Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Ở giữa Thái Bình Dương, vị trí của đảo Viêm Long tuyệt đối được xưng tụng độc nhất vô nhị.

Cả đảo Viêm Long xác thực như tên, Nam Bắc quanh co ngang dọc, giống như con rồng nằm ở trên biển cả, xung quanh là mảng lớn đá san hô rậm rạp chằng chịt núp ở dưới mặt biển, cảnh sắc mê người tuy nhiên khắp nơi lộ ra nguy cơ.

Chiếc ca nô chứng tỏ Viêm Dạ Tước đến, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Viêm Dạ Tước không có chải truốt, trên người cao lớn rắn rỏi mặc một bộ tây trang màu đen, không chỉ không có che giấu được thân thể ngỗ ngược khí phách, ngược lại còn lộ ra khí thế bức người, không cần làm bất kỳ động tác gì, trong lúc phất tay, khí thế vương giả tôn quý lại lộ rõ.

Trình Du Nhiên mặc trang phục đơn giản, da thịt như tuyết, tùy ý buộc tóc lên, lộ ra gương mặt tinh xảo.

Chỉ là, vào giờ phút này, bởi vì say tàu, sắc mặt mang theo chút tái nhợt.

Bên cạnh là đứa bé cũng mặc lễ phục nhỏ màu đen vừa người, đương nhiên chính là con trai Tiểu Nặc của hai người rồi, trên cổ thắt nơ bướm tinh sảo để cho cu cậu thoạt nhìn như thân sĩ nhỏ, cặp mắt tràn đầy linh tính tò mò quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhếch miệng lên cười gian, không biết lại đang có ý định gì.

Lúc này, nghênh đón bọn họ là quản gia Viêm Trung, cung kính mở miệng nói: "Tước thiếu gia, mời qua bên này."

Lạnh lùng gật đầu một cái, Viêm Dạ Tước xoải bước đi vào biệt thự, Trình Du Nhiên mang theo Tiểu Nặc đi ở sau lưng.

"Tước, không ngờ chú lại tới trễ như thế?" Giọng nói tao nhã lịch sự truyền đến từ trong đảo, một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng vẫy vẫy tay hướng bên này.

Viêm Dạ Tước ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua người kia, gật đầu một cái trầm giọng nói: "Là anh cả đến sớm."


Cái người nhìn tao nhã lịch sự chính là anh cả của Viêm Dạ Tước? Ánh mắt Trình Du Nhiên rơi vào người đàn ông này, nhìn lịch sự như vậy, nói không chừng một bụng đen tối.

Viêm Hạo Thừa không biểu hiện ra bất mãn gì khi Viêm Dạ Tước lạnh nhạt, ngược lại cười nói: "Cũng thế, mỗi lần em năm đều không tới sớm, nhưng mà lần này anh chị em đã đến gần đủ, không bằng cùng nhau đi họp mặt trước?"

Càng ở gia tộc lớn, càng sẽ dạy nói phô trương, gia tộc nhà họ Viêm hội nghị, cũng không phải là một đám đông vây ở bên cạnh bàn, anh một câu tôi một lời thì đi họp, mà là trước đó có quá trình triệu tập, quá trình này cũng là thời gian thành viên trong gia tộc ôn chuyện với nhau, còn thực sự hội nghị phải là buổi tối.

Viêm Hạo Thừa nói như vậy, cũng chính là thuận miệng hỏi, dù sao anh ta cũng không tin, cái em năm lãnh khốc luôn luôn không thích sống chung sẽ nói chuyện với họ.

Viêm Dạ Tước liếc Viêm Hạo Thừa rồi quay mặt lại nhìn Trình Du Nhiên, nói: "Chúng ta cùng qua đó."

Dù sao Trình Du Nhiên cũng không hề gì, tùy ý liếc nụ cười nham hiểm của người đàn ông kia, hướng Viêm Dạ Tước gật đầu nhẹ.

Thấy Viêm Dạ Tước đồng ý, trên mặt Viêm Hạo Thừa bày ra kinh ngạc.

Chỉ là, ngay sau đó liền biến mất, tiếp tục biến thành dáng vẻ dễ tính nhìn về phía cô gái bên cạnh anh, nói: "Vị này hẳn là Trình tiểu thư, chào em."

Trình Du Nhiên hiển nhiên không nhiều hứng thú lắm đối với loại người dối trá, nhàn nhạt ứng tiếng: "Chào anh."

Vậy mà, không cần phải nói, bé trai cô kéo chính là con trai Viêm Dạ Tước rồi, thật là khó khăn, con trai cũng đã lớn như vậy, ban đầu thời gian bọn họ nghe được tin tức này, liền hết sức kinh ngạc, nhưng biết đây là cơ hội rất tốt.


Tiểu Nặc giương mắt, nhỏ nhẹ liếc mắt nhìn, liền dời tròng mắt đi, đi theo mẹ tiếp tục đi tới hội trường bữa tiệc.

Đảo Viêm Long là khu thuộc vùng nhiệt đới, khí hậu trên đảo dễ chịu, quang cảnh tuyệt đẹp tự nhiên, khắp nơi đều là rừng cây cọ, cây dừa, cây xoài, cây bánh mì, cây lê, non xanh nước biếc, màu xanh hoa cỏ. Trên đảo còn có một núi lửa không hoạt động không biết bao nhiêu năm giờ tạo thành núi cao, cái thời tiết này, nước rơi trên ngọn núi xuống, rơi thẳng vào đầm nước ở dưới, sau chia làm vài dòng nhỏ rót vào Thái Bình Dương, rót nhiều sức sống hơn cho cả đảo Viêm Long.

Xuyên qua dải đất trống do bọn hộ vệ tạo thành, cảnh tượng trước mắt nhất thời trong sáng rộng mở, trên đất trống đã tụ tập rất nhiều người, đều là con em nhà họ Viêm chạy về từ các nơi, quần áo mọi người ngăn nắp, phong cách phi phàm, cùng người làm chạy việc tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Thời gian còn sớm, bữa tiệc cũng chưa chính thức bắt đầu, đã lâu không gặp mọi người nên tất cả tụ chung một chỗ, bên thưởng thức rượu ngon, bên tâm sự việc từng người trải qua.

Viêm Hạo Quân ngồi một mình ở góc ghế mây, mắt lạnh nhìn đám người cười nói, trước kia anh ta cũng sẽ là trung tâm mọi người vây quanh, nhưng mấy ngày trước bị Viêm Dạ Tước bắt giao nộp vũ khí đuổi ra đảo, địa vị của anh ta nhất thời rớt xuống ngàn trượng ở trong mắt mọi người, thậm chí vừa rồi đi qua gần như không có mấy người chào hỏi với anh ta.

Cầm rượu đỏ trên bàn uống một hơi cạn sạch, xoải bước đi sân đánh Golf bên cạnh, mặc dù anh ta không chơi loại vật này, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn nhìn đám người tiểu nhân nịnh bợ kia.

Cầm cây gậy chơi golf đắt tiền ở trên tay vung hai cái, Viêm Hạo Quân thấy cảm giác tay vẫn còn, người làm bên cạnh lập tức đặt xong bóng golf, liếc mục tiêu cách đó không xa, đôi tay Viêm Hạo Quân quơ múa, lập tức dồn khí thế cuồng vào trên tay, gậy golf kéo lê một đường vòng cung hình quạt, hung mãnh phóng tới vị trí lỗ golf.

Cạch một tiếng, bóng golf bị kích bay, đồng thời cỏ xanh trên đất cũng bị lực này kích cắt đứt rất nhiều, theo gậy golf văng ra, cả quá trình tràn đầy động thái mỹ cảm, đáng tiếc điểm rơi của bóng và mục tiêu thực sự lại cách xa vạn dặm.

"Đáng chết!" Viêm Hạo Quân chửi nhỏ.


"Em chín, em đang hành hạ mình đó."

Giọng nói cợt nhả vang lên từ bên cạnh, không cần nhìn thì Viêm Hạo Quân cũng biết, người tới nhất định là người đầu tiên ở nhà họ Viêm được xưng là hoa hoa công tử - Viêm Lãng, trên thực tế, anh ta quả thật không thẹn với cái tên này, cho tới bây giờ, cô gái đã được xác nhận thân phận là vợ anh ta cũng đã đạt tới 16 người, mảnh hồng mong manh càng không biết có bao nhiêu, khác với con em trong gia tộc tranh quyền đoạt thế, mục tiêu của anh ta, chính là chinh phục tất cả phụ nữ đẹp trên thế giới này.

Chỉ cần nơi anh ta xuất hiện, tất nhiên là được phụ nữ ủng hộ rầm rộ, lần này cũng không ngoại lệ, bên trái là một mỹ nhân Nga tóc vàng, bên phải lại là mỹ nữ da trắng màu da trắng nõn, nhìn cũng biết thằng ranh này lại đổi người rồi.

Viêm Hạo Quân lạnh lùng "Hừ" một tiếng, không nói gì, đối với tính tình anh tư, từ trong đáy lòng anh ta đã có chút không thích.

Viêm Lãng luôn luôn không nhìn phản ứng của đàn ông, tự nhiên nói với mỹ nữ bên cạnh: "Đánh golf dựa vào kỹ xảo không phải sức lực, từ hướng này mà nói càng giống như cuộc sống, mấu chốt là khiến bộ vị thân thể phải phối hợp chặt chẽ, bả vai chuyển xinh đẹp tay mới có thể vung tự nhiên, mắt nhất định phải nhìn chằm chằm bóng."

Vừa nói xong, Viêm Lãng nhận lấy cây gậy chơi golf từ trong tay người phục vụ liếc nhìn vị trí mục tiêu, đột nhiên lại hít một hơi ở ngực mỹ nữ da trắng, nói: "Thân yêu, tôi cũng cần em cho tôi một chút vận may."

Nói xong vung đôi tay, một giây kế tiếp, chính xác đánh trúng mục tiêu.

Tiện tay ném gậy golf cho người làm, Viêm Hạo Quân xoay người đi tới bữa tiệc, bĩu môi một cái nói: "Trừ rèn luyện sức tay, tôi cũng không cảm thấy loại vận động này có tác dụng nào khác."

"Đừng viện cớ." Một tay Viêm Lãng lại nắm mỹ nữ ở bên cạnh, nói thâm ý sâu sắc: "Muốn làm chuyện thành, chỉ bằng vào sức lực mãnh liệt thì không thể được, cần phải động não."

"Hóa ra là hai cậu em ở chỗ này." Một mỹ nhân quần áo hở hang hấp dẫn cười chúm chím đi tới, tựa như một nữ yêu ngây thơ, nụ cười sáng rỡ, ánh mắt mê ly, búi tóc cao, để lộ khuôn mặt tràn đầy mê hoặc, khí chất vô cùng cao quý.

"Chị hai đã đến." Thấy mỹ nữ đến, cặp mắt Viêm Lãng nhất thời sáng lên, đôi tay đưa ra muốn ôm cô ta.

Làm chị hai của anh chị em đông đảo trong nhà họ Viêm, Viêm Vũ Khởi không chỉ có sức quyến rũ kinh người, còn có tư tưởng nhanh nhạy, tựa như ban đầu huấn luyện ở trên đảo, chỉ từ vũ lực của cô ta thì tuyệt đối là đệm lót, nhưng chính vì cô ta còn phá phái nữ trong gia tộc rời đảo, rất nhiều hắc đạo hùng mạnh đều từng thua trên tay cô ta.


"Cậu cút sang một bên, ngay cả đậu hũ của chị hai cậu mà cũng muốn ăn." Viêm Vũ Khởi dùng một tay đẩy Viêm Lãng ra, mặc dù tuổi tác đã tương đối, nhưng mà lại tươi trẻ xinh đẹp như cô em nhỏ, một cái nhăn mày một nụ cười không khỏi tản ra sức quyến rũ câu hồn.

Viêm Lãng giống như bị người vứt bỏ, gương mặt khổ sở nói: "Chị hai, tôi chỉ muốn biểu đạt nhớ nhung đối với chị thôi mà, nào có kinh khủng như chị nói."

Nhận lấy một ly rượu đỏ từ trong tay người làm bên cạnh, Viêm Vũ Khởi mới liếc anh ta một cái, hừ nói: "Tôi còn không biết cậu à, thành thật khai báo, đây là lần thứ mấy rồi hả?"

"Chị hai, lúc này đừng nên nói chuyện phá hư phong cảnh như thế." Viêm Lãng cũng cầm một ly rượu đỏ giống vậy, hướng Viêm Vũ Khởi nhíu mày cười nói: "Chị hai, sao lại không thấy chồng chị hai?"

Viêm Vũ Khởi cụng ly với anh ta, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mặt mới bất đắc dĩ nói: "Không phải là lại đang ở cùng một chỗ thằng ranh Thế Kiêu kia ư."

Theo ánh mắt chị hai, chỉ thấy bọn họ nhìn vị bên cạnh chồng chị hai, Viêm Thế Kiêu từ trên xuống dưới đều bị màu đen bao phủ, tóc như mực, con ngươi đen nhánh, lễ phục màu đen, ngay cả ly rượu cũng phiếm màu đen. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Viêm Thế Kiêu là anh cùng cha khác mẹ với Viêm Dạ Tước, ở nhà họ Viêm đứng hàng thứ ba, so sánh với Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, cả người Viêm Thế Kiêu trực tiếp tràn đầy sát khí, cặp mắt đen nhánh cho dù ai nhìn một chút cũng sẽ không muốn nhìn lại lần thứ hai, sát tâm của anh ta nặng, con em nhà họ Viêm không có ai có thể so sánh, ngay cả chọc tới người trong gia tộc anh ta, anh ta cũng sẽ chém giết không chút khách khí, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta mất đi vị trí người nói chuyện Viêm bang.

Trước kia ai cũng sẽ không nghĩ đến, chồng chị hai giảo hoạt như hồ ly lại có thể hàn huyên với anh ta, hơn nữa giữa hai người vẫn còn rất ăn ý.

"Chị hai, chị cảm thấy chuyện này anh cả nắm chắc mấy phần thành công?" Nghĩ đến Viêm Vũ Khởi thông minh, Viêm Hạo Quân hơi kích động hỏi ra, hiện tại anh ta đã sớm không kịp chờ đợi muốn nhìn xem bộ dáng Viêm Dạ Tước sau khi bị đánh ngã, bức tường bị mọi người cùng đẩy, đến lúc đó, anh ta là người đầu tiên đi lên hung hăng đạp lên mấy đá.

"Vậy phải xem anh cả chuẩn bị bao nhiêu --" Nói còn chưa dứt lời, Viêm Vũ Khởi sững sờ nhìn về phía lối vào, tựa như nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi, giật mình nói: "Tại sao bọn họ lại đi cùng?"

Nghe Viêm Vũ Khởi nói, Viêm Lãng, Viêm Hạo Quân đều đồng thời nhìn qua, lúc chứng kiến những người sau lưng thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, đặc biệt là Viêm Hạo Quân, gương mặt tuấn tú gần như biến thành màu đen, căm hận nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đó.

Viêm Lãng giương môi cười: "Có ý tứ, thật đúng là khách ít gặp!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận