Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Đối với ăn cùng ngủ, Trình Du Nhiên chưa bao giờ khách khí.

Cho nên, sữa tươi trước mặt, cô dĩ nhiên không chút khách khí đưa tay
nhận lấy, uống hai ngụm, quay đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước, quơ quơ ở
trước mặt anh, nói: "Cảm ơn."

Viêm Dạ Tước trầm mặc, xoay người đi ghế sa lon sau lưng, hình như không định rời đi.

Trình Du Nhiên vốn muốn tiếp tục xem sách, cầm sách lên nhìn một lát,
nhưng vừa nghĩ tới người sống sờ sờ ngồi ở phía sau, tại sao cô có thể
chuyên tâm đọc sách?

Viêm Dạ Tước này, nhất định phải ngồi như tượng Phật ở chỗ này ư?

Trình Du Nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy anh nhàn rỗi, thân
thể nghiêng về phía sau, dựa vào ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Viêm Dạ Tước, anh ngồi ở chỗ này, em không thể chuyên tâm đọc sách."
Trình Du Nhiên buông sách xuống, đi tới chỗ anh, hiện tại, chỉ cần ở
trong không gian có thể cảm nhận hơi thở của anh, tim cô sẽ nhảy cực
nhanh, vậy xem sách thế nào, đi vài bước, đi tới bên cạnh anh, hỏi "Anh
có thể hay sang chỗ khác nhắm mắt nghỉ ngơi không?"

"Đây là phòng của anh." Viêm Dạ Tước nói rất nhạt, giống như đang nói cho cô biết, anh sẽ không rời đi.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, chỉ có thể thở dài một cái, nói: "Vậy em đi phòng khác ——"

Nói xong, cô đang muốn xoay người rời đi, lại bị Viêm Dạ Tước nắm lấy tay, trầm giọng nói: "Ngồi với anh một lát?"

Trình Du Nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Viêm Dạ Tước, đây là lần đầu
tiên anh mở miệng nói như vậy, làm cho cô hơi kinh ngạc, thấy anh cũng
không có ý buông tay, cô đành thở dài, xoay người muốn ngồi xuống bên
cạnh anh, nhưng lại bị anh lôi kéo ngồi ở trên đùi anh.

Nhiều lần như vậy, Trình Du Nhiên đã sớm quen với kiểu ngồi này, Viêm Dạ Tước đưa tay nắm hông cô, hơi giương tròng mắt, nhìn cô, sau lẳng lặng
nhìn, tiếp đó, nhắm mắt lại, hưởng thụ loại an tĩnh này.

Thật ra thì, đối với Viêm Dạ Tước mà nói, ôm cô vào lòng, đã cảm thấy an tâm rồi.

Nhịp tim của Trình Du Nhiên cực nhanh, nhìn khuông mặt cương nghị của anh, khẽ gọi một tiếng: "Viêm Dạ Tước."


"Hả?" Anh đáp lại một tiếng.

"Anh, tại sao anh muốn em ở lại bên cạnh anh, chỉ bởi vì em sinh Tiểu
Nặc ư?" Kỳ thực, những lời này ở dưới đáy lòng Trình Du Nhiên, anh luôn
cường thế nói mình là của anh, nhưng lại chưa từng nói thích và yêu, cho nên, dần dần, mình cũng bắt đầu nghi hoặc.

"Em cho là như thế?" Viêm Dạ Tước nói xong, mắt khẽ mở ra, hình như thoáng qua một tia thâm trầm.

Trình Du Nhiên nhìn anh, muốn từ trong ánh mắt anh nhìn ra thứ gì, nhưng thủy chung không nhìn ra, trầm mặc chốc lát, nói: "Không phải sao? Vậy
anh nói cho em biết là tại sao?"

Viêm Dạ Tước nghe lời cô nói, cau mày lại, anh luôn không nói những thứ
này, vậy mà, anh thế nhưng lại dùng phương pháp trực tiếp nhất, trực
tiếp chặn miệng cô lại, dùng nụ hôn để cho cô hiểu, anh không phải chỉ
bởi vì cô sinh Tiểu Nặc!

Hôn người trong ngực gần như sắp hít thở không thông, anh mới buông ra,
nhỏ giọng nói: "Trình Du Nhiên, em là người phụ nữ đầu tiên của anh,
cũng là người cuối cùng của anh."

Trình Du Nhiên nhất thời bị anh nói làm cho mặt đỏ tới mang tai, thật
vất vả mới tươi sáng lại, lại bị Viêm Dạ Tước ôm ngang lên, Trình Du
Nhiên vội vàng kêu, "Viêm Dạ Tước, em...em còn phải xem ——"

Chữ sách còn chưa nói ra đã phải nuốt vào trong bụng, buổi tối đầu tiên
cô học hoàn toàn bị hớ, còn dư lại chỉ là quyển sách mở ra trên mặt bàn.

Lầu dưới vẫn còn huyên náo bởi vì Tiểu Nặc và Bôn Lang đối chiến trong
trò chơi, mà trong phòng trên lầu, một trận gió thổi qua, thổi trang
sách lên, cũng rưới vào trong không gian dịu dàng.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, hắt vào hình ảnh ấm áp trên giường.

Trình Du Nhiên nằm ở trên người Viêm Dạ Tước, dây chuyền đeo trên cổ trắng như tuyết, có vẻ hết sức tương xứng.

Lúc này, tay ngọc mềm mại cẩn thận từng li từng tí đưa ra, nhẹ nhàng
chạm lên lông mày Viêm Dạ Tước, khóe miệng kéo ra đường cong hoàn mỹ.

Thật ra thì, thời điểm anh ngủ, thật đúng là rất đẹp, cũng không có lạnh lẽo, cô cũng thích bộ dáng này của anh.


Lúc này, Viêm Dạ Tước chợt mở mắt, Trình Du Nhiên lại bị giật mình, vội
vàng thu tay lại, muốn đứng dậy, lại bị cánh tay bền chắc của Viêm Dạ
Tước quấn quanh, ngã trở về trên giường ngủ tiếp.

Mà Trình Du Nhiên biết vết thương sau lưng anh còn chưa liền, cũng không dám cử động quá mạnh, nhưng hôm nay cô còn muốn đi bệnh viện một
chuyến.

Vào lúc cô muốn mở miệng, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói non nớt của tiểu Nặc, lớn tiếng nói: "Mẹ, hôm nay mẹ
phải đi bệnh viện, nếu tới trễ khẳng định bác sỹ Lưu sẽ cho mẹ trượt."

Lời này của Tiểu Nặc, thật nói đến trọng điểm, cô quay đầu, gọi Viêm Dạ
Tước một tiếng, chỉ thấy anh thu tay lại, nói: "Anh đi cùng em."

"Không cần, nơi đó không thích hợp để anh đi." Trình Du Nhiên dĩ nhiên
nhớ tình cảnh lần trước Bôn Lang chạm mặt bác sỹ Lưu, cô cũng không muốn xảy ra lần nữa.

Nói xong, không chút khách khí đẩy cánh tay anh ra, đứng dậy mặc quần áo, Viêm Dạ Tước cũng đứng dậy.

Không bao lâu, hai người cùng nhau vào phòng ăn lầu dưới, một nhà ba
người và bọn Đan Hùng ngồi ở trước bàn ăn dùng bữa. Ăn ăn, mấy người
ngừng lại toàn bộ, chỉ có Trình Du Nhiên và tiểu Nặc vẫn còn tiếp tục
ăn, Bôn Lang nhìn về phía lão đại, cảnh giác nói: "Có động tĩnh!"

Mà lúc này đây, một chiếc xe con dừng ở cách biệt thự không xa.

A Tư ngồi ở trong xe, nhìn hình ảnh trong máy vi tính, nhếch miệng lên
cười nhạt nhòa, một luồng tin mang đến cho anh ta tình báo có giá trị vô cùng, người đó đã từng là nhân vật lớn, lại lần nữa quang lâm đến
Hongkong, anh ta đương nhiên không thể bỏ qua.

Cũng đều chuẩn bị xong thiết bị chụp ảnh tân tiến nhất, chính là bộ hộp
điều khiển ti vi máy bay, đừng xem nó chỉ là hộp điều khiển tivi máy
bay, vẫn là Camera tầm xa, đây là thứ anh ta tốn không ít tiền mua lại ở trong tay thằng nhóc Trình Nặc, chỉ là, thật đúng là có lời, rất nhiều
lần có thể làm cho anh ta chụp ảnh thành công mà thần không biết quỷ
không hay, hơn nữa tìm được tin tức yêu sách.

Còn kém một chút xíu là có thể đến gần biệt thự, rất tốt, chỉ an toàn phi hành, liền đại công cáo thành.


Vậy mà, anh ta lại không biết, cái biệt thự nhìn có vẻ bình thường này,
nếu không phải là người mình, chỉ cần một con ruồi bay vào cũng sẽ bị
máy theo dõi chú ý.

Nhưng đám chó săn tinh anh như A Tư lại hoàn toàn không lưu ý đến, mặt
hả hê nhìn hộp điều khiển tivi máy bay chuẩn bị đạt được mục đích, thông qua Camera truyền đến máy vi tính, rất tốt, còn kém một chút xíu ——

Bụp!

Vào lúc còn kém chút nữa, máy vi tính của anh trong nháy mắt không có
hình ảnh, anh ta tự tay vỗ vỗ máy vi tính, không có phản ứng, "Ah? Đây
là chuyện gì chứ?"

Thời điểm A Tư mới vừa mở miệng hỏi mình, một khẩu súng đã đè ở trên trán anh ta, hơn nữa nói cho anh ta biết đây là chuyện gì.

"Người anh em, không cần tìm, hộp điều khiển tivi máy bay của cậu đã hy
sinh." Khóe miệng Đan Hùng giương nhẹ, nhìn người anh em vẫn còn sờ hộp
điều khiển ti vi, hộp điều khiển tivi đã bị đối tượng Bôn Lang ngăn
chặn.

A Tư dĩ nhiên biết mình đã bị phát hiện, nhưng từ chuyện làm nghề này
nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta bị phát hiện nhanh như vậy.

Hơn nữa, vào giờ phút này còn bị một khẩu súng chĩa vào!

Chỉ là, chưa hết hy vọng, vừa nãy dưới sự thao tác của anh ta, vậy cũng có không ít hình ảnh tiến vào trong máy. . . . . .

Đầu anh ta vừa nghĩ vậy, liền nghe được một tiếng bịch, anh ta ngồi ở
chỗ tài xế sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại, mới nhìn bên cạnh mình,
bảo bối giá trị mấy nghìn trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, "Vị anh cả
này, dừng nổi giận, tôi. . . . . ."

"Ra ngoài!" Đan Hùng lạnh lùng mở miệng, sắc mặt A Tư cứng đờ, xem ra,
lần này anh ta xong đời rồi, hi vọng mọi người có thể khen ngợi một ký
giả tốt nhất như anh ta.

Che đầu, anh ta ra khỏi xe, đã bị Đan Hùng đẩy tiến vào biệt thự, cho dù chết, lúc anh ta tiến vào biệt thự này, vẫn không quên nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm tin tức chấn động nào đó, thật là bệnh nghề
nghiệp.

Lúc này, A Tư bị Đan Hùng mang vào phòng khách, nói: "Lão đại, đây cũng là ký giả cho săn, nên xử lý thế nào?"

A Tư thấy được hài cốt hộp điều khiển tivi máy bay ở trên bàn trà, trong lòng đau xót, chỉ là, kế tiếp sợ rằng sẽ đau hơn, bởi vì mạng nhỏ cũng
khó giữ được, nhưng trước khi chết, cũng phải giãy giụa một lát đã, có
lẽ người ta có thể bỏ qua cho mình?

A Tư nhìn lưng người đàn ông ngồi đối diện mình, dù không nói gì, cũng

tản ra khí lạnh, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói: "Vị lão
đại này, trong lúc rảnh rỗi tôi chỉ tới nơi này để phóng máy bay, còn
nữa, còn nữa, tôi là ký giả, nếu có thể, tôi viết bài tin tức cho anh,
xem như huề nhau."

Thấy người anh em này thật đúng là không biết nhìn tình hình, Bôn Lang
đứng ở bên cạnh nghe cằn nhằn, cuối cùng còn muốn viết bài tin tức cho
lão đại? Anh ta sắp muốn cười sặc sụa.

Mà lúc này đây, Trình Du Nhiên đang ăn bữa sáng ở trong phòng càng nghe
cái giọng này càng thấy quen, để ly xuống, đi tới phòng khách.

Vừa nhìn thấy người đứng ở một bên cằn nhằn, sắc mặt trầm xuống, còn
chưa kịp nói chuyện, Tiểu Nặc đã kinh ngạc mở miệng: "A Tư, chú lại bị
đuổi kịp?"

Nghe thấy giọng nói non nớt quen thuộc, A Tư chợt quay đầu, liền nhìn
thấy hai gương mặt quen thuộc, tại sao hai mẹ con bọn họ lại ở chỗ này?
Không phải bị bắt cóc tới chứ? Nghĩ tới đây, A Tư thân là bạn tốt liền
lập tức mở miệng nói: "Vị lão đại này, các người bắt cóc chớ làm tổn
thương phụ nữ và đứa trẻ, hãy thả bọn họ, anh bắt cóc tôi đi."

Quen biết nhiều năm, chớ nhìn anh ta bình thường hi hi ha ha, nhưng
người bạn A Tư này luôn luôn trọng nghĩa, Trình Du Nhiên biết việc này,
chỉ là, lúc này, cô thật không biết trong đầu anh ta chứa cái gì, bắt
cóc? Bọn họ bị Viêm Dạ Tước bắt cóc?

Cũng chỉ có anh ta nói ra được, Trình Du Nhiên vội vàng phát ra tiếng
cười, A Tư thấy Trình Du Nhiên còn cười ra tiếng, nhíu nhíu mày, "Tiểu
Nhiên Nhiên, tôi chính là đang quan tâm em, tại sao em ——"

Lời còn chưa nói xong đã thấy Trình Du Nhiên đi tới bên người Viêm Dạ
Tước, nói: "Thả anh ấy đi, chúng em quen biết, anh ấy là bạn em."

Lại là bạn? Chung quanh cô đều là bạn, hơn nữa đều là nam!

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nhìn Trình Du Nhiên, sắc mặt càng thâm trầm, Tiểu Nặc hình như nhìn thấu đầu mối, mở miệng nói: "A Tư cũng là bạn
cháu."

Trong chớp nhoáng này, A Tư quả thật là cảm động rơi lệ, mỗi lần đều bị
mẹ con này đùa giỡn, ai biết lần này bọn họ cũng nói chuyện giúp mình,
đợi chút, sao mẹ con bọn họ biết anh?

A Tư trừng mắt nhìn, không thể không thừa nhận, tình huống thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Vậy mà, thời điểm cục diện giằng cô, Phi Ưng chợt đi vào, trầm giọng nói: "Lão đại, Viêm Trung bên cạnh lão gia tới!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận