Hôm nay, người nói chuyện của gia tộc Ngải Tát chôn vùi tính mạng ở
trong hải vực Sicili, tiếp tục chứng minh giá cao phải trả khi động thổ
trên đầu thái tuế.
Mà vị Thái tuế không phải là gia tộc hắc đạo trăm năm Viêm gia, mà là Viêm Dạ Tước.
Ánh nắng màu vàng chiếu rọi, trên mặt biển xuất hiện mấy chiếc tàu chiến to lớn, máy bay chiến đấu rơi ở trên tàu chiến của Daniel.
Trình Du Nhiên ngáp một cái, hiện tại cô muốn nhất chính là tìm một nơi yên tĩnh để ngủ một giấc.
Nhưng rất nhanh bị cảnh sắc trước mắt trấn áp, tàu chiến đến một trấn nhỏ duy mỹ của Sicili.
Trấn nhỏ mê người, một mặt là vách đá, một mặt kề biển, cả kiến trúc của trấn nhỏ ở trên núi đá tầng tầng lớp lớp, xa xa nhìn lại, nối liền trời xanh, nhìn xuống biển rộng, khí thế cao chót vót. Gió mát thổi tới mùi
thơm ngát qua của hoa quất nở rộ, để cho mọi người không khỏi phấn chấn
tinh thần.
Cô rốt cuộc thấy đất liền, đây là lúc Trình Du Nhiên thấy trấn nhỏ xinh
đẹp cách đó không xa thì trong lòng kích động cảm khái, cuối cùng cũng
không cần phiêu bạt trên biển nữa, thật sự an lòng.
"Trình tiểu thư, đến trấn nhỏ, cô có thể tận tình hưởng thụ, tôi làm ông chủ." Daniel nhất thời hóa thành thân sĩ nước Anh, mở miệng nói.
Trình Du Nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta, không chút khách khí nói:
"Đương nhiên là anh làm ông chủ rồi, đây chính là địa bàn của anh."
"Chị dâu, sao chị biết cái trấn nhỏ này của thiếu gia Daniel." Bôn Lang kinh ngạc nhìn Trình Du Nhiên nói.
Cuối cùng không lấy được câu trả lời của cô, mà Trình Du Nhiên lại uy
hiếp: "Tôi đã nói nhiều rồi, đừng gọi tôi là chị dâu! Gọi nữa, tôi sẽ
dùng kim khâu miệng cậu lại."
Daniel lộ ra vẻ mặt đùa giỡn, ánh mắt nhìn về phía Trình Du Nhiên, mặt
tà mị hướng Viêm Dạ Tước cười nói: "Tước, cô gái của cậu thật đúng là đủ đặc biệt."
Anh ta gọi Trình Du Nhiên là cô gái của anh, mà Viêm Dạ Tước cũng không
có phủ nhận, bởi vì, hiện tại cô chính là cô gái của anh.
Daniel dĩ nhiên biết Viêm Dạ Tước không khéo trả lời những thứ này, nhún vai một cái, nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, nói: "Tối nay, tôi sẽ chiêu đãi các cậu một đêm lãng mạn ở trong trấn nhỏ của tôi."
Lời này, thật đúng là ý vị sâu xa hơn so với nụ cười của anh ta, tựa như đang nói với anh và Trình Du Nhiên, tối nay bọn họ có thể phóng đãng ở
chỗ này, chỉ là, với thứ người như Viêm Dạ Tước, muốn lãng mạn thì thật
là quá mức.
Cho nên anh ta cũng không ôm hi vọng quá lớn là anh sẽ đồng ý, nhưng gần đây kỳ tích luôn xảy ra đặc biệt nhiều.
Viêm Dạ Tước thế nhưng khẽ gật đầu, cái này bày tỏ anh đã đồng ý, đưa
tay kéo Trình Du Nhiên vẫn còn tràn đầy hứng thú với trấn nhỏ đi từ dưới chiến tàu chiến xuống ca nô, Trình Du Nhiên càng thêm hưng phấn, cô
thích không gian sinh hoạt không cần lo lắng này, nếu Tiểu Nặc cũng ở
đây thì thật tuyệt.
Mười mấy chiếc ca nô rơi xuống trên mặt biển, nơi này cũng không phải
hải cảng, tàu chiến không thể nào cập bờ, chỉ có thể dùng ca nô mô hình
nhỏ.
Cả đám Viêm Dạ Tước không tính nhiều tiến lên trấn nhỏ mê người.
Cái trấn nhỏ này quả thật là phong tình vạn chủng, mà trấn nhỏ không chỉ thuộc về gia tộc Daniel, vẫn còn có một biệt thự sang trọng chiếm diện
tích hơn bốn mươi héc-ta ở chỗ này, nhất thời trở thành phong cảnh nổi
bật nhất của cả trấn nhỏ.
Trình Du Nhiên đứng ở trước biệt thự, thở dài trong lòng, rốt cuộc hiểu
rõ Daniel khoe khoang là do di truyền từ tổ tiên, chỉ nhìn biệt thự đơn
thuần này, đã thấy đủ xa xỉ, đủ khoe khoang.
Cảnh tượng này hiển nhiên chứng minh thân phận gia tộc Sư Tâm, từ ngoài
nhìn vào bên trong, riêng vườn hoa trước mặt cũng chiến ít nhất mấy
nghìn héc-ta, bên cạnh vườn hoa còn có hồ bơi ngoài trời, bên cạnh rào
chắn trang trí bằng quả cầu được dùng vàng ròng để chế tạo, dưới sự soi
sáng của ánh mặt trời tản ra ánh sáng xa hoa lãng phí.
Phía sau là rừng rậm nhìn không thấy ranh giới, cành lá rậm rạp xanh
tươi gần như phủ kín tuyệt đại đa số cỏ cây hiếm quý trên thế giới, gió
nhẹ thổi qua, phát ra tiếng vang xào xạc.
"Trình tiểu thư, hoan nghênh tới biệt thự gia tộc Ander Leo của chúng
tôi nghỉ phép." Anh ta làm ra một dấu tay xin mời, cũng rất rõ ràng,
Viêm Dạ Tước sẽ lưu lại, là bởi vì cô, từ trong mắt cô nhìn ra, cô thích cái trấn nhỏ này, hơn nữa rõ ràng cần hoạt động ở trên đất bằng một
chút.
Daniel nhíu mày, Trình Du Nhiên thế nhưng không đợi anh ta mời, bay
thẳng vào bên trong, lướt qua bên cạnh thì nhìn Viêm Dạ Tước một chút.
"Vết thương của anh cần đổi thuốc." Đây đã là câu nói thường xuyên nhất
của Trình Du Nhiên đối với người này, nhưng cũng bởi vì anh hết sức
không biết thương tiếc mình.
Lần này Viêm Dạ Tước không có cự tuyệt, Daniel cũng nhanh chóng sắp xếp
gian phòng bên cạnh biển cho bọn anh, chuẩn bị xong thuốc.
Ngồi trên ban công có thể nhìn thấy mặt biển xanh thẳm, Viêm Dạ Tước cởi áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc, quả nhiên, băng gạc sau lưng đã rỉ máu.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, thật sự là bất đắc dĩ đối với người này,
ngồi ở phía sau anh, vừa cẩn thận thay thuốc cho anh, vừa cằn nhằn:
"Viêm Dạ Tước, thân thể của anh cũng không phải làm bằng sắt, anh nên
chăm sóc thân thể mình một chút mới đúng."
Những lời này mặc kệ là từ thân phận bác sỹ hay là từ thân phận gì khác, cô đều muốn nhắc nhở anh, rốt cuộc đổi thuốc xong, Viêm Dạ Tước lại
nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc Bôn Lang len lén ghé vào lỗ tai anh nói gì thì bước nhanh rời khỏi phòng, đi làm chuyện của cô.
Trình Du Nhiên đi tới phòng ăn, tất cả đồ ăn trong trấn nhỏ đều là—— hải sản.
Lúc này, Daniel đi tới ngồi xuống chỗ đối diện cô, nhíu mày hỏi: "Như thế nào? Thích chứ?"
"Coi như không tệ." Trình Du Nhiên bị thím Vân nuôi miệng rất kén, nhưng mùi vị này coi như không tệ, cô vừa ăn, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy
Daniel tươi cười tà mị.
Trình Du Nhiên không quá để ý đến anh ta, dù sao đây là địa bàn của anh ta, vì vậy, tiếp tục ăn.
Daniel nhìn cô cười cười, chợt đánh vỡ không khí trầm tĩnh, nói: "Nhìn ra được, cô rất quan tâm Tước? Thích cậu ta à?"
Trình Du Nhiên nghe được chữ thích, chợt ngừng lại, vừa định nói chuyện, liền bị Daniel tranh trước.
"Nhưng cậu ta vẫn nhớ cô." Daniel biết lấy cá tính của Viêm Dạ Tước,
tuyệt đối sẽ không nói ra, nhưng do anh ta nói ra cũng không ngại, dù
sao cũng vì anh em.
"Nhớ tôi?" Trình Du Nhiên cũng không cho là như thế.
"Xem ra cô không nhớ rõ, khi còn bé hai người đã từng gặp nhau, lúc ở
nhà cô, cô bôi thuốc cho cậu ta đó." Anh ta và Viêm Dạ Tước quen biết từ nhỏ, thời điểm đó Viêm Dạ Tước còn không lạnh lùng như thế này, anh ta
nhớ anh từng nói với anh ta về một cô bé, thật không nghĩ tới chính là
Trình Du Nhiên trước mắt.
Trình Du Nhiên nghe Daniel nói, ở nhà cô, cho anh thuốc? Ấy chính là
người anh trai bị thương toàn thân? Anh, chính là Viêm Dạ Tước?
Nghĩ tới đây, mặt Trình Du Nhiên ngẩn ra, mà Daniel lại nhìn ra được cô
đang nghĩ lại, cười cười, nói: "Hai người cũng coi là có duyên phận, tôi thật tâm chúc mừng hai người, nhưng nhà họ Viêm không phải bất luận kẻ
nào có thể tưởng tượng, Viêm Dạ Tước biến thành như vậy cũng bởi vì cậu
ấy là một người đáng sợ trong gia tộc. . . . . ."
"Sáu năm trước, có phải Viêm Dạ Tước xảy ra chuyện gì hay không?" Trình
Du Nhiên chợt lên tiếng cắt đứt lời Daniel nói, không biết vì sao, cô có loại cảm giác này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...