Tiếng “cọt kẹt” vang lên, cánh cửa đã mở ra.
Hắn nghe thấy giọng một cô gái nói: “Tiểu thư mời ngươi vào, ngươi cứ đi thẳng tới là được.”
Giọng nói vừa nhẹ vừa dứt khoát, mang địch ý rõ ràng.
Thêm nữa, cô ta biết hắn là kẻ mù.
Trong phòng có xông cỏ thơm, cực kỳ ấm áp. Mùi hương trầm nhàn nhạt, lẫn với mùi thuốc phảng phất như có như không.
“Nếu ngươi nghĩ đây là khách sảnh thì nhầm rồi. Đây là phòng khám của tiểu thư.”
Nha đầu nọ đứng sau lưng hắn tiếp thêm một câu.
Hắn lạnh nhạt quay đầu lại nói: “Cô không cần phải nói cho ta những điều ấy.”
… Ý của câu này, hình như là sợ cô ta lắm lời.
Nguyệt Nhi tức tối lườm hắn một cái.
Ngô Du im lặng ngồi trên chiếc ghế mây phòng trong, chầm chậm thưởng trà.
Nàng đăm đăm nhìn người thanh niên dáng người cao lớn, thần thái trầm tĩnh này. Vầng trán anh ta cao đấy, đôi mắt đen láy, ánh mắt mang một sắc thái trống rỗng khó tả, rõ ràng là chẳng thể thấy gì vậy mà dáng vẻ khi nhìn người khác lại chuyên chú đến vậy. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được đằng sau đôi mắt ấy ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khiến mỗi lần anh ta chăm chú nhìn đều như một con báo đen.
“Là ngươi”, nàng bình tĩnh nói.
“Là tôi”, đối với khẩu âm của người lạ hắn có khả năng nhớ rất kỹ, rất tường tận, thoắt cái đã nhận ra nàng.
“Ngươi chính là Đường Tiềm?”
“Trông tôi không giống sao?”
Hắn có chút thất vọng, phát hiện ra khi nàng gặp mình, giọng nói không còn mềm mại ngọt ngào giống như lúc đối đáp ngoài cửa vừa rồi mà lập tức biến thành khẩu khí lúc hành nghề, lạnh lùng tựa băng giá như buổi nói chuyện ngày hôm qua.
“Ngươi có biết nơi này là đâu không?”
“Vi Tuyết các”, ngừng một lúc, hắn tiếp lời, “Hai chữ ‘Vi Tuyết’ này không được tốt lành cho lắm.”
Nàng sững người một lúc rồi mới định thần lại. Không sai, ba chữ này khắc bên cạnh cửa lớn, chữ khắc chỉ hơi lõm vào, vậy mà hắn chỉ sờ một cát đã nhận ra.
“Ta muốn thỉnh giáo xem có gì không ổn?”
“Lệnh sư toàn thân mắc chứng phong thấp, gặp lạnh là đổ bệnh. Ngô đại phu còn dùng câu ‘Thanh chiên trướng noãn hỷ vi tuyết. Hồng địa lư thâm nghi tảo hàn’[1], há chẳng phải cố ý chọc người ta sao?”
[1] Hai câu trong bài Sơ đông tức sự trình mộng đắc của Bạch Cư Dị (772 – 846) thời Đường. Hai câu này có nghĩa: Lều ấm chăn xanh vui ngắm tuyết nhẹ. Đất trải thảm hồng lò sưởi ấm chẳng ngại lạnh đầu mùa.
Tay mù lòa này thế mà hiểu thi từ, Ngô Du cũng có chút bất ngờ, miệng thì càng khiêu khích: “Ta dùng không phải là điển ấy.”
“Chắc không phải là ‘Sơ chung hàn biến quách. Vi tuyết tĩnh minh điều’[2] chứ?”, Đường Tiềm vừa nói vừa lắc đầu, “Thế lại càng hỏng bét.”
[2] Hai câu trong bài Hàn dạ hữu hoài đồng chí của Quán Hưu (823 – 912) thời Đường. Hai câu này có nghĩa: Chuông sớm lạnh tòa khắp. Gió nhẹ lắng gió len.
“Sao lại tới mức càng hỏng bét?”, Ngô Du lạnh lùng hỏi.
“Hai câu trước là ‘Vĩnh dạ thủ bất mị. Hoài quân chính tịch liêu’[3] mượn lời tỏ ý chí, ý tứ chính là…”
[3] Hai câu đầu trong bài Hàn dạ hữu hoài đồng chí. Có nghĩa: Cả đêm day dứt ngủ chẳng được. Chính bởi đang cô đơn nhớ người.
“Ngươi nói bậy!”, Ngô Du mặt mũi đỏ bừng ngắt lời hắn, “Ta dùng chính là câu ‘Sơn minh dã tự thự chung vi. Tuyết mãn u lâm nhân tích hi’ của Hàn Tô Châu[4]…”
[4] Hàn Tô Châu, tức Hàn Ứng Vật (737 – 792) thi nhân thời Đường, vì từng giữ chức Thích Sử Tô Châu nên được người đời gọi là Hàn Tô Châu. Đôi câu trên nằm trong bài Nhàn cư ký đoan cập trùng dương, có nghĩa: Núi vắng chùa xa chuông sớm vọng. Tuyết phủ rừng hoang dấu người thưa.
Nàng biết mình đang giảo biện. Một từ chẳng lẽ lại có thể bẻ đôi vào hai dòng thơ sao?
Đường Tiềm chỉ cười cười, sau đó không nhanh không chậm gật đầu nói: “Thì ra là như thế, hoàn toàn có thể hiểu được.”
Hắn vẫn ngầm điều tức nội lực, đả thông kinh mạch, cho nên hy vọng nói với nàng thêm mấy câu, kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội phục hồi khí lực.
… Thực ra, lúc Ngô Du nói với Mộ Dung Vô Phong muốn đặt tên cho tòa viện này là “Vi Tuyết các”, chàng cũng chỉ “Ừm” một tiếng. Tiếp đó nàng xin thủ bút của chàng, chàng vẫn chỉ buông một câu “Được”.
Tối đó, Trần Sách đưa chữ chàng viết qua chỗ nàng.
Chỉ đơn giản thế thôi.
Đơn giản tới mức chẳng có chút ám thị nào cả. Đơn giản khiến người ta tuyệt vọng.
Nàng định thần lại, cười lạnh: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, ngươi cũng nên hiểu, ta mời ngươi tới, tuyệt đối không phải để làm bạn luận bàn thơ từ.”
Đường Tiềm đợi nàng nói tiếp.
“Bên tay phải ngươi vừa hay có một cái giường, sao không nằm xuống đi?”
Hắn ngây người hỏi: “Cô muốn tôi nằm xuống?”
“Nằm xuống đi, thế ta mới dễ chặt một chân ngươi. Ta không muốn để máu ngươi dây bẩn thảm ta đâu”, nàng đặt ly trà xuống, cố ý cao giọng, “Nguyệt Nhi, đao đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi. Có điều em quên mất chưa mài, cho nên hơi cùn một chút, muốn chặt chỉ sợ phải tốn chút công phu.”
“Hình như hắn vẫn không chịu nằm xuống…”
“Đã hít phải ‘Thất tinh hoa phấn’ của tiểu thư mà vẫn không chịu nằm xuống? Em đành giúp hắn một chút vậy”, Nguyệt Nhi nhấc bồn hoa trong tay lên, hướng tới đầu Đường Tiềm đập xuống, “choang” một tiếng, hắn ngã dúi đầu xuống, vừa vặn ngã xuống giường.
Lập tức, có bàn tay đem tứ chi của hắn trói chặt vào bốn góc giường.
“Nguyệt Nhi, động thủ đi.”
“Tiểu thư… muốn làm gì?”
“Cởi hết y phục của hắn ra.”
“Em…”
“Em cái gì mà em? Ở đây nhìn thấy thân thể trần của đàn ông còn ít hay sao?”
“Nhưng mà… em không phải là đại phu…”, Nguyệt Nhi giậm chân, rồi cởi hết y phục của Đường Tiềm, chỉ chừa lại độc cái khố.
Ngô Du trừng mắt nhìn Nguyệt Nhi, chất vấn: “Ta bảo em cởi hết, thế này là cởi hết sao?”
“Xấu hổ chết đi được, em không làm đâu, người ta vẫn còn muốn đi lấy chồng nữa”, Nguyệt Nhi bĩu môi lầm bầm, nhìn chằm chằm thân thể Đường Tiềm một lúc lâu rồi khúc khích cười nói, “Tiểu thư, thể hình của tên mù này thật là xấu nhỉ. Chân thì dài, eo thon,vai rộng thế này, làn da căng… Từ trước tới giờ em chưa thấy nam nhân nào xấu thế cả.”
“Cho nên hôm nay chúng ta nhất định phải sửa chữa thân thể của hắn một chút. Đường công tử, ngươi nói xem đúng hay không nào?”, Ngô Du cầm một thanh thủy chủ sắc nhọn lên, khua khua trên đầu Đường Tiềm.
Lúc mũi đao lướt qua trên mặt, cơ mặt hắn không tự chủ mà run lên.
“Có thật hắn là người mù không? Sao em nhìn xuôi nhìn ngược thế nào cũng không thấy thế? Thuốc mê của chúng ta cuối cùng có cần dùng không? Có cần lấy bình ‘Hoan tâm’ lần trước tiểu thư phối chế tới không?”, Nguyệt Nhi gí mắt sát vào mặt hắn, chăm chú nghiên cứu kỹ càng cứ như hắn là một thi thể.
“Sao thế được?”, Ngô Du thong thả nói.
“Phải rồi, phải rồi. Cho bọn súc sinh Đường môn nếm thử mùi vị bị kẻ khác cắt gọt!”, Nguyệt Nhi nghiến răng nói.
“Cho nên em phải cởi hết quần áo của hắn ra, có như thế chúng ta ra tay mới thuận tiện được”, Ngô Du lạnh nhạt nói.
Khuôn mặt hắn lập tức đỏ rực lên.
Nguyệt Nhi nói: “Tiểu thư, người xem, mặt người này còn đỏ lên kìa!”
Đường Tiềm nói: “Thỉnh cầu hai vị làm nhanh nhanh một chút. Tôi bây giờ như thế này, muốn động thủ cũng cực kỳ thuận tiện rồi, không cần cởi thêm nữa… Huống chi, đao chặt xuống, máu sẽ lập tức phun ra, hai vị vẫn nên chuẩn bị một ít vải băng thì tốt hơn.”
Nguyệt Nhi cười nói: “Ha ha, hóa ra da mặt kẻ này lại mỏng như thế. Tiểu thư, để em cắt cái khố của hắn, chọc hắn tức chết luôn”.
“Thôi đi, giữ cho hắn chút thể diện. Em đi gọi xe ngựa lại đây, đợi bọn ta làm xong thì đem hắn thần không biết quỷ không hay ném xuống mương ngầm ngoài cốc.”
“Em đi ngay đây!”
Đường Tiềm cảm thấy đầu giường khẽ rung, có người ngồi xuống bên cạnh, rồi lại nghe “keng” một tiếng, hình như Ngô Du đang búng lưỡi đao.
Mũi đao vạch lên chân hắn một đường, đại khái là nàng dang thử đao xem có đủ sắc hay không.
Sau đó, hắn cảm thấy dường như nàng đang giơ tay lên, định làm một động tác chặt chém nào đó.
Đường Tiềm đột nhiên to giọng kêu lên: “Chậm đã!”.
Ngô Du ngừng lại, hỏi: “Ngươi còn muốn nói gì nữa?”.
“Cô nương chớ có quên, để tử của Vân Mộng cốc lúc vào cốc đã từng thề đời này kiếp này, trị bệnh cứu người, tuyệt đối không lạm dụng những điều học được hại tính mạng người khác.”
“Không sai.”
“Tôi không phải bệnh, cô nương lại lạm dụng tư hình với tôi, làm như thế là vi phạm lời thề của cô.”
Ngô Du không nói câu gì, chỉ thong thả cẩn thận thoa một lại cao thuốc lên lưỡi đao.
“Ngươi nói không sai”, nàng từ tốn đáp, “Chỉ chặt một chân của ngươi vậy cũng quá dễ dãi cho Đường môn các người rồi. Ta biết ngày mai có một trận quyết đấu khó khăn, người của Đường môn đều kỳ vọng ngươi ra mặt đại diện cho chúng. Cho nên, cơ hội khiến cho Đường môn mất mặt này, ta nhất định không thể để ngươi làm lỡ.”
Tim Đường Tiềm thình thình đập dữ dội, nghe được câu này mới thở phào một tiếng: “Cô muốn nói, cô đã thay đổi ý định rồi sao?”.
“Ta chỉ đang nghĩ tới việc cắt một đao trên chân ngươi, để ngươi bị thương nhẹ. Như thế, ngày mai ngươi vẫn có thể quyết đấu với người ta, chỉ có điều lần này ngươi nhất định sẽ thua”, nàng sờ sờ mũi đao, lạnh nhạt nói, “Trong tình huống ấy, thua tức là chết.”
Giọng nói của nàng nghe vừa hay lại vừa cay nghiệt; khiến người khác bị mê hoặc, đợi tới khi hắn hiểu được ý tứ trong lời nói thì không nhịn được mà lạnh toát người.
Hắn đành cười khổ: “Kế sách này quả thật rất thâm độc, tôi vốn dĩ cho rằng chỉ có người của Đường môn chúng tôi mới có thể nghĩ ra được.”
“Nếu ngươi biết hiện giờ tiên sinh phải chịu dày vò thế nào ngươi sẽ hiểu, ta làm thế với ngươi đã là rất khách khí rồi!”, cuối cùng nàng cũng bỏ qua lễ mạo, khẩu âm càng lúc càng cao, hung ác quát nạt hắn.
“Hắn phải rất quen mới đúng… Hắn vốn tàn phế đa bệnh, nhiều hay ít đi một chân vốn chẳng là gì”, biết rõ kiếp nạn khó tránh, Đường Tiềm vẫn cố ý chọc giận nàng.
“Bốp” một tiếng, nàng vung tay tát tới, lực đạo rất mạnh, đánh tới mức hắn đầu váng mắt hoa. Kế đó nàng nhào tới, siết chặt cổ hắn.
Đường Tiềm không có cách nào giãy giụa, mặt mày tái xanh, gần như sắp bị nàng bóp chết.
“Tiên sinh từ nhỏ tới lớn không gây sự với người khác, chẳng tranh đua với đời, một lòng nhân đức chỉ biết trị bệnh cứu người, đến một con ruồi cũng không nỡ giết. Thế mà lại bị các người hành hạ thành bộ dạng ấy! Ngươi có biết ta hận các ngươi đến thế nào không?”, Ngô Du không kiềm chế được, toàn thân run lên bần bật, gào lên với hắn.
Bị nàng bóp nghẹt, chỉ có thể hít thở gượng gạo Đường Tiềm gần như choáng ngất.
“Nếu không phải vì lời thề ấy, hôm nay há ta lại có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?”, móng tay của nàng dài, thoáng cái đã vạch đầy vết thương lên cổ hắn.
Cuối cùng, nàng nén được lửa giận trong lòng, buông lòng tay ra, lạnh lùng hỏi: “Ta sẽ cứa một nhát đao lên chân ngươi, ngươi tự mình chọn đi, muốn để lại chân nào lành lặn?”.
Cổ hắn vừa mới được buông lỏng, đang hít lấy hít để, một lúc sau mới buông hai chữ: “Chân phải…”.
Ngô Du cười lạnh: “Được”.
Rồi nhấc tay lên, một đao đâm xuống chân phải Đường Tiềm, nhát đao này xuyên qua đùi hắn, gần như ghim hắn xuống giường.
Đường Tiềm đau tới mức cả người giật bắn lên, máu tuôn như suối.
***
Chẳng mấy chốc nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Chàng lặng lẽ bò dậy khỏi giường, tới thư phòng.
Cả buổi tối, vì chờ Hà Y trở về, chàng chẳng làm gì cả, bệnh án vẫn chất đầy ở đầu bàn, đến một cái cũng chưa mở ra.
Vừa rồi ngồi quá lâu ở đình giữa hồ, nhiễm chút khí lạnh, cánh tay trái dùng để viết của chàng lập tức cảm thấy yếu ớt. Lúc phê sửa bệnh án, câu đầu còn có thể miễn cưỡng viết chữ nào chữ nấy to nhỏ như nhau, về sau, chữ bắt đầu càng lúc càng to, càng lúc càng tán loạn.
Chàng nắm chặt bút, viết từng nét cừng nét, viết xong một hàng đã mệt tới mức mồ hôi ướt sũng.
Tiếp đó, cả cổ tay cũng đau mỏi khó chịu, cầm bút cực kỳ khó khăn.
Chàng đặt bút xuống một bên, đổi sang dùng tay khác.
Bệnh phong thấp bên tay phải càng nghiêm trọng, khủyu tay đã mất linh hoạt, may mà vẫn còn có thể cầm bút.
Cứ như thế, chàng tiếp tục viết thật chậm, cố sức viết. Với tốc độ thế này, cho dù có viết tới sáng mai cũng không xong nổi.
Chàng tựa lên bàn viết hết một canh giờ mới chỉ phê sửa xong sáu phần mà đã mệt tới mắt hoa mày chóng. Sau đó, trong ngực lại dấy lên cơn nôn nao khó tả, gân mạch ở huyệt Thái Dương căng lên. Chữ trước mắt cứ bồng bềnh qua lại.
Chàng vội vàng đặt bút xuống, ra sức xoa xoa hốc mắt.
Trà đặt trong chén nguội lạnh, trà trong ấm đã cạn sạch.
“Đây”, một giọng nói nhẹ nhàng sau lưng chàng vang lên, một ly trà nóng được đưa tới.
Chàng đón lấy ly trà, một hơi uống cạn: “Một mình ta làm là được rồi, nàng đi ngủ đi, không cần để ý tới ta.”
Chén trà rất nhỏ, nhìn kỹ hóa ra là ly rượu.
Chàng kỳ quái nhìn nàng hỏi: “Sao lại dùng ly rượu?”.
“Tay của chàng còn cầm nổi tách trà sao?”, nàng nhìn cổ tay đã hơi sưng lên của chàng, than đáp.
Chàng vội vàng rụt tay vào tay áo: “Có lẽ là nhiễm chút lạnh, không cần lo, ta đã uống thuốc rồi, qua hai ngày nữa là ổn thôi.”
“Để thiếp giúp chàng. Chàng đọc thiếp viết, có điều không được chê bai chữ của thiếp đâu nhé! Dẫu có tệ cũng còn khỏe khoắn hơn chữ chàng bây giờ”, nàng chen ngồi lên ghế của chàng, với tay cầm lấy bút.
Có lẽ là vì có liên quan tới luyện kiếm, chữ của Hà Y không hề tệ. Hai năm vừa rồi, nàng đã theo chàng học được khá nhiều chữ.
“Không cần…”, chàng mệt mỏi tới mức cả người đổ tựa lên lưng nàng.
“Lại còn khách khí với thiếp nữa?”, nàng huých huých chàng, cười nói, “Nói đi, viết cái gì, Mộ Dung đại sư.”
“Mạch căng mỏng mà khẽ, đấy là đường kinh mạch Dương minh hư nhược.”
Nàng hý hoáy một thoáng đã viết xong rồi.
“Sao nhanh thế?”, chàng hơi ngạc nhiên. Tay Hà Y tuy chẳng có bệnh gì nhưng viết chữ thì hơi lề mề.
Xem lại, hoàn toàn không sai gì cả.
“Đã phục thiếp chưa? Đây chính là dùng kiếm pháp luyện thư pháp… Hì hì, chính là cái bà Công Tôn đại nương gì gì mà chàng nói đấy”, nàng dương dương đắc ý.
“Phục lăn rồi”, chàng bật cười, tiếp tục đọc, “Dạ dày khí hư, khí ở kinh mạch cũng hư yếu. Cho nên rất kỵ gió lạnh. Đầu tiên cho uống mấy đợt Phụ tử lý trung hoàn, để làm ấm bên trong…”
“Hồ ly cái gì hoàn?”, Hà Y hỏi lại.
“Phụ tử lý trung hoàn”, Mộ Dung Vô Phong chỉnh lại.
“Là mấy chữ thế này phải không?”, nàng viết ra cho chàng xem.
“Không sai.”
“Kế đến là dùng Thăng ma thang cho thêm Phụ tử để thông kinh mạch.”
“Trước giờ thiếp vốn cho rằng có ‘Món gì đó’, hóa ra còn cả “Canh gì đó’[5]”, Hà Y bật cười ha ha.
[5] Trong tiếng Trung “Canh gì đó” và “Thăng ma thang” có âm đọc gần giống nhau.
“Là ‘Thăng ma thang’. Thăng trong ‘cao thăng’, Ma trong ‘ma dược’”, Mộ Dung Vô Phong sửa lại cho nàng.
“Trước công bên trong, sau trừ bỏ phong nhiệt trong kinh mạch, cho nên Thăng ma thang thêm Hoàng liên, lấy hàn trị nhiệt.”
Chàng lại quan sát, mấy câu này Hà Y lại viết đúng hết.
Lúc Hà Y tập chữ, toàn dùng mấy bệnh án kiểu này để đọc. Chỗ nào đọc không hiểu, chàng thường giải thích cho nàng, thế nên đối với cú pháp cho tới từ vựng mà người hành nghề y thường dùng với Hà Y xem như cũng không xa lạ.
“Đơn thuốc này thế là sửa xong rồi”, chàng vuốt ve đầu Hà Y, “Có lão bà giúp đỡ, quả nhiên nhanh hơn bao nhiêu.”
“Không nói sớm! Cứ một mình lao tâm khổ tứ hì hục ở đây từ nãy tới giờ…”
Thân thể xinh xắn nhỏ nhắn kia cứ xoay qua xoay lại trước mặt chàng, mái tóc dài bồng bềnh sau gáy, cứ mỗi lần quay đầu là lại khẽ quệt qua cằm chàng.
Mộ Dung Vô Phong không nén được mà nảy sinh chút phiền muộn.
Những ngày tháng thế này liệu còn được bao lâu nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...