mình mặc y
phục màu ngó sen đang nằm rất yên tĩnh.
Hà Y đang định đẩy xe cho Mộ Dung Vô Phong tới bên giường
băng thì tay chàng đã giữ chặt bánh xe. Toàn thân chàng lạnh giá nhưng trái tim
lại đang đập quá nhanh, đã cảm thấy có chút không khống chế nổi. Chàng chỉ đành
dừng yên đó, cúi đầu xuống, đợi cho hô hấp của mình bình tĩnh trở lại.
Hà Y khom lưng, giúp chàng đắp lại chăn lông đang phủ trên
chân, cảm thấy thân mình chàng không ngừng run lẩy bẩy bèn thì thầm bên tai
chàng: “Trong này lạnh qua. chàng có chịu nổi không?”.
“Không
sao đâu”, chàng nói.
Một lúc sau, nhịp thở của chàng đã dần chậm lại lúc ấy mới
hít sâu một hơi, đẩy bánh xe tới bên chiếc giường băng.
Đó là một phụ nữ có đôi chân, đôi tay thanh mảnh, thân hình
thon thả, một khuôn mặt trắng ngần với đường nét mềm mại dịu dàng giống hệt Mộ
Dung Vô Phong. Mái tóc dài của bà buông xõa, trên mặt đã đóng một lớp băng mỏng.
Hiển nhiên người này qua đời đã rất lâu, làn da sớm đã mất đi sự đàn hồi vốn
có, toàn thân cứng nhắc tựa như một bức tượng điêu khắc bằng băng.
Hà Y cảm thấy y phục của người phụ nữ này dường như là được
mặc vào sau khi chết, có rất nhiều chỗ có thể nhận ra không phải tự mình mặc
vào. Nét mặt của người này cũng rất kỳ quái, cơ thịt trên khuôn mặt nhăn nhó,
mày nhíu chặt, rõ ràng là bộ dạng đang cực kỳ đau đớn nhưng khóe miệng lại hơi
nhếch lên, giống như đang khẽ cười.
Bất cứ ai nhìn thấy dáng điệu ấy đều cảm thấy có chút lông
tóc dựng đứng.
Bên phải người nữ nhân ấy có đặt một đứa trẻ sơ sinh.
Hà Y đẩy xe chàng tới bên phải giường, khẽ hỏi: “Nơi đây sao
lại còn một đứa bé nữa?”.
Đứa bé ấy được cuốn trong một tấm chăn nhỏ trắng như tuyết,
mắt nhắm chặt, Hà Y định bế nó lên thì phát hiện đã bị hàn băng gắn chặt vào
giường. Nàng khẽ vận sức, chỉ nghe “tách” một tiếng, băng nứt vỡ, cuối cùng
cũng ẵm được đứa bé ấy lên.
Đó là một thi thể của trẻ sơ sinh, mặt mày còn nhăn nhíu, rõ
ràng chết chẳng bao lâu sau khi sinh.
Nàng nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Mộ Dung Vô Phong, phát hiện
hai người có nét giống nhau, bèn đưa đứa bé tới cho Mộ Dung Vô Phong.
Chàng chăm chú nhìn sinh mệnh bé nhỏ đã sớm rời trần thế
trong tay mình rất lâu rồi quay đầu lại nhìn Sơn Mộc hỏi: “Nó là ai?”.
“Em
song sinh của ngươi. Mẫu thân ngươi đẻ khó, lúc ngươi được sinh ra thì cũng miễn
cưỡng còn có được chút lực, đứa trẻ đó sinh ra sau, chỉ sống được không tới một
canh giờ.”
Tay Mộ Dung Vô Phong không kìm được mà run lên. Sau đó chàng
cẩn thận lật tấm chăn đã đông cứng ra, nhìn vào đôi chân đứa trẻ. Tim chàng chợt
nhói lên một trận đau buốt tới đáng sợ, gần như làm chàng đứt hơi. Đôi chân đó
rõ ràng bị dị dạng, vừa nhìn là biết nếu còn sống cả đời nó cũng sẽ không thể
đi lại. Đường nét trên khuôn mặt non nớt của đứa bé có tới bảy tám phần giống với
Mộ Dung Vô Phong, nếu như nó lớn lên, tướng mạo hẳn sẽ y chang Mộ Dung Vô
Phong.
Mộ Dung Vô Phong chìm vào một cơn bi thương không sao thoát
ra được, tay khẽ run lên, “đình đang” một tiếng, đứa bé kia đã rơi xuống đất.
Âm thanh đó thật khiến cho người ta khiếp sợ.
Hà Y vội vàng nâng đứa bé đó lên, chợt phát hiện một cánh
tay của nó vì cú rơi vừa rồi đã đứt ra hệt như một pho tượng đá bị gãy mất tay
vậy.
Mộ Dung Vô Phong lạnh lẽo nhìn nàng tay chân lóng ngóng đặt
cánh tay đứt gãy của đứa bé vào trong chăn, bọc lại như cũ.
“Nàng
sợ?”, chàng nhìn Hà Y, lặng lẽ hỏi.
“Không…
không sợ”, tuy nói thế, giọng nàng vẫn run run.
Chàng thở dài, nói: “Nàng không nên theo ta tới đây nhìn những…
người chết này”.
Hà Y nắm lấy tay chàng, nói: “Bọn họ… cũng là thân nhân của
chàng”.
Mộ Dung Vô Phong nghĩ một chút, chợt quay phắt lại, nói vói
Sơn Mộc: “Ngươi nói mẫu thân ta đẻ khó, nhưng đứa con của người rõ ràng đã được
sinh ra rồi”.
Sơn Mộc nhìn chàng, ngần ngừ nói: “Việc này…”.
Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: “Hà Y, đỡ ta lên giường băng,
ta muốn xem xem rốt cuộc bà ấy là kiểu đẻ khó gì”.
Hà Y cắn môi, nhẹ giọng can ngăn: “Bên trên toàn là băng
giá, chân chàng thực sự không thể chịu được lạnh… “.
Mộ Dung Vô Phong mặc kệ Hà Y, tự mình rút nạng ra. Hà Y chỉ
đành đem tấm chăn lông trên chân chàng phủ lên giường băng rồi đỡ chàng ngồi
lên đó.
Mộ Dung Vô Phong nhẹ nhàng cởi bỏ y phục nơi bụng của nữ
nhân, thân thể chàng bỗng chấn động, chỉ cảm thấy trước mắt nổ đom đóm, trời đất
đảo điên. Hà Y vội giữ chặt thân thể vì phẫn nộ mà run bắn lên của chàng nhưng
chính nàng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi ngây người!
Lớp y phục che phần bụng được lật ra, trên bụng Mộ Dung Tuệ
là một vết dao dài!
Nhìn qua những đường khâu còn có thể thấy rõ nội tạng bên
trong!
Như có ai đó giáng mạnh một đấm vào bụng Mộ Dung Vô Phong,
chàng ngã ập xuống, nôn mửa tới chết đi sống lại.
Hà Y chỉ có thể đỡ chàng về lại xe lăn.
Chàng nghiến răng, nhào tới trước mặt Sơn Mộc, túm lấy áo
ông ta, gầm lên: “Là ai giết bà ấy? Là ai! Lẽ nào các người đến phụ nữ với trẻ
nhỏ cũng không tha?”.
Lục Tiệm Phong lạnh lùng nói: “Ngươi buông ông ta ra, mẫu
thân ngươi cũng là do ta giết! Nhưng là do nàng cầu xin ta giết nàng!”.
Mộ Dung Vô Phong tức giận tới run bắn người, gần như không mở
miệng nói nổi nữa, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: “Vì sao bà ấy lại muốn ngươi
giết mình? Lẽ nào bà ấy điên rồi?”.
Lục Tiệm Phong nói: “Vì nàng đẻ khó, vật vã hai ngày trời, đứa
bé vẫn không chịu ra. Cuối cùng nàng… nàng cảm thấy mình cũng sắp không xong rồi
mới xin ta giết nàng đi, mổ bụng nàng cứu lấy huynh đệ hai ngươi! Ta chỉ làm
theo lời nàng mà thôi”.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều kinh ngạc tới tắt
tiếng!
Mộ Dung Vô Phong không kiềm chế nổi, lệ tuôn ướt đẫm, nấc
nghẹn nói: “Đó không phải sự thật! Không phải sự thật! Sao bà ấy lại muốn làm như
thế?”.
Lục Tiệm Phong nói: “Bản thân ngươi cũng là đại phu, đương
nhiên biết đấy là thật”.
Hà Y nhẹ nhàng nói: “Nhưng sao các người không chôn cất cho
bà ấy, để bà ấy được yên nghỉ dưới đất?”.
Lục Tiệm Phong đáp: “Nàng nói, nàng muốn được hợp táng với
phụ thân ngươi, nhưng phụ thân ngươi sớm đã nhảy xuống vực sâu ngàn trượng rồi.
Tuy bọn ta vẫn luôn giấu tin tức về cái chết của hắn nhưng mẫu thân ngươi đã
đoán được hắn có điều bất trắc, lúc ấy nàng đã mang thai năm tháng rồi”.
Sơn Mộc nói: “Trước khi mẫu thân ngươi qua đời, còn dặn dò bọn
ta đưa ngươi tới Vân Mộng cốc, giao ngươi cho ông ngoại nuôi dưỡng. Tên của
ngươi do bà ấy trước đó đã đặt sẵn. Ta liền đem ngươi cùng tín vật mẫu thân
ngươi giao cho tới Vân Mộng cốc. Ta không nói gì cho ông ngoại ngươi hết, chỉ
nói mẫu thân ngươi đẻ khó nên đã qua đời”.
Lục Tiệm Phong nói: “Bất kể như thế nào, mẫu thân ngươi cũng
là người phụ nữ dũng cảm nhất ta từng gặp”.
Ngón tay Mộ Dung Vô Phong chợt điểm nhanh, thoáng cái đã điểm
lên huyệt đạo trên người Sơn Mộc.
Lục Tiệm Phong giận dữ thét lớn: “Ngươi muốn làm gì?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Huyệt đạo ta điểm chẳng ai có thể giải
được, tốt nhất ngươi đừng có qua đây”, nói xong, chàng liền vạch lưng áo của
Sơn Mộc.
Dưới ánh nến tù mù, trên lưng ông ta vẫn hiện lên rõ ràng ba
vết roi mờ mờ.
Mộ Dung Vô Phong siết chặt nắm đấm, gằn giọng nói: “Quả
nhiên ta đoán không sai! Rõ ràng phụ thân ta đã ra tay nương tình với ngươi, vậy
mà ngươi lại cùng… cùng kẻ vô sỉ này liên thủ giết hại ông ấy!”.
Sơn Mộc nói: “Ta vốn chỉ đứng một bên xem, nhưng sau đó hắn
gần như sắp giết Lục Tiệm Phong rồi, ta chỉ đành nhảy vào giúp, đánh tới thời
khắc cuối cùng, bọn ta đều biến thành dã thú, đều chìm vào cơn điên cuồng, mất
đi lý trí. Bây giờ bất kể ngươi muốn làm gì ta cũng chẳng sao cả. Ta với phụ
thân ngươi vốn cũng là… vốn cũng là bằng hữu rất tốt”.
Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng nói: “Bằng hữu! Hay cho ngươi nói
được ra câu ấy! Thì ra ngươi đối đãi với bằng hữu tốt như vậy đấy!”.
Sơn Mộc nhạt giọng nói: “Phụ thân ngươi quá mức cao ngạo,
trong mắt hắn vốn chẳng hề có ta, nhưng hắn không nên…”.
Mộ Dung Vô Phong thét lớn: “Câm miệng! Không cho phép ngươi
sỉ nhục phụ thân ta!”.
Lục Tiệm Phong nói: “Ngươi chớ quên Sơn Mộc cũng đã từng cứu
mạng ngươi. Lần đó ngươi tự chìm thuyền giữa hồ, nếu không phải ông ta cứu
ngươi từ dưới nước lên…”.
Hà Y run giọng hói: “Chàng… tự chìm thuyền lúc… lúc nào?”.
Mộ Dung Vô Phong gào lên: “Im đi! Không được nhắc tới chuyện
này!”.
Hà Y lại dứt khoát: “Ông nói đi! Nói cho ta biết!”.
Lục Tiệm Phong nói: “Chuyện giữa hai ngươi ta làm sao biết
được? Tối hôm ngươi tỉ võ với Hạ Hồi, tự hắn… tự hắn nghĩ không thông, một mình
chèo thuyền ra giữa hồ rồi đục thuyền định tự vẫn…”.
Hà Y cầm lấy tay Mộ Dung Vô Phong, mắt đẫm lệ nói: “Vô
Phong, đấy… đấy là sự thật sao? Sao chàng lại làm như thế? Nếu chàng có mệnh hệ
gì, vậy chàng bảo thiếp… bảo thiếp phải làm sao?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Việc đó đã qua lâu rồi”.
Hà Y nói: “Vô Phong, chúng ta không ở lại chốn này nữa,
chúng ta về nhà, được không?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Chúng ta phải chôn… chôn cất xong cho
bọn họ rồi đi”.
Trên đỉnh núi giờ có thêm một ngôi mộ nho nhỏ. Bọn họ đã an
táng cho Mộ Dung Tuệ và đứa bé sơ sinh trên đỉnh ngọn núi Ngô Phong nhảy xuống
năm xưa.
Lúc làm xong mọi việc cũng là lúc bóng tịch dương chỉ còn
lưu lại vài ánh chiều tà dịu dàng trải lên đỉnh mộ.
Cố Thập Tam lặng lẽ đứng sau lưng bọn họ.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Bọn đệ chuẩn bị xuống núi bây giờ.
Huynh có đi cùng bọn đệ không?”.
Cố Thập Tam nói: “Việc của đệ đã xong rồi nhưng việc của ta
vẫn chưa”.
Mộ Dung Vô Phong hơi sững người, nói: “Lẽ nào huynh thật sự
muốn báo thù cho sư phụ mình”.
Cố Thập Tam gật đầu.
Hà Y nghĩ ngợi rồi nói: “Muội đã thấy ông ta ra tay, cũng từng
xem huynh ra tay rồi. Thứ cho muội nói thẳng, huynh không phải đối thủ của Lục
Tiệm Phong. Nếu như hai người chúng ta liên thủ, có lẽ còn có được một tia hy vọng”.
Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: “Hà Y, ở đây không có chuyện
của nàng”.
Chàng quay đầu sang, nói với Cố Thập Tam: “Chuyện của kiếm
khách bọn huynh, đệ không hiểu, nhưng chết dưới tay kẻ ấy quả thật không đáng.
Huống chi bọn họ sớm đã đi rồi”.
Cố Thập Tam kinh ngạc hỏi: “Đi rồi?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Bọn họ luôn muốn đi Thiên Trúc, có lẽ
bây giờ đã tới nơi rồi”.
Cố Thập Tam hỏi: “Sao có thể tới nhanh thế được?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Đường lên thiên đàng trước giờ luôn rất
nhanh”.
Cố Thập Tam ngây ra nhìn chàng, hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Đệ đã nghĩ cách giết được bọn họ rồi sao?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Người bị hại chết là phụ thân đệ, muốn
báo thù cũng phải đến phiên đệ trước”.
Cố Thập Tam không nhịn được hỏi: “Đệ? Đệ cũng có thể giết
người?”.
Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: “Trong lúc phẫn nộ, ai cũng
có thể giết người. Đệ cũng không phải ngoại lệ”.
Cố Thập Tam nói: “Đệ dùng cách gì giết được bọn họ?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Dùng cách mà sau này đệ vĩnh viễn
không thể dùng lại được nữa. Việc này coi như đã kết thúc rồi”.
Hà Y nói: “Thiếp còn cho rằng chàng đã tha thứ cho bọn họ rồi”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta không tha thứ cho ai hết”.
Trên đường quay về, Mộ Dung Vô Phong tựa như biến thành một
người khác, chàng một mực cúi đầu trầm tư, cũng rất ít trò chuyện cùng Hà Y.
Bởi vì vừa rồi lên giường băng bị lạnh, vết thương ở chân
chàng lại phát tác kịch liệt nhưng chàng đã sớm quen với việc lặng lẽ chịu đựng
loại đau đớn này, chỉ ngã xuống một bên mà co giật nhưng thần thái thì cứ như
mình là người ngoài cuộc.
Về tới Tiểu Giang Nam, mọi người ai cũng sức cùng lực kiệt,
lập tức leo lên giường ngủ trọn một ngày.
Hà Y đã học được sự trầm mặc, cũng không truy hỏi cặn kẽ điều
gì nữa. Mộ Dung Vô Phong thì trầm mặc tới đáng sợ. Nàng cảm thấy sắp có chuyện
gì đó xảy ra.
Sáng ngày thứ hai, hai người vừa ăn xong cơm sáng, nàng đang
định thu dọn bát đũa, Mộ Dung Vô Phong chợt gọi nàng lại.
“Hà
Y…”
Nàng cười hỏi: “Việc gì thế?”.
Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: “Ta thỉnh cầu nàng, xin nàng
hãy rời xa ta”.
Hà Y kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta nợ nàng quá nhiều, từ nay về sau
cũng chỉ có thể càng làm khổ nàng. Huống chi ta chẳng thể cho nàng cái gì, đến
đứa con mà nàng luôn mong có nhất cũng… cũng không thể cho nàng”.
Lúc chàng nói câu này, giọng nói nghẹn ngào nhưng trong đó lại
như có sự giải thoát, dường như đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nói ra được
điều mình muốn nói.
Hà Y run giọng phủ định: “Không! Thiếp không đi!”.
Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng, trầm mặc rất lâu mới nói tiếp:
“Ta là một phế nhân, nàng sống cùng với ta chẳng có lấy điều gì tốt đẹp. Ta
nhìn nàng cả ngày vì ta mà lo trước lo sau, trong lòng… trong lòng vô cùng áy
náy. Nàng là một người vui vẻ, xứng đáng có được một cuộc sống thoải mái hơn nữa.
Không nên vì chăm sóc ta mà chôn đi nửa đời còn lại của mình”.
Rồi không để nàng đáp lời, chàng nói tiếp: “Nàng vốn nghĩ
thoáng hơn ta, những việc vừa rồi… những việc không vui, những việc phiền não
khi ở với ta nàng sẽ nhanh chóng quên được thôi. Ta xin nàng hãy quên ta đi”.
Hà Y nói: “Thiếp sống cùng chàng rất hạnh phúc không phiền
não chút nào”.
Chàng nhìn nàng, thần sắc thê lương, trong mắt ánh lên vẻ cầu
khẩn.
Hà Y chợt cười nói: “Chỉ khi thiếp rời xa chàng, chàng mới
có thể dễ chịu, đúng không?”.
Mộ Dung Vô Phong cúi xuống, một lúc sau thì gật đầu.
“Chàng
thấy thiếp cả ngày phải chăm sóc chàng, cảm thấy thiếp dường như đang phải chịu
tội, bèn đau lòng, cảm thấy bản thân mình không phải một nam nhân tốt, một người
chồng xứng đáng, đúng không?”
Mộ Dung Vô Phong im lặng.
Hà Y nói: “Chàng không cần lo, đương nhiên thiếp có thể rời
xa chàng. Bất kể thế nào, thiếp cũng không thể để chàng khó chịu”.
Nàng đứng lên, đi lấy bọc hành lý của mình tới, mở ra, rồi tới
tủ quần áo bắt đầu thu dọn từng bộ y phục của mình xếp vào.
Mộ Dung Vô Phong nhìn thấy bộ y phục Hà Y mặc lần đầu tiên
hai người gặp mặt, liền nói: “Bộ y phục này có thể tặng cho ta không?”.
Hà Y cầm bộ y phục ấy gấp gọn lại rồi đặt vào bọc hành lý.
“Đã
muốn quên thì nhất định phải quên bằng hết mới được.”
Chàng cười khổ: “Ta chỉ xin nàng quên ta đi. Ta vĩnh viễn
cũng không quên nàng”.
Hà Y nói: “Không được nói như thế. Chúng ta phải quên nhau
đi mới có thể cùng cảm thấy dễ chịu”.
Mộ Dung Vô Phong lặng lẽ nhìn nàng thu dọn đồ đạc của mình.
Đồ đạc của Hà Y không nhiều, thoáng chốc đã đóng gói gọn gàng.
Chàng trầm ngâm một lúc: “Ngân phiếu nàng cùng đem theo hết
đi. Ta là đại phu, kiếm tiền ở đây rất dễ. Bao giờ nàng dùng hết tiền, có thể
đem chiếc nhẫn ta tặng nàng tới cửa hiệu của hai tiền trang ta nói với nàng mà
rút tiền. Một lần có thể rút tối đa năm nghìn lượng bạc. Nàng chỉ cần ký tên của
mình lên là được”.
Hà Y nhạt giọng nói: “Nhẫn thiếp sẽ cầm đi, ngân phiếu thì
chúng ta mỗi người một nửa. Tuy chàng có thể kiếm được tiền nhưng trước khi sức
khỏe hoàn toàn hồi phục thì vẫn không nên làm việc quá sức mới được”.
Chàng nhìn nàng, lòng đau như muốn rách, run giọng nói:
“Nàng không cần lo cho la, ta tự mình có thể sống rất tốt. Từ trước tới nay ta
đều có thể tự chăm sóc bản thân”.
Hà Y cười: “Không sai. Chàng sống trong Trúc Ngô viện, vốn
cũng là sống một mình”.
Mộ Dung Vô Phong cũng cười, cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhõm, nói:
“Ta cũng không lo cho nàng. Nàng võ công cao cường như thế, bất kể gặp phải kẻ
nào, thì kẻ ấy mới phải lo lắng, tuyệt đối không phải là nàng”.
Chàng lấy một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo bàn, rồi lấy trong
đó ra một cái lọ gỗ màu đen, đưa cho nàng, nói: “Nếu như có một ngày, có nam
nhân nào đó vừa ý nàng, nàng muốn gả cho hắn thì trước ngày đại hỷ một ngày, đừng
quên uống một viên thuốc này vào, ít nhất tân lang sẽ tưởng rằng… tưởng rằng…
nàng chưa từng bị nam nhân khác chạm đến”.
Chàng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đương nhiên, ta biết dối
trá không phải việc tốt lành gì. Nhưng dối trá để cho mọi chuyện được yên ổn
còn hơn nói thật mà gây nên thị phi, có đúng không?”.
Hà Y nhận lấy cái lọ gỗ, khẽ nói: “Vô Phong, loại thuốc này
nhất định sẽ bán rất chạy, chàng hoàn toàn có thể đem bán trên thị trường đấy!”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta không muốn làm tội đồ của đạo đức,
cũng không muốn phải ngồi đại lao”.
Hà Y khoác bọc hành lý lên vai, giắt Ngư Lân Tử Kim kiếm lên
lưng, nói: “Vậy thì… xin từ biệt!”.
Trong lòng Mộ Dung Vô Phong đau đớn, gần như không chịu đựng
nổi, run giọng nói: “Hà Y, nàng sẽ… nàng sẽ đi đâu?”.
Hà Y gãi gãi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thọ Ninh”.
“Thọ
Ninh?”, đứng hơi ngẩn ra, từ trước tới giờ Hà Y chưa từng nhắc tới nơi này, đó
là một huyện nhỏ thuộc tỉnh Phúc Kiên, cách chỗ này hơn ba nghìn dặm.
Khẩu âm của Hà Y giọng nam giọng bắc đều có thể nói được,
nàng có thể nói cả bảy tám loại phương ngữ, dù là khẩu âm đất Thục của Mộ Dung
Vô Phong, nàng cũng chỉ cần chưa tới một tháng là có thể nói lưu loát tám chín
phần mười rồi.
“Ừm,
nơi đó đại khái là quê của thiếp… Con của chúng ta cũng chôn ở đó. Lâu lắm rồi
thiếp chưa tới thăm nó”, nàng nhạt giọng nói.
Mộ Dung Vô Phong gật đầu, nói: “Một ngày nào đó, khi nàng đã
có cuộc sống ổn định, muốn ra ngoài chu du, dọc đường mà qua chỗ ta, đừng quên
ghé vào thăm ta nhé”.
Hà Y cười, vỗ vai chàng, nói: “Chàng không định về Vân Mộng
cốc sao?”.
“Ừm.
Ta thích nơi này. Đây vốn cũng là nơi ta sinh ra”, chàng từ tốn nói.
Hà Y nhìn chàng, chợt ngồi xuống, nắm lấy tay chàng, chăm
chú nhìn vào đôi mắt chàng nói: “Vô Phong, thiếp muốn chàng nhận lời với thiếp
một chuyện”.
Chàng cũng chăm chú nhìn nàng, hỏi: “Là chuyện gì?”
Hà Y nói: “Chàng phải gắng sức sống cho thật tốt, vĩnh viễn
không dược nghĩ tới chữ ‘chết’ ấy”.
Mộ Dung Vô Phong im lặng, một lúc lâu sau mới nghiến răng, cố
gắng đè nén nỗi thương cảm và tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng, gật đầu: “Ta
nhận lời với nàng”.
Hà Y nói: “Vậy… tạm biệt, chàng cẩn thận giữ gìn”, nói xong
nàng quay người định đi.
Chàng vội vàng đẩy bánh xe, nói: “Để ta tiễn nàng”.
Hà Y ngăn chàng lại, nói: “Không cần, thiếp không thích đưa
tiễn”.
Nói rồi thân hình khẽ phiêu động, thoáng cái đã không thấy
đâu nữa.
Mộ Dung Vô Phong đuổi theo ra tới cửa, muốn nhìn bóng dáng
nàng thêm một lần nhưng chỉ thấy ánh nắng rạng rỡ tĩnh lặng trải trên con đường
hiu quạnh xa tít tắp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...